CHƯƠNG 5: Sư đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể được đại sư huynh kiêu ngạo của Thanh Huyền Tông cổ vũ, Cảnh Vũ trong khoảnh khắc liền trở thành tâm điểm chú ý của người khác.

Ban đầu có người cho rằng Cảnh Vũ nhất định là đi cửa sau mua chuộc đại sư huynh, đây còn không phải lợi dụng một bước lên mây* sao, trận so tài này xem ra chỉ là cái che mắt thiên hạ thôi.

青云直上 /qīng yún zhí shàng/ (thanh vân thẳng lên) đề cập đến việc thăng tiến nhanh, liên tục, dễ dàng

Nhưng rốt cuộc Cảnh Vũ lại khiến mọi người mở mang tầm mắt, hắn đánh bại tất cả ngoại môn đệ tử, dành được thành tích đứng đầu, quang minh chính đại tiến về hoa quang điện.

Khí chất lạnh lùng, ngạo nghễ đứng trước thiên hạ, ngay cả một vệt máu cũng không có, người khác càng thấy rõ phong thái thiếu hiệp xuất chúng ở hắn.

Giang Ngọc Thừa cảm giác đã nuôi nấng một đứa trẻ nên người vậy, nhìn nó ngày ngày thay đổi, hắn rất vui mừng, cảm giác rất có thành tựu.

Thủ tọa Tử Vân đỉnh Chương Mẫn nổi giận đùng đùng, Điền Mục Thanh đứng bên cạnh mẫu thân cũng tức giận không kém.

Cảnh Vũ sở dĩ ở Thanh Huyền Tông bị ngược đãi là vì hắn là con riêng của Điền Mục Hách, phu quân của Chương Mẫn. Nhưng một nam chính như Cảnh Vũ thân thế chắc chắn không đơn giản như thế được.

Điền Mục Hách chính là một thiếu gia phong lưu, tướng mạo từ đầu đến chân đều rất ổn, miệng lưỡi lại vô cùng khôn khéo. Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình.

Chương Mẫn dù có là tiên thủ của Thanh Huyền Tông Tử Vân đỉnh thì cũng không qua được ải tình yêu. Hận thật nhiều nhưng yêu cũng thật nhiều.

Cảnh Vũ hồi mới được mang về, Chương Mẫn coi như nể mặt chồng mình cũng không làm khó Cảnh Vũ, đấy cũng là những tháng ngày duy nhất ở Thanh Huyền Tông mà hắn được đối tốt.

Một lần Điền Mục Hách xuống núi tán tỉnh nữ nhân, rốt cuộc lại bị người đàn bà đó hại chết. Chương Mẫn bởi vì yêu sinh hận, hận không thể đem toàn bộ nữ nhân từng giao du với chồng bà đốt thành tro.

Những người đàn bà đó sau này cũng không thấy Chương Mẫn nhắc đến nữa, nhưng cứ nhìn thấy Cảnh Vũ thứ con hoang này lại sống vui vẻ liền cảm thấy ghen ghét. Chương Mẫn đem tất cả hận ý phát tiết lên người hắn, Cảnh Vũ hắn tình nguyện chịu trận không một lần đánh trả.

Bây giờ nhìn Cảnh Vũ chẳng những khỏe mạnh, lại còn vinh quang có được thành tích cao nhất, khiến Chương Mẫn càng thêm căm hận.

Trong tiểu thuyết có nói rằng, Cảnh Vũ mặc dù có được thành tích hạng nhất nhưng đến khi vào được nội môn, lại không một ai nguyện ý thu nhận hắn làm đệ tử.

Là ngoại môn đệ tử, không dễ dàng gì để tiến vào trong. Bọn họ còn phải được năm vị đỉnh thủ của Thanh Huyền Tông lựa chọn, lúc này mới có thể trở thành nội môn đệ tử chính thức được.

Cốt truyện lần lượt tái diễn lại, trên đại điện Chương Mẫn cắn môi đến chảy máu. Bốn vị còn lại dù gì cũng là huynh đệ đồng môn của Chương Mẫn, làm sao có thể ra mặt đối kháng với bà.

Giang Ngọc Thừa tối qua đã làm cuộc cách mạng tư tưởng với cha hắn, nhưng kết quả là cha hắn nửa điểm phản ứng cũng không có.

Mười người xuất sắc đứng tại đại điển thượng, từng người được lựa chọn bước đi, chỉ còn duy nhất Cảnh Vũ đứng đó.

Không ai thu hắn vì những lời bàn tán không hay, hắn vốn chẳng có thân phận nào.

Tấm Ngạn hùng hổ đứng dậy, "Xem ra không có sư tôn hay sư thúc nào muốn ngươi. Vương bát vẫn hoài là vương bát thôi, hay là ngươi nên trở về cái ổ rách nát đó đi thì hơn."

Điền Mục Thanh thường ngày không tìm Cảnh Vũ gây chuyện, bây giờ có vẻ chịu không nổi nữa, "Cút nhanh lên, thứ bẩn thỉu, chớ có làm bẩn hoa quang điện."

Mọi người trong đại điện bắt đầu ồn ào lên, không một ai nói giúp Cảnh Vũ lời nào. Trước tình hình này, Cảnh Vũ có vẻ sắp đứng không vững nữa rồi.

Giang Ngọc Thừa hết nhẫn nại, đứng lên nói: "Khụ khụ, không bằng để ta thu hắn làm đồ đệ."

Chỉ một câu của Giang Ngọc Thừa, tất cả ảnh mắt đổ dồn vào cậu. Ngay cả Giang Dạ Bắc cha hắn một khắc quay sang nhìn.

Giang Ngọc Thừa bất ngờ khi có nhiều người nhìn hắn như vậy, ngại ngùng nói: "Ta dù lý lịch còn nông cạn, nhưng ở Linh Vân phong vẫn có nhiều sư đệ cũng đã thu học trò, ta chắc cũng có thể đi!"

Không sai, năng lực của Giang Ngọc Thừa hắn dĩ nhiên có thể thu nhận học trò. Chẳng qua những năm qua Giang Dạ Bắc muốn đào tạo hắn tốt hơn, trừ việc tu luyện không để hắn làm việc gì khác.

Mang danh sư đồ không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa cái người này lại là kẻ Tử Vân đỉnh thù hận nhất, vậy thì càng thêm phức tạp.

Giang Dạ Bắc nói: "Chớ có làm loạn, ngươi chưa có lớn đâu!"

Giang Ngọc Thừa nói: "Cha, ta quyết định rồi, ta muốn nhận hắn làm đồ đệ."

Giang Ngọc Thừa vừa nói vừa bước đến, chỉ vào người đối diện: "Từ nay về sau. ngươi chính là đệ tử của Giang Ngọc Thừa ta."

"Giang Ngọc Thừa!" Giang Dạ Bắc hô to.

"Cha, Giang Ngọc Thừa ta đường đường là nam tử háng, tuyệt đối không thay lời."

"Đại sư huynh, đại sư huynh... huynh!" Điền Mục Thanh cắn răng, cuối cùng vẫn không nhịn được rơi nước mắt, "Muội ghét huynh, ghét huynh." (Có drama quá hông dzị =))) )

Trong mắt Tấm Ngạn bọn họ Giang Ngọc Thừa không còn quen thuộc nữa, Chương Mẫn thì phất tay áo bỏ đi.

Giang Dạ Bắc không vui nổi, Giang Ngọc Thừa tương lai còn phải là chưởng môn Thanh Huyền Tông, Giang Dạ Bắc có không hài lòng cũng phải để cho hắn chút mặt mũi.

Giang Dạ Bắc lạnh lùng nói: "Là sư tôn không phải tùy tiện được, nếu ngươi đã muốn làm sư tôn, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt."

"Vâng." Giang Ngọc Thừa đáp.

Để Cảnh Vũ trở thành nội môn đệ tử của Thanh Huyền Tông, ít nhiều cũng hi vọng được sau này Cảnh Vũ hắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho Thanh Huyền Tông.

Giang Ngọc Thừa liếc nhìn người bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Giang Ngọc Thừa nhanh chóng làm ra vẻ mặt rạng rỡ vui vẻ. Cảnh Vũ trong mắt lộ ra tia nghi ngờ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, hắn cũng nhanh chóng thu ánh mắt về.

Tiếp theo là lễ bái sư, Giang Ngọc Thừa ngồi trên ghế nhìn xuống phía dưới, Cảnh Vũ đang hướng về hắn ba lạy chín khấu làm hắn có chút đứng ngồi không yên, nhưng xung quanh có rất nhiều người hắn chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận lễ bái sư này của Cảnh Vũ.

Cũng may Giang Ngọc Thừa không thấy Cảnh Vũ có vẻ gì khó chịu, lúc này mới hạ được nổi bất an trong lòng.

Tất cả thủ tục đã hoàn thành, Giang Ngọc Thừa hoàn toàn không ngờ tới tình hình sẽ biến chuyển như vậy, Cảnh Vũ lại trở thành đệ tử của hắn. Vấn đề là Cảnh Vũ so với hắn lớn hơn một tuổi, không biết trong lòng cậu ta có thấy ủy khuất không.

Nơi ở của Giang Ngọc Thừa là Ngiêng Vân các, một trong những nơi tốt nhất của Linh Vân phong. Cả tòa lâu nằm trên đỉnh núi, mây phủ kín sân vườn. Vô số kỳ hoa dị thảo đua nhau nở rộ, mùi thơm tràn ngập, không khác gì chốn mộng ảo.

Giang Ngọc Thừa cẩn thận đẩy cửa đình viện, "Ngươi sau này ở đây, giường đệm chăn gối, vật dụng thường ngày đều được đổi mới rồi. Nơi này mặc dù không lớn, nhưng vẫn rất trang nhã, ngươi có thể ở được."

"Ngươi cũng ở chỗ này?" Cảnh Vũ lên tiếng.

Giang Ngọc Thừa nhanh chóng trả lời: "Sau này cũng là chỗ ở của ngươi. Chỗ nào không hài lòng cứ nói ra, ta lập tức phân người đi đổi. Ở đây có hai giai nhân, ngươi cứ sai bảo họ là được."

"Còn ngươi?"

"Ngươi không cần lo cho ta, ta còn không tìm được chỗ ngủ hay sao?" Giang Ngọc Thừa nói, dẫn Cảnh Vũ đi tham quan xung quanh.

Phong cảnh nơi này rất đẹp, không khí trong lành, cây cối hoa cỏ khắp nơi, so với nơi ở cũ của Cảnh Vũ thì chính là thiên đàng và địa ngục.

Giang Ngọc Thừa nhìn xung quanh, nhiệt tình giới thiệu cho Cảnh Vũ.

Cảnh Vũ nhìn chằm chằm người này, càng ngày càng không hiểu hắn ta đang âm mưu gì. Rõ ràng chỉ mới tháng trước hai người còn là kẻ thù truyền kiếp, đột nhiên thay đổi hoàn toàn, khiến Cảnh Vũ đối với người này có chút xa lạ.

"Tại sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?" Cảnh Vũ mang ánh mắt thâm sâu thăm dò, "Chẳng lẽ ta có thứ gì mà ngươi muốn?"

Đúng vậy a, ta đang cầu ngươi tương lai có uy lực vĩ đại cỡ nào vẫn sẽ bỏ qua cho ta một con đường sống đó. Mà cho được sao? Có thể còn đường sống sao?

Giang Ngọc Thừa tự hỏi liệu hắn có thể thương xót được hay không, Cảnh Vũ bỗng mở miệng nói: "Những thứ ân huệ nhỏ bé này, chỉ bằng một phần vạn so với những gì ngươi đã hành hạ ta nhiều năm qua. Đừng nghĩ dùng những thứ này mua chuộc ta, vô dụng!"

Gì chứ, còn chưa tới lúc đó mà.

"Còn nữa, Cảnh Vũ ta không có thầy, bái sư vừa rồi coi như là cùng ngươi diễn xuất thôi. Đừng nghĩ dùng tiếng thầy mà chèn ép ta, ta không cần."

Quả nhiên lòng tốt cũng ném cho chó ăn mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng gì với tên lạnh lùng này.

"Vâng, là ngươi đúng, ta không phải là thầy của ngươi." Giang Ngọc Thừa vội vàng đồng ý.

Gương mặt Cảnh Vũ càng trở nên kỳ quái, hắn càng ngày càng không thể hiểu được người bên cạnh này.

"Đại sư huynh, đại sư huynh!" Điền Mục Thanh vừa khóc vừa xông tới, "Huynh tại sao lại nhận hắn làm đệ tử? Huynh có biết hay không..."

Giang Ngọc Thừa trực tiếp bịt miệng Điền Mục Thanh lại, la lên: "Từ từ ta sẽ giải thích, đừng có gấp được không."

Giang Ngọc Thừa nói xong quay về phía Cảnh Vũ: "Ngươi chắc mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Ta ra ngoài trước đã nha!" Giang Ngọc Thừa cười híp mắt kéo Điền Mục Thanh rời đi.

Ra ngoài Nghiêng Vân các, Điền Mục Thanh tức giận giãy dụa chất vấn: "Đại sư huynh, huynh rốt cuộc có ý gì?"

Giang Ngọc Thừa cố tỏ vẻ nguy hiểm: "Đây là một phần trong kế hoạch!"

"Rốt cuộc là kế hoạch gì chứ? Tại sao cứ phải đối tốt với tên khốn kiếp đó? Huynh có biết hay không muội cùng mẫu thân đều tức muốn chết rồi đây nè."

"Ta biết, ta biết. Nhưng sắp tới thời điểm mấu chốt rồi, muội đừng làm hỏng. Muội tốt nhất hãy khuyên giải mẹ muội một chút, bảo bà ấy nhẫn nhịn thêm chút nữa."

Giang Ngọc Thừa khuyên can mãi Điền Mục Thanh mới chịu rời đi, sau này Chương Mẫn vài lần gọi hắn tới nói chuyện, Giang Ngọc Thừa nào dám đi, chỉ có thể trốn tránh ngày qua ngày.

Ngày trôi qua rất nhanh, ngoại môn tỷ thí xong lại tới nội môn tỷ thí, đều là chuẩn bị cho tiên kiếm đại hội một tháng nữa.

Thương Nguyên đại lục mỗi năm năm sẽ tổ chức tiên kiếm đại hội, mời tới vô số môn phái tu chân tham gia. Thanh Huyền Tông cũng có tư cách tham gia, mỗi một lần đều đem năm người tới dự thi.

Chẳng qua ở Thương Nguyên này, Thanh Huyền Tông cũng chỉ đứng thứ hai thứ ba trong các môn phái tu chân, mặt dù lần nào cũng tham gia, nhưng cũng chỉ có vài gương mặt quen thuộc.

Cảnh Vũ là đệ tử của Giang Ngọc Thừa, dĩ nhiên có tư cách tham gia. Mặc dù nói hắn có thể tham gia nhưng thực sự cần phải trải qua quá trình không mấy dễ dàng.

Tu luyện trải qua chín giai đoạn, lần lượt: luyện khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, thần du, tụ hợp, huyền quang, thông huyền, đại thừa.

(ngưng khí, xây dựng nền tảng, kết đan, nguyên tố cơ bản, thần trí, tổng hợp, tỏa sáng, tinh thông, nâng cao)

Giang Ngọc Thừa đây thiếu niên tài giỏi tuấn tú của Thanh Huyền Tông cũng chỉ mới tới giai đoạn đầu kết đan. Phần đầu của tiểu thuyết này coi như là mức tu vi không tệ, càng về sau mới phát hiện Giang Ngọc Thừa đến một nguyên anh cũng chưa từng đạt được.

Giang Ngọc Thừa nhớ trong tiểu thuyết, Cảnh Vũ sau này cũng không có môn đệ nào, mạo hiểm tu luyện tâm pháp tầng, dù trải qua nhiều lần tẩu hỏa nhập ma nhưng cũng thành công tiến vào giai đoạn cuối kết đan.

Nhờ vậy ở nội môn tỷ thí lại hiên ngang đứng nhất, sau đó trước mặt mọi người trả thù Giang Ngọc Thừa, đấy cũng là lần đầu tiên Giang Ngọc Thừa bị đả kích kinh động tới như vậy. Cũng từ lúc đó trở về sau, cuộc đời của Giang Ngọc Thừa một đường xuống dốc.

Tại thời điểm tham gia ngoại môn tỷ thí, Cảnh Vũ đã hoàn thành giai đoạn luyện khí, không biết lần này có ép mình, để như trong cốt truyện, trong thời gian ngắn mà kết đan thành công hay không.

Giang Ngọc Thừa sẽ thường xuyên đến thăm Cảnh Vũ, mặc dù không cần đưa đồ ăn nước uống như trước đây. Dù sao hắn bây giờ cũng mang tiếng sư tôn, hắn cũng phải là một sư tôn có trách nhiệm.

Giang Ngọc Thừa xách hai vò rượu đi tới, Cảnh Vũ đã sớm đuổi giai nhân đi mất, giờ đây ở Nghiêng Vân các chỉ còn Cảnh Vũ cùng một con cáo lửa.

Giang Ngọc Thừa vừa đẩy cửa đi vào, con cáo nhỏ liền lao ra như kiếm.

Giang Ngọc Thừa thầm kêu không ổn, bước nhanh vào trong nhà, chỉ thấy Cảnh Vũ tóc tai bù xù, cả người bốc khói trắng. Là tẩu hỏa nhập ma, vừa vặn ghê, hắn được dịp anh hùng cứu mỹ nhân.

Giang Ngọc Thừa chạy tới, ngăn Cảnh Vũ lại nói: "Đừng động, ta giúp ngươi."

Chẳng qua không nghĩ tới sức lực Cảnh Vũ vô cùng lớn, liền trực tiếp ấn Giang Ngọc Thừa xuống đất, miệng nhắm tới cổ đối phương.

Mùi máu tràn ngập và máu lại làm cho con người hưng phấn.

Sự thật là Cảnh Vũ ngửi được mùi máu tươi của Giang Ngọc Thừa nhưng vẫn trực tiếp uống nó. Giang Ngọc Thừa nổi giận, lập tức dùng ác chiêu, hướng đầu Cảnh Vũ đánh tới.

Cảnh Vũ giống như hoàn toàn phát điên vậy, căn bản không quan tâm tới cú đánh của Giang Ngọc Thừa, vẫn tiếp tục hướng cổ Giang Ngọc Thừa không ngừng gặm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro