Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đã từng nghĩ khi gặp lại hắn, bọn họ chắc chắn sẽ vui mừng hớn hở, cầu xin hắn tha thứ, sau đó đưa hắn về Hoa Sơn sống cuộc sống nhàn du dã hạc, nhưng khi chính thức đối mặt, bọn họ lại sợ hãi, sợ hãi phải đối mặt với những việc làm trong quá khứ của bọn họ.

"Tiễn nhi." Dao Cơ run rẩy gọi Dương Tiễn, chỉ thấy hắn mờ mịt nhìn bọn họ, sau đó lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục uống rượu. Nàng đã từng oán hận hắn, đem tất cả oán khí ngày gia biến dồn vào hai cái tát trên mặt đứa nhỏ. Sau khi được thả ra, nghe con gái và cháu ngoại kể về hắn, nàng liền tin tưởng. Bởi vì nàng nguyện ý tin tưởng kẻ nàng chán ghét chính là tội nhân không việc ác nào không làm, tiểu nhân bỉ ổi. Nàng chưa bao giờ thử suy nghĩ vì hắn. Nàng chỉ tìm một đối tượng trút giận oán độc của mình. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ tới, đối tượng mà nàng trút giận là con trai nàng, thân sinh nhi tử của nàng.

Lúc xem kí ức của Trầm Hương, thấy hắn cô độc 3000 năm, vì nàng tính kế 800 năm, vì cháu ngoại trai cam tâm tình nguyện buông một nửa pháp lực, vì muội muội cam tâm chịu chết. Bất lực nhìn hắn nhận hết vũ nhục lại vô lực phản kháng, chết lặng nhìn bọn họ gây ra tội ác trên người hắn. Địa ngục, chính thân nhân bằng hữu của hắn là địa ngục tra tấn hắn. Nàng hoảng hốt nhìn thấy Trầm Hương, Liên nhi và mọi người từng chút từng chút hủy hoại thân thể hắn, khoái trá tra tấn hắn. Tất cả là quá khứ, nàng chỉ có thể bất lực, thống khổ, chết lặng chứng kiến tất cả. Đến lượt nàng, nàng cư nhiên...

Vì sao? Vì sao đối mặt với đứa con của mình, nàng lại biến thành loại nữ nhân tàn độc, không rõ trắng đen như vậy? Vì sao lại phá hủy hết ôn nhu cùng quyến luyến của hắn?

Đứa ngốc, đứa con ngốc. Thật không đáng, một phần, nửa phần cũng không đáng.

Tiễn nhi, ta còn tư cách được con gọi là 'mẹ' không?

"Nhị ca."

"Cậu."

"Nhị gia."

"Chân quân."

"Dương Tiễn đại ca."

Bọn họ kích động gọi hắn, trông mong hắn nhìn bọn họ một lần. Tất cả bọn họ đều muốn lại gần hắn, nhưng Trác Đông Lai dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ không được lại gần. Bọn họ không sợ y, nhưng bọn họ sợ thương tổn Dương Tiễn.

'Bịch' một tiếng, Na Tra quỳ mạnh xuống, khóe mắt ửng hồng.

"Dương Tiễn đại ca, là Na Tra có lỗi với huynh, ta không biết đúng sai đối nghịch với huynh, dùng tính mạng huynh cứu về đả thương huynh. Na Tra xin thề từ nay về sau sẽ không đứng ở phía đối nghịch với huynh nữa."

Na Tra nói xong dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó mong chờ nhìn hắn.

"Nhị gia." Tiếp theo là sáu huynh đệ Mai Sơn. "Bọn huynh đệ không nên hiểu lầm ngài, phản bội ngài cũng phản bội lời thề năm xưa. Chúng ta càng không nên giúp người ngoài vây công ngài, khiến ngài một thân trọng thương." Sáu hán tử lệ rơi đầy mặt, lão Lục còn khóc nấc thành tiếng.

"Cậu, Trầm Hương không tốt, ta phụ sự kì vọng của người, ngu dốt không nhận ra nỗi khổ của người, còn hận người. Ba năm ở Lưu phủ, thân là cháu trai của người lại chưa một lần chăm sóc người, còn... còn khiến người nhận nhiều đau khổ như vậy."

"Cậu, nếu có thể, ta chỉ muốn làm nghĩa nữ của người. Cậu, còn có thể sao?"

"Nhị ca, là Liên nhi không đúng, không nên vì người ngoài đối nghịch với huynh, không nên quên hết 3000 năm che chở yêu thương. Ta chưa một lần suy nghĩ cho huynh, lại hết lần này đến lần khác thương tổn huynh. Liên nhi không cầu Nhị ca tha thứ, chỉ mong Nhị ca cho muội ở bên cạnh huynh chăm sóc huynh, được không Nhị ca."

Một đám người mở đại hội nhận tội, cũng chỉ có Long Tứ còn đứng một bên, quả thật trong đám người, nàng là người duy nhất không có lỗi với Dương Tiễn.

Dương Tiễn chỉ say ba phần, hắn đơn nhiên nhận ra tình cảnh trước mắt không phải mộng cảnh. Hắn có chút khó hiểu nhìn Trác Đông Lai, chỉ nhận được ánh mắt xác nhận của sư đệ mình.

Nhìn tình cảnh này, Dương Tiễn thật bất đắc dĩ, bọn họ đã biết. Hắn chăm chú nhìn một đám người, thần sắc mệt mỏi, sắc mặt u ám, Trầm Hương còn bị thương ở mắt trái, là ai đả thương hắn? Nhìn Tam muội và mẹ trông mong nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy thật mệt. Đã từng, hắn đã từng trông mong ánh nhìn này biết bao, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn ngủ, không muốn đối mặt với bất cứ điều gì. Không thể không nói, bọn họ vẫn không hiểu hắn. Dương Tiễn cần bọn họ hối hận tự trách sao? Gặp nhau, chỉ đem lại tra tấn cho cả hai bên. Có những việc, đã xảy ra chính là vô pháp vãn hồi.

"Đông Lai, hôm nay là một ngày tốt." Dương Tiễn lại uống một ly rượu.

Trác Đông Lai có hơi ngạc nhiên với phản ứng của Dương Tiễn, huynh không vui sao?

"Sao Nhị Lang lại nói vậy?"

"Ta lại mộng thấy bọn họ, nhưng đã không còn ánh mắt oán hận, biểu tình vặn vẹo dự tợn. Đệ nói xem, có phải là một ngày tốt hay không?" Dương Tiễn mông lung nhìn trần nhà cũng không nhìn bọn họ.

Đám người bên dưới bị mội một chữ của Dương Tiễn đánh vào lòng họ, chúng ta thương tổn ngươi sâu đến nỗi ngươi đêm đêm gặp ác mộng sao? Khiến cho ngươi ngày ngày tìm say cũng không muốn đối diện với thực tại sao. Nghĩ như vậy, bọn họ chỉ biết chết lặng, chân như đóng cọc trên sàn nhà.

Trác Đông Lai biết Dương Tiễn muốn diễn, y đơn nhiên diễn cùng hắn.

"Huynh có muốn gặp lại bọn họ không? Huynh phải biết, chỉ cần việc huynh muốn làm, ta sẽ toàn lực hoàn thành giúp huynh." Ngoại trừ đi tìm chết. Y âm thầm bổ sung.

Nghe lời này, đám người Trầm Hương liền trông mong nhìn về phía Dương Tiễn. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ lắc đầu, ánh mắt mông lung nhìn ánh trăng bên ngoài hiên.

"Ta không hận bọn họ, không trách họ, nhưng cũng không muốn gặp bọn họ."

"Ánh dương đã tàn, cung đàn đã lạnh

Gió thổi sơ cuồng, nhân gian hoảng loạn.

Hơi thở đã tàn, tâm sự đã lạnh

Năm tháng xa xưa, ngại chi đúng sai."

Dương Tiễn mân mê ly rượu được làm từ bạch ngọc, khe khẽ ngâm thơ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro