Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoànggggg"

Ngay sau khi viên đạn rời khỏi nòng súng của khẩu AWM vun vút lao về phía trước thì chỉ vài giây sau đã có lời hồi đáp từ phía bên kia khiến W phải mau chóng né người qua trái. Đầu đạn bằng kim loại sắc lạnh găm sâu trên thùng container tạo nên một lỗ ngay sát cạnh hông của hắn và đương nhiên nếu W chậm thêm một tích tắc nữa thôi thì có lẽ đầu đạn ấy bây giờ đã nằm yên vị trong người hắn rồi.

Tình huống nguy hiểm vừa nãy không những không làm hắn sợ hãi mà còn góp phần kích thích hệ thống thần kinh của hắn trở nên hưng phấn hơn gấp nhiều lần. W nhoẻn miệng cười, ánh mắt sắc lạnh pha thêm chút hứng thú của kẻ đi săn mồi, khẩu AWM ngay lập tức vào tư thế chuẩn bị, chỉ chực chờ hiệu lệnh của chủ nhân nó.

"Ahh ~~ Đã lâu không gặp rồi. Người quen!"

Hắn bỗng reo nhẹ lên một câu cảm thán, có vẻ phi vụ lần này còn đặc sắc hơn so với dự tính của hắn nhiều. Qua thấu kính phóng đại của Scope 8x gắn trên khẩu súng bắn tỉa, hắn dễ dàng thấy được ở phía bên kia, trên ngọn hải đăng gần bờ biển Er đang mỉm cười hướng về phía này, tay còn rất nhàn nhã đưa lên đỡ lấy điếu thuốc hút dở mà từ từ nhả khói. Bên cạnh là một tên mặc đồ đen, khuôn mặt đã bị vành mũ lưỡi trai che đi khiến W khó lòng mà nhận diện và kẻ đó cũng đang chăm chú hướng nòng súng quan sát hắn.

Tại sao lại không tiếp tục ra tay?

Trong đầu W nhanh chóng nổi lên nhiều đợt giả thuyết. Thật kỳ lạ? Theo logic thông thương và theo hiểu biết của hắn về Er, một khi Er đã xác định mục tiêu thì sẽ gấp rút đuổi cùng giết tận, trong khi đằng này, Er lại nhàn nhã đợi chờ. Có thể là đợi W tiếp tục sau đó hắn sẽ đáp trả, cứ như vậy, một đối một, một trả một, chơi trò mèo vờn chuột, đóng góp tiết mục mua vui cho không khí phi vụ hôm nay thêm phần sôi nổi.

Nhưng lão đại của Sát Long bang đâu phải một người tâm tính như phật vậy ! Thật nực cười quá đi nếu nói hắn đến đây chẳng có một chủ đích cụ thể.

Trừ phi … mục đích của Er lần này chính là muốn thăm dò ?!

“Chết tiệt !”

W chửi thề một câu nhưng điều này chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn lúc này. Đôi con ngươi màu khói thoạt nhìn ánh lên ý cười vậy mà vẫn như lưỡi dao vô hình muốn giết chết người khác. Hắn chậm chậm bò lùi lại phía sau một chút, nòng AWM trong lúc di chuyển vẫn không rời khỏi con mồi phía trước.

Hừm!! Có lẽ Er đã đánh hơi được về sự tồn tại của W rồi nên hôm nay mới lợi dụng phi vụ này của Ze mặt sẹo để kiểm chứng. Không biết hắn nghi ngờ những gì, nhưng chẳng mấy khi Er dốc lòng đến tận nơi để khui ra chân tướng thì tại sao W lại không hết lòng che giấu kỹ thêm nhiều nhiều chút. Huống hồ, bộ mặt bây giờ đang mang vốn là bộ mặt của một tên nhóc cao trung.

Thời gian còn dài, chơi thêm trò đuổi bắt thì có sao? Nghĩ rồi, W nhanh chóng thu súng về, tinh nghịch mà nhảy xuống khỏi thùng container, ẩn trốn, để lại phía đầu bên kia một tầm nhìn chống trơn. 

Khói thuốc vẫn chầm chậm bay vào không khí, mơn trớn vương trên thân người cao gầy vận một bộ vest đen lịch lãm. Er động tay gẩy tàn thuốc sau đó chầm chậm vuốt ngược mái tóc vàng có phần đuôi dài ôm sát gáy, người mặc áo đen bên cạnh hắn cũng tạm gác khẩu súng bắn tỉa sang bên cạnh, thong thả đứng dựa người vào lan can hướng tầm mắt ra phía biển xa.

"Em thấy thế nào?'

Er ngưng vài giây rồi mới hỏi, giọng nói của hắn kỳ thật rất nhẹ nhàng và ấm áp. Cái giọng này dùng để đi lừa người thì phải nói thật là có thiên phú.

"Em chắc tầm 70% là hắn. Cái cách thức bắn ấy chẳng thể lẫn với ai được, tất nhiên không ngoại trừ trường hợp ngoại lệ mà ta chưa biết."

"Em xem đầu đạn này, lại quá sức đặc biệt đi."

Er quay người, ngồi xổm xuống xuống quan sát viên đạn đang ghim trên nền gỗ của ngọn hải đăng. Đôi mắt phượng nheo lại, màu nhàn nhạt của đồng tử tỏa ra chút tĩnh lặng đầy chăm chú. Hắn đưa tay miết miết phần cuối của đầu đạn và sau đó khóe môi mỏng đã nhanh chóng cong lên một nụ cười thật ôn nhu.

"Em xem, ta tìm ra thứ gì rồi này . Hah~ là một chữ “W” rất nhỏ được khắc nổi nha. Humm, chuẩn bị thôi, ta nghĩ ta đã có câu trả lời rồi."

Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người rời khỏi.

Trong khi đó ở chỗ lô hàng của Ze lúc này phải nói rằng thật sự rất nhộn nhịp.

Tên cáo già đó đã gọi thêm vài chục người tới mục đích chỉ để áp đảo quân số so với Huyết bang, mà không hề hay biết chính lão mới là con mồi đang bị lừa vào tròng. Tại phía đông, Lý Kỷ và K vẫn đang đợi động tĩnh bên phía Cớm, hệ thống kích nổ vẫn chưa hoạt động bởi vì K còn muốn một lần quét luôn cả đám cảnh sát chướng tai gai mắt kia. 

"Anh, Er đến rồi, hai người, hắn và một tên áo đen."

Tiếng W cất ra từ bộ đàm, thông báo cho K biết chút tình hình hiện tại. K trầm ngâm một lúc mới đáp lại nhưng vừa lên tiếng đã bị cắt ngang bởi mật báo của bọn đàn em.

"Lão đại, phát hiện có bom hẹn giờ xung quanh khu lô hàng của Ze, trong vòng bán kính 1km. Phía gần tàu chúng ta hình như cũng có."

"Hừm! Chơi hay lắm Er."

K hừm nhẹ một tiếng, nhanh chóng ra lệnh cho W phía bên kia mau chóng rút lui. Lần này chính là một vòng kíp nổ lại kèm một vòng bom hẹn giờ liên tiếp nhau, liệu ai có thể thoát ra được ? Không biết bom hẹn giờ còn lại bao nhiêu thời gian, nhưng một khi kíp nổ kích hoạt thì cũng sẽ tác động đến chúng. Tránh cái này lại gặp cái kia, trong hay ngoài đều sẽ chết.

Tình hình lúc này có chút nguy cấp buộc K không thể đợi đến lúc cảnh sát xuất hiện, một lần diệt sạch mà đành phải rút lui trước để bảo đảm tính mạng cho anh em trong bang. Phía bên người đại diện do V cải trang cũng đã nhận được hiệu lệnh, bọn họ làm vẻ sợ hãi chạy thoát để lại cho Ze mặt xẹo bộ mặt hả hê đứng đó:

"Hahaha, chó cúp đuôi chạy rồi sao ? Hóa ra K cũng chỉ thế này là cùng. Anh em, mau, mau khuân hàng. Để cớm đến là rách việc lắm đấy."

Thật là một lão già ngu ngốc, nhưng không sao, cho hắn sống thêm vài phút nữa để tận hưởng chút dư vị của ánh mặt trời đi. W đứng nấp sau một container gần đấy thầm nghĩ sau đó cười ma mãnh bỏ đi. Khẩu AWM đã giao lại cho đàn em cầm, hắn chỉ giữ lại khẩu lục trong balo vì giờ này nếu chẳng may bắt gặp cảnh vệ thì có vẻ không hay lắm.

Một học sinh cao trung lại đi nghịch một thứ nguy hiểm như khẩu súng bắn tỉa thì thật là hư nhahh~.

Hắn thích thú với nghĩ trong đầu, băng băng vượt địa hình nơi cảng biển tiến tới chiếc xe đang chờ mình ở phía nam. 

"Thì ra là một cậu nhóc cao trung sao ? Sáng sớm đã ở đây làm loạn rồi, ba mẹ không dạy em giờ này đáng lẽ đang ở đâu và làm gì à?"

Hai bóng người cao lớn đồng thời xuất hiện chặn đứng phía trước hắn, dường như đã trực chờ sẵn từ lâu. Người cất giọng vận một bộ vest màu đen lịch lãm, mãi tóc vàng được vuốt ngược ra sau ôm gọn gáy càng làm toát lên phong thái đẹp đẽ vốn có, màu mắt xanh nhàn nhạt tươi cười, hướng ánh nhìn đầy thiện cảm đặt lên người thiếu niên.

Quả nhiên diễn phi thường hay! Đáng lẽ nên trao giải Oscar cho hắn mất. 

"Bố mẹ cháu có dặn sáng sớm phải vận động mạnh một chút để tăng cường sức khỏe, hai chú cũng ra đây để tập thể dục sao?"

W hướng đôi mắt ngây thơ nhìn hai người phía trước. Với bộ dạng lúc này, thật đúng là phụ họa cũng tròn vai ghê!

Người bận vest đen cười một tiếng thích thú, đôi mắt màu xanh nhạt ấy trong chốc lát sắc lạnh nhưng cũng thật nhanh lấy lại vẻ hòa nhã ban đầu. Kẻ đó mân mê chiếc nhẫn trên tay sau đó ung dung lôi từ trong túi quần thứ gì đấy.

"Ta nghĩ, đến lúc em nên quay về nhà rồi. Thế mới là một đứa con ngoan." 

“Bip” … “ Tít” … “ Tít”

Hắn nhìn W cười nhẹ, đôi mắt đầy tà mị như muốn lôi kéo con người ta tự mình tìm đến cánh cửa địa ngục. W ngay lập tức rút khẩu lục chĩa thẳng vào hai người bọn họ, phong thái vẫn rất đỗi ung dung. Cái giọng sữa cất lên thật khiến ai nghe cũng phải mềm lòng:

"Chú ahh~! Mau mang cháu đi cùng, cháu giờ lại thích đi cùng chú cơ."

"Haha, thế hẹn em lần sau vậy ! Giờ ta phải đi rồi. Em cũng chỉ còn 4 phút nữa thôi."

Hắn vừa dứt lời, trực thăng từ đâu đã xuất hiện trên đầu, thả dây thang xuống cho hai người bọn họ. Chúng nhanh chóng trèo lên mà không quên nhả xuống một loạt đạn để W không có cơ hội bám dây leo lên.

W ngay lập tức chuyển hướng, hiện tại W đang theo đường nhanh nhất để đến chỗ chiếc xe của mình. Tiếng “ tít … tít” của bom hẹn giờ càng ngày càng nghe thấy rõ hơn, báo hiệu một điều chẳng lành.

"Hahaha. Chết tiệt. Er à, lần này chơi xấu quá nha." 

"Tít … Tít …. Tit ….ttt"

"Bùm ...mmmm …. Bùm …. mmmm…."

“Báo cáo đội trưởng Vu, toàn bộ khu phía tây, đông và nam bến cảng đã phát nổ. Người của Ze được xác định không còn một tên nào sống sót. Toàn bộ những người làm việc của cảng đã được sơ tán trước, hiện tại rất an toàn. Báo cáo - Hết."

"Tốt. Hoàn thành nhiệm vụ”

“Lão đại, xe của chúng ta đã không còn.

"Wang, Wang! Mau trả lời anhhh!!!"

"Wang! Wang!! Em đang ở đâu???!"

"Lão nhị. Này!! Đừng đùa bọn tôi!!!”

.

Thuốc! Thuốc… 

Thuốc ở đâu ?

Làm ơn, cho tôi! Tôi cần, thật sự rất cần.

Tiêu Chiên chợt tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi ngay lập tức ngồi bật dậy điên cuồng lật tung hai chiếc gối trên đầu giường tìm kiếm một thứ gì đó.

Ở đây không có, chẳng lẽ lại bị giấu đi rồi sao?

Anh nghĩ vội, khuôn mặt từ lúc nào đã ẩn hiện một nỗi sợ hãi tột độ, vòng đồng tử co lại kéo theo ánh mắt vô hồn đang gấp gáp tìm kiếm.

Anh vứt bỏ tấm chăn sang một bên trực tiếp bước xuống lục lọi trong chiếc tủ nhỏ ngay cạnh đầu giường. Hộp thuốc, hộp thuốc nhỏ của anh! Làm sao anh có thể thiếu nó cơ chứ.

"Tiêu Chiến! Con đang làm cái gì vậy?!!"

Dì Hoa hốt hoảng chạy lại, nắm lấy đôi bàn tay đang chuẩn bị cho một vốc thuốc trắng vào miệng. Anh giật mình ngước đôi mắt đã hằn vài tơ máu lên nhìn, tình cảnh lúc này trông thật giống một tên trộm bị bắt tại trận vô thức lùi lại vài bước muốn lẩn tránh. Nhưng thật may dì Hoa đã nhanh hơn một chút hất đổ thứ đáng sợ trên tay anh, nhẹ nhàng trấn an đứa trẻ trong sự nơm nớp lo sợ.

Bà ôm anh vào lòng, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng mảnh khảnh kia và trong phút chốc ngắn ngủi từ nơi đáy mắt già nua đã nhuốm màu thời gian ấy chầm chậm chảy ra một giọt lệ.

Cả đời bà, ngoại trừ hai mươi sáu năm từng bước trông nom Vương Nhất Bác từ lúc hắn còn nhỏ xíu đến lúc hắn có được tất cả, chứng kiến hắn yêu đương ra sao, người hắn yêu thế nào thì Tiêu Chiến chính là người khiến bà bận lòng thứ hai.

Không phải cái gì bà cũng không biết đôi mắt già nua này từ lâu đã nhìn thấu được mọi chuyện. Ái tình luôn là thứ khó lòng dùng một lời nói hết, vừa là mật ngọt cũng vừa là thuốc độc, vừa là yêu thương cũng vừa là khổ đau. Chưa kể những đứa trẻ ngốc nghếch kia lại hết lần này đến lần khác tự làm tổn thương đối phương mà chẳng ý thức được rằng chính vì điều đó mà bọn chúng gián tiếp tự làm tổn thương bản thân mình.

Nghe theo con tim để nhận lại những điều sai trái? Nực cười, thì trái tim đã bao giờ nằm ở bên phải đâu. Nhưng mà, dù có nằm ở bên phải đi chẳng nữa vẫn không thể thay đổi được điều gì. Đơn giản thôi, ngay từ ban đầu “ trái tim” cốn dĩ đã có một từ “trái” trong nó rồi.

Anh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tham làm bấu víu lấy chút cảm giác an toàn cuối cùng ở nơi đây chắc hẳn chỉ có người phụ nữ này mới có thể cho anh biết thế nào là được mẹ bao dung và bảo hộ.

Tiêu Chiến hôm nay lại mất kiểm soát, anh không thể điều khiển chính bản thân cũng như cảm xúc của mình. Chẳng rõ đây là lần thứ bao nhiêu Tiêu Chiến muốn tống đống thuốc an thần kia vào khoang miệng, sau đó để chúng theo đường cuống họng đi vào trong an ủi hệ thống thần kinh đang ngày một muốn phát điên lên của mình nữa nếu không thì anh sẽ chẳng thể nào chịu được.

Tất cả mọi sự việc xảy ra ngày hôm đấy đã biến thành một bóng ma bủa vây lấy tâm trí anh, hành hạ tâm can anh, vắt kiệt đi sức sống của anh bất kể ngày hay đêm, bất kể trong giấc ngủ hay khi anh còn thức buộc anh phải tìm cách khắc chế nó. Chỉ cần anh còn sống, chỉ cần trái tim này vẫn đập, lá phổi này vẫn còn dùng để hít thở thì bóng ma ấy sẽ luôn luôn bám chặt lấy.

Dì Hoa nhẹ nhàng dìu Tiêu Chiến trở lại giường, lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn giúp anh lau mồ hôi sau đó dọn dẹp lại lại mấy thứ vương vãi xung quanh. Tiêu Chiến mặt đờ đẫn, đôi mắt phượng mệt mỏi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của bà bất chợt trong lòng cảm thấy quặn thắt.

Anh, kể từ ngày hôm ấy đã không còn cảm xúc. 

Tiêu Chiến đứng lặng trước khung cửa sổ, đôi mắt hờ hững bất cần thả tầm nhìn vào khoảng không phía trước, màu cà phê tươi sáng của đồng tử giờ đây dường như đã chuyển sắc, phủ lên một tầng lạnh lẽo tận sâu phía đáy.

Bóng lưng cao gầy ấy theo ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh mờ nhạt đổ xuống nền đá cẩm thạch, thêm một đêm nữa trôi qua, dáng hình đấy đã đứng trước khung cửa sổ hai đêm liền.

Anh mang trong mình một nỗi sợ có hình hài, một sự dằn vặt cùng nỗi ám ảnh đè nặng ở tận sâu trong tâm can, một sự hối hận nằm ở thứ bên ngực trái. Bây giờ nghĩ lại anh cứ ngỡ đêm bị W hành hạ thì đã chết rồi ai ngờ lại bị những mộng mị đáng sợ đưa trở về thực tại. Lúc ngày mới bắt đầu cũng chính là lúc anh hốt hoảng giật mình tỉnh dậy với biết bao sự ám ảnh từ đêm trước.

Tiêu Chiến khi đấy chính là mặc kệ tất cả lao người xuống giường mà chạy vào phòng tắm, vội đến nỗi quên cả nỗi đau của thân xác, quên đi rằng trên người mình vẫn đang chẳng có một mảnh vải che thân, vội đến nỗi vừa chạy được vài bước nhỏ đã trụ không nổi mà ngã sõng soài trên đất nhưng vẫn chẳng nản lòng cố lết người đứng dậy tiếp tục.

Tất cả, anh chỉ muốn gột rửa đi tất cả mọi thứ nhơ nhuốc đáng kinh tởm này. Những dấu hôn đỏ chót trên người khi ấy chính là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời anh.

A Tinh chết, ngay sau đó anh bị cưỡng ép cùng hắn làm tình. Thử hỏi xem với ý chí của một người bình thường thì liệu có thể chịu đựng được? Và anh đã phải chịu đựng những gì? Cái giá này quá đắt! Đắt đến nỗi Tiêu Chiến muốn trả bằng mạng sống cũng không được!

Anh vẫn phải sống, vẫn phải tiếp tục vì lời hắn nói còn âm ỷ vang vẳng mãi bên tai: “Còn có ý định chết tôi liền đem đám người thân của anh bồi táng theo.”

W là gì ?

Vương Nhất Bác là ai ? 

Anh không biết hắn, anh thực sự không muốn biết hắn.

Đã 3 ngày rồi hắn không về nhà, có lẽ vì vậy mà tâm tình của Tiêu Chiến ổn định hơn một chút.

Anh chẳng thể lúc nào cũng chìm trong những cảm xúc đau thương mãi được anh muốn trốn khỏi đây, muốn rời khỏi hắn để quay trở về bảo hộ những người anh yêu thương.

Đôi mắt ấy một lần nữa trở nên kiên định hơn bao giờ hết, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lại thành quyền, ép mấy đường gân xanh theo đó nổi lên chạy dọc trên các thớ cơ. Trước hết phải tìm cách liên lạc với bên ngoài nhưng muốn ra khỏi đây lúc này thật khó, hơn thế anh còn chẳng biết nơi đây là đâu, mọi ngóc ngách đều có người canh giữ chưa kể không xác định được lúc nào hắn có thể đột ngột quay lại.

Tiêu Chiến di chuyển tầm mắt xung quanh một lượt rồi nhìn ra cảnh vật phía đằng xa ngoài khung cửa. Đúng, có cách rồi! Ý nghĩ hiện lên trong đầu chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã làm Tiêu Chiến giật mình, anh vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, trầm tĩnh đứng đợi người xuất hiện đằng sau cánh cửa gỗ.

"A Chiến, dì nấu cháo gà hầm cho con, con lại đây ăn một chút nhé."

Thì ra là dì ấy, có vẻ đầu óc quá mệt mỏi nên khiến anh căng thẳng đánh mất đi sự logic của trí não như vậy nếu hắn về làm gì có chuyện hắn gõ cửa lịch sự thế. Anh chầm chậm dõi theo sau đó mới từ từ tiến đến. Thân hình cao lớn nay càng nhìn lại càng cao bởi lẽ Tiêu Chiến đã gầy đi rất nhiều và những góc cạnh trên mặt trở nên rõ nét hơn.

Dì Hoa nhẹ nhàng đặt tô cháo lên tủ nhỏ cạnh đầu giường, nhẹ cười hiền đợi chờ Tiêu Chiến. Bà nhớ lần gần đây nhất anh ăn chính là chiều hôm qua, tuy vậy cũng phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ đứa trẻ ấy ăn được một thìa cháo vậy mà vừa ăn đã có triệu chứng chối từ, nôn thốc ra ngay sau đó vài giây. Qủa đúng là dạ dày y hệt như chủ nhân của nó đều cứng đầu như nhau. Hôm nay tốt hơn, được năm thìa vào bụng.

"Dì … Dì có thể tìm giúp con giấy và bút vẽ không ? Con muốn vẽ một chút."

Anh đặt thìa cháo trở lại tô, cất giọng. Âm điệu trong cuống họng phát ra mang theo sự khàn đặc, đau rát.

Dì đưa nhanh một ly nước, ra hiệu cho Tiêu Chiến không cần nói nữa, chỉ cần anh nghỉ ngơi cho tốt, những thứ khác bà sẽ giúp anh chuẩn bị. Tiêu Chiến khẽ gật đầu, vẫn cố gắng nói hai tiếng cảm ơn với dì sau đó an tĩnh nằm trên giường nhìn bóng lưng già tần tảo ấy rời đi. 

“Con xin lỗi, lần này làm khó dì rồi.”

Bởi vì lo lắng cho tinh thần của anh không ổn định cộng thêm chứng mất ngủ ngày càng nặng nên dì Hoa đã đến gặp bác sĩ và xin kê đơn thuốc. Thuốc bổ bà mới mang lên cho Tiêu Chiến uống khiến anh chẳng lâu sau đó đã mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống che đi đồng tử, đôi mắt phượng lặng lẽ nằm im. Người con trai ấy bây giờ mới có một vài giây phút an yên. Chỉ hi vọng những mộng mị quái ác hãy buông tha anh lần này. Người đó đã quá mệt mỏi rồi.

"Thanh Thanh tiểu thư. Xin chào."

"Nhất Bác ca ca đâu?"

Một chiếc Audi màu xám sang trọng dừng trước sảnh lớn, người từ trên xe vừa bước xuống khiến cả đám thuộc hạ cúi đầu. Một thân mỹ nữ đẹp rạng ngời trên người vận một chiếc váy màu xanh nhạt, tóc cột cao, tai trái đeo khuyên dài bước ra từ trong xe, cả người toát lên khí chất thanh tao nhưng cũng chẳng kém phần cao ngạo.

Cô ấy là em gái ruột của lão tứ V - Vương Hạo Hiện.

Tiểu Thanh không đợi chờ câu trả lời, trực tiếp đi thẳng vào nhà. Đây cũng thành thói quen bởi vì W cũng không cấm cản hết mực mà chiều theo ý cô ấy. Vừa vào nhà lớn, Vương Thanh Thanh đã định trực tiếp đi lên tầng, thế nhưng mới đặt chân lên bậc thang thứ nhất đã bị hai thuộc hạ của W chặn lại:

"Xin lỗi tiểu thư, nhị ca không có nhà, tiểu thư có thể quay về khi khác tới chơi."

"Nhất Bác ca chưa về?"

"Vâng. Nhị ca chưa về."

Đôi mắt bồ câu trong veo chợt ánh lên một tia sợ hãi, vậy là những điều anh trai cô nói là thật sao? Bác ca của cô hiện tại mất tích vẫn chưa có tung tích gì. Không thể nào, cô không tin, anh ấy giỏi như vậy chắc chắn sẽ bình yên vô sự.

Vương Thanh Thanh chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình âm thầm kiên định một lòng muốn ở lại đây chờ hắn quay trở về.

"Tôi muốn lên phòng ngồi đợi Nhất Bác ca ca."

"Xin lỗi. Nếu muốn đợi, tiểu thư có thể ngồi chờ ở phòng khách. Không có sự cho phép của lão nhị, bọn tôi không thể cho cô lên được."

"Anh ấy trước giờ chưa từng cấm cản tôi lên phòng anh ấy."

Khuôn mặt thiên sứ có chút đanh lại, đôi lông mày lá liễu hơi cau, giọng nói của vị tiểu thư xinh đẹp mang ngữ khí sắc lạnh, áp đảo đối phương. Đâu phải cứ mang một thân hình mảnh mai thì phải yếu đuối.

"Xin lỗi tiểu thư, đấy là lúc lão nhị có nhà. Giờ anh ấy không ở đây, mệnh lệnh này chúng tôi không được phép làm trái. Mong cô hiểu cho."

Hai thuộc hạ vẫn rất đúng mực làm theo lời mà W căn dặn. Lễ nghĩa, lời nói lịch sự, hợp lý chẳng thể nào bắt bẻ được khiến Vương Thanh Thanh đành miễng cưỡng nhường một bước quay trở lại phòng khách.

Mặc dù thân thiết với hắn nhưng ngôi nhà này không phải do cô làm chủ thế nên mọi việc đâu phải tất cả đều có thể làm theo ý của bản thân.

Cô hầu gái mang ra cho Thanh Thanh một ly trà hoa cúc, sau đó xin phép lui vào phía trong làm việc của mình. Vương Thanh Thanh lẳng lặng quan sát xung quanh, trong đầu nhanh chóng xuất hiện vài dòng suy nghĩ.

Cô cảm thấy thật kỳ quái! Đâu là một sự canh chừng hơi quá phải không?

Bình thường chỗ của Bác ca đã có rất nhiều thuộc hạ, từ cổng lớn đến đại sảnh, một con mèo muốn ung dung bước vào nhà còn khó huống gì phòng ngủ của anh ấy, thêm nữa danh tiếng lão nhị của Huyết bang chẳng phải dạng vừa, kinh sợ còn chưa hết.

Vậy mà, rại sao vẫn cần có người đứng canh ở cầu thang? Chẳng phải rất vô lý ư! Giác quan thứ sáu của phụ nữ cực kỳ nhanh nhạy thôi thúc Vương Thanh Thanh rằng: “Sau cánh cửa ấy nhất định có điều bí mật cần được khám phá bằng mọi cách” khiến vị tiểu thư kia không khỏi nôn nóng.

"Alo, tôi nghe. Được, tôi và một người nữa sẽ đến ngay. Ok."

"Đi ra ngoài một chút, khu M có việc cần."

Trời thật biết chiều lòng người, hai tên thuộc hạ chợt có việc đột xuất phải đi ra ngoài một chút chính là cơ hội để Vương Thanh đi lên. Tuy nhiên bọn họ vẫn rất cẩn trọng dặn dò người xung quanh vài việc càng làm cô nghi ngờ nhiều hơn.

Rốt cuộc là thứ gì mà khiến W lại phải cẩn trọng như vậy?

Vương Thanh Thanh không để phí phạm một giây phút nào, nhanh chóng giả bộ muốn đi vào nhà tắm một chút vì muốn sửa lại kính áp tròng nhưng ngay sau đó nhân lúc người hầu trong nhà sơ ý liền lẻn lên tầng hai. Bàn tay nắm khóa cửa hồi hộp từ từ vặn mở.

“Cạch”

Một tiếng thật nhẹ nhàng vang lên thành công, Tiểu Thanh chầm chậm bước vào xoay người đóng cửa trở lại rồi mới bước vào bên trong. Đôi mắt màu đen láy lướt qua một lượt căn phòng, cuối cùng thu lại nơi đáy mắt là hình ảnh một người đang nằm trên giường an tĩnh ngủ. Trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn bao giờ hết.

Là Nhất Bác ư? Tại sao, anh ấy về rồi lại phải giấu mình như thế?

Tim Vương Thanh Thanh chợt chậm đi vài giây cho tới khi cô ấy tiến ngày một gần về phía giường. 

"Không, người này không phải Bác ca ca."

Thanh Thanh hoảng hốt thốt nhẹ một câu.

Người trên giường nếu nhìn từ xa quả thật rất giống W nhưng khi nhìn cận mặt thì...

Anh ta là ai?

Cô nhớ rằng ngoài Hạo Hiện và các ca ca khác, Nhất Bác chưa một lần thân thiết với ai đến độ có thể mang người ấy về nhà, còn đặc biệt ngủ trên giường của anh ấy nữa. Nếu là khách thì có thể ở phòng khác đâu nhất thiết phải…. 

Trừ phi … trừ phi … là người anh ấy thực sự để tâm!

Vương Thanh Thanh chết lặng trong dòng suy nghĩ của mình, quả thật chẳng dám nghĩ tiếp nữa. Cô đứng bất động ở đó vài giây rồi mới sực nhớ rằng phải nhanh chóng rời khỏi trước khi thuộc hạ của W quay trở lại.

"Tiểu thư, cô không đợi cậu chủ nữa sao?"

"Tôi có việc đột xuất cần đi gấp. Bao giờ anh ấy về sẽ qua sau."

Vương Thanh Thanh rời khỏi đại sảnh ra về, khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng làm cho ai nấy đều có vài phần nể sợ. Cô bước lên xe, ra hiệu cho tài xế quay trở về nhà. Chiếc điện thoại được lôi ra từ túi xách cũng nhanh chóng được áp lên tai:

"Alo. Shi à, giúp em điều tra người này."

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro