Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện có người đi vào, đó là một nam nhân béo, hắn dùng ánh mắt như nhìn một món đồ xem ta khiến ta rất khó chịu.

Bên cạnh hắn còn một nữ nhân đang nói chuyện

"Nhị Bạch, tất cả bọn này đưa cho Lục lão quái kia sao? Hình như còn có cả hoàng thất, ngươi không sợ bị truy tra trách nhiệm sao?"

"Hoàng thất sao? Lão nương không sợ, chính người hoàng thất đưa nó cho ta , còn ngại cái gì, đã đưa người còn đưa bạc, ngu gì không lấy. Làm xong vụ này, ta sang Đại Tấn. Hoàng thất Phượng quốc có thể điều tra ở Đại Tấn hay sao?"

Nói xong hai người cùng ra ngoài, ta cũng nhìn qua ngoài cửa, ngoài là rừng cây, cỏ dại tràn lan, trốn thế nào đây nhỉ?

Nhìn mấy đứa trẻ cùng tuổi bên kia, ta chợt nảy sinh một ý.

"Này, mặc áo xanh, lại đây."

Quan sát đã lâu, đây là người duy nhất không khóc trong đám trẻ bên đó. Phối hợp với kế hoạch của ta thì có lẽ sẽ ổn thoả hơn bất cứ đứa trẻ nào bên đó. Đồng thời, ta vừa phát hiện trói tay bên đó lỏng hơn của ta. Có thể lợi dụng điểm này...

Một lúc sau, tất cả đều được tháo hết dây thừng buộc trên tay.

Hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, ta xem tình hình này, có lẽ bên mẫu hoàng cũng xảy ra chuyện gì đó, không thể cứu ta, còn nghe chừng bọn buôn người muốn mang ta sang Đại Tấn.

Có người hại ta, lại còn là người của hoàng thất, lần này, thật không dễ làm!

Nghe tiến bước chân ngoài cửa dần đi xa, ta ra hiệu cho tên áo xanh  kia, dẫn đám trẻ đó đi.

Cửa bị buộc bằng dây, nhìn qua khe cửa, không có ai, ta liền dùng thanh đao dự phòng khi nãy thấy trong góc, mặc dù không biết vì sao lại có thanh đao trong phòng, nhưng nhìn nó bị gỉ, có lẽ cũng ở đó lâu rồi,  ta nhìn thấy thanh đao, cũng là may mắn trong bất hạnh.

Lặng lẽ cắt dây buộc bên ngoài, rốt cuộc đứt, chưa kịp vui mừng, đột nhiên một đứa trẻ òa khóc, xem bên đó như đang xảy ra tranh chấp.

Tim ta trầm xuống, có lẽ sắc mặt ta lúc đó cũng tái mép.Chết thật, lại quên đám người này là trẻ con!Mở cửa, vội chạy ra ngoài, tên áo xanh kia cũng đi  chạy ra theo ta, một lũ trẻ ào ào ra,  nữ nhân cùng nam nhân béo nghe tiếng khóc, chạy về, vội đuổi theo bọn ta.

Nhưng làm nghề này, sao có thể không dự phòng, một lúc sau ta bị bắt về, có người tiếp ứng cho họ, tất cả trẻ con đều không thoát, ta thậm chí còn bị trói chặt hơn, miệng cũng bị dán lại. Bị bó chặt như gói bánh chưng, rồi bị vứt như rác lên xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro