Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường xuống núi, ta thuận tiện hái chút thảo dược làm thuốc.
Lần ốm trước, suýt làm ta bỏ lỡ chuyến đi, nhưng lại mang cho ta kì ngộ.
Ta nhớ lại kí ức kiếp trước của ta, dù chỉ mơ hồ, cũng giải thích nhiều chuyện bí ẩn trên người ta.
Kiếp trước, ta là một đại phu, tiếp xúc với dược liệu từ khi lọt lòng, ở giới y thuật thành tựu to lớn. Khi lớn không chịu nổi cảnh dân chúng ốm đau bệnh tật, liền đi khắp nơi hành y cứu người. Được nhân xưng "Thần y", tạo ra nhiều phương thuốc mới, dược liệu dễ tìm hơn.
Thực ra thì những chuyện kiếp trước chỉ rất mơ hồ, chỉ có y thuật là khắc tận xương cốt.
Cũng giải thích vì sao từ nhỏ ta đã có hứng thú với y thuật, đối với nhiều loại dược liệu phi thường quen thuộc.
Bất quá...
Ta là hoàng nữ, vẫn là đừng để lộ việc mình biết y thuật, mẫu hoàng sẽ tức giận.
Đang đi nửa đường, ta thấy được Tứ hoàng đệ chạy hổn hển xông đến, "Nhị, nhị hoàng tỷ, tỷ có sao không a?"
Ta cười cười, xoa đầu tam đệ "Ngu ngốc, một mình xông vào trong rừng, ngươi tưởng ngươi là đại hiệp giang hồ à?"
Tam hoàng đệ gãi gãi má, "Ta nghe nói Tam hoàng ca bỏ tỷ lại trong rừng, liền chạy vào đây tìm. May mà gặp tỷ không sao, nếu không, ta chắc sẽ thưa với mẫu hoàng, xử nặng tam hoàng ca!"
"Thôi, cũng không phải việc lớn gì, coi như lớn hoá nhỏ, nhỏ hoà không đi. Ta chuẩn bị xuống núi chơi, đệ cùng đi không"
"Đi, ta muốn đi lâu rồi nhưng không tìm được cơ hội đi. Nhưng... tỷ có mang bạc theo không? Ta đi gấp, chẳng mang gì trong người..."
Ta đột nhiên giật mình, hình như ta cũng chẳng mang gì, khi trước ở hoàng cung chỉ cần gọi là có, không phải trả tiền. Nên lần này đi, thật đúng là quên mang hầu bao.
Sách Luân lên tiếng, giải vây cho ta
"Bạc của điện hạ là thuộc hạ cầm, đủ để hai vị điện hạ chi tiêu?"
A, Sách Luân, quản gia toàn năng!
Xuống núi, nhìn cảnh vật hiện ra trước mắt, ta có chút kích động. Kiếp trước, tuy cũng từng đi qua phố xá đông người, nhưng tất cả đều như cách một màn sương. Còn kiếp này, 6 năm ở trong cung, chưa từng chứng kiến cảnh đông đúc như vậy. Có thể thấy ta háo hức như thế nào.
Bạch Giang không lớn, nhưng vì có trú biệt cung hoàng gia, xưng long khí thịnh vượng, được thiên tử phù hộ, đảo cũng đông đúc náo nhiệt.
Ta và tam hoàng đệ hết nhìn này rồi nhìn nọ, giống nông dân mời lên kinh thành, cái gì cũng tò mò.
Bây giờ nghĩ lại , cảm thấy mặt mũi mất hết. May mà lúc đó, không ai nhận ra thân phận của ta.
Đến giữa trưa, ta đi mệt, liền vào một tửu lâu, chọn vị trí gần cửa sổ để dễ nhìn đường phố.
Dựa theo định luật của chính ta, ít ra thì thôi, nhưng ra nhất định có chuyện.
Ta vừa ngoái đầu ra cửa sổ, liền thấy một tiểu nam hài bị một người nữ tử tầm hơn 30 tuổi cầm tóc lôi đi, nhưng tiêu hài tử đó vẫn ôm một cuốn sách gì đó trong lòng, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt hắn.
Ta đứng dậy, vội ra ngoài tửu lâu. Đứng trước mặt nữ nhân kia, ra hiệu cho Sách Luân chế phục nàng. Ta đỡ tiểu hài dậy, nói với nữ nhân kia
"Tiểu hài tử này là gì của ngươi, sao lại kéo tóc hắn? Theo luật của Phượng quốc, dù là phụ mẫu, hành hạ con của mình cũng sẽ chịu trượng đánh. Ngươi coi vương pháp ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro