Chương 2: Ngươi! Mụ! Nó! Thử! Đi!(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Trong phòng, một cái bàn, hai người ngồi đối diện nhau, cả hai đều làm một biểu tình nhìn nhau thập phần không vừa mắt. Thủy Tam đúng chuẩn sơn đại vương cúi đầu, dù mặc hỷ phục cũng vẫn toát lên phỉ khí. Tần Thư một thân trường bào đỏ thẫm, ở trong trại ăn sơn hào hải vị hơn nửa tháng, gương mặt tái nhợt cũng hồng hào lên không ít, hiện tại hồng y nến đỏ phản chiếu, lại càng dễ nhìn hơn. Tiểu thiếu gia đẹp đẽ kiêu ngạo hất cằm, đem chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, lại còn cực kì phô trương quăng chén trà đi, "Không gả! Hai tên đàn ông lại đi thành thân ư? Thủy Tam ơi ngươi có cảm thấy ghê tởm hay không?"
          Thủy Tam nhìn tư thế của Tần Thư, cực kỳ khinh thường mà cười lạnh một tiếng, trong lòng như thiên đao vạn mã đang giày xéo qua. Ngày đó hắn cứu Tần Thư trở về, hắn vẫn là bày ra bộ dáng cực kì ôn nhu nhẫn nhịn. Đói mặt với một kiều tiểu thiếu gia, hắn tự nhận mình là một người thô lỗ, mỗi ngày đều dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ thiếu gia ăn đồ ngon thức tốt, kết quả nửa tháng sau những vết thương trên người y cũng gần như biến mất. Tuy nói Tần Thư liên tục nhấn mạnh mình bị ám ảnh rất sâu sắc, từ nay về sau chỉ cần gặp đàn ông là đã cảm thấy ghê tởm rồi, những những thứ đó Thủy Tam lại không hề nhìn thấy.
            Thủy Tam chỉ cảm thấy hiện tại Tần Thư tung tăng nhảy nhót hẳn là có thể thành hôn được rồi, liền hao tâm tổn trí chuẩn bị một cái hôn lễ, mấy vị huynh đệ còn vượt tỉnh tới để chúc mừng. Cuối cùng gần đến lúc bái đường , Tần Thư thiếu gia tính tình lại phát tác, mặc kệ có gọi lớn tiếng đến mức nào cũng nhất định không ra khỏi phòng một bước. Vì thế mà nổi nóng với mấy huynh đệ mà Thủy Tam phái tới. "Thủy Tam, nếu như ngươi thiếu một Áp trại phu nhân, ta có thể giúp ngươi lừa mấy người về, chẳng sợ có người lớn lên không nhất định dễ nhìn, nhưng mà ta là đàn ông đấy! Liền tính trong trại thúc giục ngươi thành thân, ngươi cũng đừng đói bụng ăn quàng như thế chứ!"
Thủy Tam nhìn mặt đất đầy những mảnh vỡ, lại mình mắt của Tần Thư không biết từ lúc nào đã chảy xuống một giọt nước mắt, không biết vì sao lại cực kì tức giận, một tiếng phang thật lớn, cái bàn bị hắn đạp văng ra thật xa, hắn mặt mày hung ác nham hiểm, giây sau liền giống như muốn giết người mà rống lên, "Câm miệng!"
          Tần Thư ngoan ngoãn không dám nói tiếp nữa. Thủy Tam nhíu mày, đi đến trước mặt Tần Thư, cúi đầu đánh giá y, Tần Thư bị hắn dọa sợ, tuy là trong bụng nghẹn ứ lửa giận, nhưng lại chỉ dám quay mặt đi, cắn môi, giây tiếp theo liền khóc thút thít.
       Thủy Tam lại có chút mềm lòng, thử chạm nhẹ vào khóe mắt y. Khóe miệng Tần Thư hơi run lên, rõ ràng là rất sợ hãi, "Còn đau không?" "Còn không phải là bị người của ngươi đánh sao?", Tần Thư lại càng thêm ủy khuất.   Thủy Tam thở dài một cái, "Tần thiếu gia, em nói chuyện có thể hay không có lương tâm một chút? Bọn họ mà dám đánh em sao? Mấy huynh đệ kia của ta khi tiến vào đều còn rất tốt, sau khi trở ra đều bị đánh đến đầu rơi máu chảy rồi. Em ném đi hết mấy thứ đồ cổ mà ta tận tâm tìm về, đem mấy thứ đó đi bán cũng không đủ để gán nợ, em xem nếu như..."
"Không!", Tần Thư quả quyết lắc đầu, cực kì chính trực mà nhắc nhở hắn, "Ngươi cũng không phải là thiếu một chút tiền đó, cùng lắm là đi đoạt từ mấy tên quan tham ô là được rồi..."
       Cuối cùng là đã đọc đủ ba tấc thi ca giáo dưỡng lộn xộn, Thủy Tam nói không lại y, bị nghẹn đến nỗi không nhịn được mà bật cười, chọc nhẹ vào gương mặt đẹp đẽ như bạch ngọc của Tần Thư, "Em đó~"
       Tình hình hòa hoãn dần, Tần Thư cuối cùng không thể chịu được nữa mà hỏi, "Thủy Tam sao ngươi nhất định không thể thả ta đi chứ? Trại của các ngươi có phải hai không toàn nuôi mấy người rảnh rỗi?". "Nói em sao? Một vị kiều thiếu gia này, ở dưới chân núi không bị bọn cẩu quân kia ăn sạch mới là kì lạ ấy. Hơn nữa em ăn cũng đâu có nhiều, ta cũng không phải là thiếu tiền để nuôi em." Thủy Tam kéo lại một cái ghế, ngồi lên ghế ngáp một cái cùng y nói chuyện, "Em cũng đừng phí tâm vô ích nữa, ta muốn là muốn em, không thể là người khác được." "Dựa vào cái gì chứ! Ngươi nói muốn là muốn sao? Ta không đồng ý cùng ngươi thành thân!" Tần Thư xù lông giận dữ.
    "Dựa vào ta! Nếu không phải bởi vì hỉ..." Thủy đột nhiên lại lải nhải, lập lờ hồi lâu, mới tiếp tục nói, "Dù sao thì không thành! Ta đem coi thành một cô nương mà cướp trở về, thiếu chút nữa không thể nói với thiên hạ rằng em là Áp trại phu nhân, bằng không em đi rồi, ta chẳng phải là không còn chút mặt mũi nào sao? Bỏ đi, đừng có cho rằng ta thích em, nhìn là thấy phiền rồi!"
        Hóa ra người này là loại nhìn gà hóa cuốc, nam nữ không không phân biệt được, liền tới cướp sắc. Tần Thư ở trong lòng cực kì xem thường, "Ta cũng cảm thấy chúng ta nhìn thấy nhau chũng rất phiền đi, hay là ngươi để ta đi!"
     "Không được!"
       "Vì sao chứ?"
      "Dựa vào...Chẳng phải ta đã nói là tốn rất nhiều công sức mới cứu được em về, còn cùng với tất cả huynh đệ trong trại tuyên bố cứu mỹ nhân về Áp trại phu nhân, em nếu muốn chạy, vậy chẳng phải ta cực kì mất mặt sao?"Thủy Tam sao với y trông còn ủy khuất hơn, một bộ gia chủ nhìn thấy vợ mình liền chạy theo ủy khuất uất ức.
      "Mắc bệnh!", Tần Thư cảm thấy mình không thể cùng hắn nói chuyện được, tức giận mà quay đầu đi, Thủy Tam lại nắm lấy cằm cưỡng bách Tần Thư lại lần nữa đối diện với hắn, cười cực kì lưu manh, lại liền đổi giọng dụ dỗ ngay được, "Em thật sự là không muốn cùng ta bái đường?"
       Tần Thư gật đầu giống như gà mổ thóc, Thủy Tam cười càng thêm lưu manh, một tay nắm lấy em tiểu thiếu gia ném lên giường, "Vậy chúng ta mau kết thúc lễ thành thân, phu nhân, chúng ta động phòng đi!"
       "~" Tần Thư lại lần nữa không nói hai lời cắn lên vai hắn, nhanh chóng mà đá hắn ra, "Cút!"
     Thủy Tam lại không sợ mất mặt, kể từ sau khi gặp Tần Thư, tiết tháo gì đó trực tiếp ném đi, thuận tay liền bắt lấy chân của Tần Thư gác lên vai mình, cúi người xuống muốn cởi quần áo của y, Tần Thư rốt cuộc kiên cường đứng dậy, sợ hãi tới mức kêu to, ""Bái đường! Ta muốn bái đường!"
        Thủy Tam nghe vậy, lại thay một gương mặt tươi cười, véo thật mạnh vào hông Tần Thư rồi mới chịu buông ra, "Em chịu ngoan ngoãn sớm một chút không phải là tốt hơn rồi sao?"
         Tần Thư thoát khỏi hiểm nguy, không dám nói nữa, cầm lấy quần áo tán loạn chạy xuống giường, sắc mặt cực kì khó coi, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Thủy Tam đang thở dốc ở trên giường, "Không phải muốn bái đường sao?"
            Thủy Tam thấy y bị chọc giận mà không dám nói gì, âm thanh thở dốc càng thêm thô nặng, "Nương tử ngoan, em mau đi đến lễ đường trước, lão tử đúng là không nhịn nổi nữa rồi, khả năng là muốn giải quyết một cái đã~~~~"
         "~~" Tần Thư nhếch miệng, nhấc chân không ngừng chạy ra khỏi phòng.
        Không thể không nói hôn lễ hôm nay cực kì long trọng, liền tính thời điểm năm đó Tần gia cực kì cường thịnh, cũng không thể so với bây giờ cực kì phô trương, đèn lồng đỏ kéo thành một dải mây dài, xuyên vào không trung một mảng chói mắt, doanh trại mấy vạn người náo nhiệt vô cùng, hương rượu cùng với mùi hương phấn son trên người phụ nữ, cực kì dễ ngửi, bọn họ đều nhận ra Tần Thư, không ngừng có người mang rượu tới chúc mừng, tuy là trong lòng không tình nguyện, nhưng Tần Thư vẫn uống cạn li rượu, sau màn mở đầu này, Tần tiểu thiếu gia lập tức bị men rượu chiếm lấy.
        Người trẻ tuổi thích đùa giỡn, vô cùng náo nhiệt hỏi hắn, "Thiếu gia vừa rồi không ra bái đường, là cùng Tam gia tránh ở trong phòng cùng sinh em bé sao?"
          Tần Thư đỏ bừng mặt, không biết là nên trả lời như thế nào, bả vai lại bị người khác quàng lấy, y ngửa đầu, thấy Thủy Tam cười bộ mặt thiếu đánh, thuận tay liền tiếp lấy rượu trong tay người kia, một hơi uống cạn, ""Tiểu tử nói cái gì vậy? Không biết Tần thiếu gia của chúng ta da mặt mỏng, không nghe được lời đùa giỡn của người khác với y sao?"
       "Tam gia đừng như vậy nha! Lúc mới thành thân liền đã biến thành bảo bối như vậy nha, sau này chẳng phải là muốn sủng ở trong lòng bàn tay hay sao?", không ngừng có người tới chúc rượu Tần Thư, Thủy Tam từng lần thay y uống cạn, "Không sủng y chẳng lẽ lại sủng ngươi? Một đám ngốc, còn không mau lăn đi cho ta."
       "Ha ha ha tam gia thẹn thùng!"
      Thủy Tam ôm lấy Tần Thư đi hướng đến đám người ngoài, không biết có phải hay không là do uống rượu, Tần Thư cảm thấy mặt mình nóng rát, lời nói liền ấp úng, y cúi đầu không dám nhìn Thủy Tam, "Ngươi, ngươi về sau không cần uống nhiều rượu như vậy".
        Thủy Tam buông y ra, đứng ở trước mặt y, cái gì cũng không nói, chỉ là liền như vậy nhìn Tần Thư cười, Tần Thư càng thêm hoảng loạn, hé miệng không dám nói lời nào, sợ đến mức cắn nhầm cả vào lưỡi.
        "Tần Thư!" Thủy Tam gọi tên y, hắn thu lại một thân lưu manh, sắc mặt cực kì nghiêm túc, "Đừng sợ ta. Ta không ép em. Nếu như em không muốn cùng ta bái thiên địa, vậy thì cứ để đó đã."Khi hắn nói chuyện nghiêm túc, ngay cả ngữ điệu trở nên ôn nhu hẳn, Tần Thư nhìn vào mắt hắn, đôi mắt sắc như đao kia, phản chiếu lại hình ảnh của chính mình, giống như là cả thế giới chỉ có một mình y vậy, Tần Thư cắn môi, tất nhiên là đối với sự ôn nhu của Thủy Tam tay chân luống cuống.
     Kết quả còn chưa cảm động được nửa phút, Thủy Tam lại cực kì thiếu đánh mà bổ sung thêm nửa câu, "Tuy rằng bảo đao của ta cũng chưa có lão hóa, tay phải cũng không thể cứu vớt được, vẫn tái chiến mấy trăm năm được! Mấy năm nay ấy mà, loại người giống như ta lớn lên vừa đẹp trai vừa có tiền quả thật rất ít, nương tử có muốn thử độ cứng mềm của ta, người dùng qua đều nói là rất tốt, chính tacũng muốn thử a~"
      Tần thiếu gia sắc mặt đỏ bừng, thật sự đã cắn vào lưỡi nên thần sắc thống khổ, nghiến răng nghiến lợi mà nói câu tục tĩu đầu tiên trong đời, "Ngươi! Mụ! Nó! Thử! Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro