Tuyển tập thơ của Hitori

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh viết lá thư
Đề thứ: ngày nhung nhớ.
Vì ngày em đi,
Vụn vỡ cả trời xanh,
Để cơn mưa tầm tã, đặc quánh.
Áng mây tan tành,
Cánh chim đứt gãy,
Như tình ta, em thấy
Chẳng hàn gắn được đâu.
Liệu rằng
Khi về phút ban đầu,
Ta không nên kiếm tìm sự đồng cảm.
để bây giờ,
Hai trái tim đau
Lần nữa xây xát
Và niềm vui anh bị em tước đoạt.

1 bằng 24.
Cầm gói thuốc, anh ngập ngừng vừa muốn giữ
Vừa muốn buông.
1 bằng 23.
Một điếu trên môi, 
Cầm lấy bật lửa mà lòng bối rối,
Anh lại không làm được rồi.
Một lần rít dài,
Anh lại đếm 
1 sắp bằng 22.
Một điếu thuốc, một lần xiết và một ngày dài.
Anh thở một sợi bi ai,
Để nếp nhăn trên trán được thả lỏng,
Và vỏ não bớt kêu lên ong ong.
Suy nghĩ anh rối như mớ bòng bong,
Còn niềm vui vỡ ra như là bong bóng.
Anh ước mình quên đi để tim được thong dong,
Vì với anh,
Yên bình như đường thẳng song song.
Nên anh trút hết lòng mình,
Mong trời cao động lòng.
Rồi 1 sẽ bằng 20, bằng 10.
Vị đắng chát tan ngay trên đầu lưỡi,
Mùi khói thuốc đầy cám dỗ,
Quấn lấy thân anh.
Anh lại đếm,
1 bằng 9,8,7,6,5.
Nỗi cô độc trườn đến nơi anh nằm,
Trong kí ức, trong tâm trí
Nơi giá rét vùi trái tim anh lạnh căm.
1 bằng 4,3,2.
Bao thuốc lá, nơi chôn cất thi hài
Của một kẻ chẳng ai buồn nhớ tên.
1 bằng với 1.
Điếu thuốc cuối làm khé cổ họng anh,
Như cánh cửa đưa anh về thực tại,
Khỏi cơn mụ mị vừa qua.
Anh siết lấy hơi tàn,
Đầu thuốc cháy đỏ trên đốt tay,
Rồi lại thở một sợi bi ai.
Gói lấy lòng mình vào trong thư,
1 lại bằng 24.


Xin em thả lỏng để tim mình mở cửa
Xin chấm dứt những chuỗi ngày bỏ bữa
Để quên đi một cuộc tình đã vỡ
Biến cảm xúc thành mực, viết vần thơ
Nhưng sao tim vẫn lạnh dẫu bên ngoài đổ lửa

Mặt vẫn cười nhưng lòng không thể xây xát thêm nữa
Có phải do một cảm xúc mong manh 
Đến và đi một cách chóng vánh

Để lại em với nỗi buồn thăm thẳm
Niềm đau tựa hàng ngàn chiếc dao đâm

Cho em xin một ngày nghỉ ngơi

Để lòng em không lo nghĩ ngợi
Rồi em sẽ nghe được tiếng chim ca
Sẽ trân trọng cuộc tình đã qua 
Không còn khóc và không còn đau khổ Dòng lệ buồn rồi cũng sẽ khô
Em tái sinh cho một cuộc sống mới
Vì thế giới tươi đẹp đang gọi mời.

Anh gói tâm tư vào làn khói,

Đổi những nỗi buồn lấy hơi men,

Mua chút niềm vui, không thối,
Lau chùi ký ức đã cũ mèm.

Xa lộ mang tên "Nỗi Nhớ Em",

Cao tốc treo bảng "Kỉ Niệm Đẹp",

Bến xe "Say Tình" không bán vé,

Có trạm dừng chân "Ngày Mình Quen".
Phương tiện anh là mấy vần thơ,

Trái tim đập, thế làm động cơ.
Phải chăng tình đẹp là dang dở?
Tình đẹp như mơ anh tôn thờ.

Anh vẫn còn yêu em lắm!

Như ngày giông bão chờ một chiều nắng,

Như con sóng biết nhớ cánh buồm xa,

Có cánh chim nhỏ khẽ lướt ngang qua.

Như cơn mưa đổ vào buổi trưa hạ,

Như là tiếng ve kêu thật râm ran. 

Để mùa xuân trôi qua vội vàng, 

Đừng cho thu tới, đừng để đông sang.

Anh chờ em vào một ngày khác lạ.

Ngày mà thế giới chỉ còn đôi ta,

Ngày nỗi lo không thay nhau đến phá,

Anh sẽ trao em mảnh tình đã ươm hoa.

Lập lòe nắng đỏ hừng đông

Mơn man gió thổi bóng hồng trong sương
Li ti đom đóm bên đường

Lâu nay tôi vẫn nhớ thương một người

Nhớ nước tóc, nhớ nụ cười
Nhớ khi em vẫn nằm lười với tôi
Nhắm nghiền mắt, siết chặt môi
Thời gian như thể ngừng trôi lúc nào

Nắng vàng đổ dưới chân đèo
Xa xăm đôi mắt, em mãi trông theo
Em giật mình khi nghe tôi nhắc
Nhắc rằng em, mảnh hồn mốc meo
Màu xanh rêu, ảm đạm đất trải
Ba tấc đất, chôn cất một thi hài
Cùng mảnh hồn từ lâu đã mốc
Ngày qua ngày, hát khúc bi ai
Thòng lọng hay thuốc lá tròng trên cổ?
Còn rỉ máu hay vết rạch đã khô?
Hồn đã chết hay còn thoi thóp?
Tôi hỏi em, nỗi buồn trải khắp phố.
Em cố chạy nhanh, trách nhiệm vẫn trên vai.
Thật nặng nề, nỗi buồn đeo đuổi mãi
Dù có muốn em cũng chẳng thể khóc
Vì hồn em đã mốc trong đêm dài

Đôi khi
Tôi muốn tan biến vào hư không
Biến mất khỏi thực tại
Nhắm mắt quên ngày mai và những đêm dài.
Lăn,

Lăn

Hòn đá lăn
Thời gian trôi vào miền khí ức
Tôi nắm lấy nhưng không đủ sức
Đành ngậm ngùi buông tay.
‌Rồi mai đây
Một cuộc sống khác.
Có hay chăng lòng tôi vỡ nát
Bỗng sống động tiếng chim?

Anh muốn đưa tay lên gò má em
Để lau đi
Giọt nước mắt trên mi
Ướt đẫm
Anh sẽ ôm em vào lòng
Mặc kệ thế giới xoay vòng
Đảo điên
Sẽ ổn thôi em, sẽ ổn thôi
Nếu em muốn thì cứ khóc đi
Khóc như đứa trẻ
Quá lớn về hình hài
Khóc như ra đời lần thứ hai
Khóc đi em, hãy khóc đi em
Anh lấy nước mắt em vẽ trời giông bão
Hàng mi ướt thay cọ
Và màu mắt là màu biển khơi
Và có cả anh trong thế giới ấy
Nhưng em ơi
Sao cơn giông trời sẽ sáng
Cơn sóng thần rồi sẽ tan
Và khi mặt trời ló dạng
Anh vẫn ở đây
Dù mặt đất chia làm hai nửa
Ta nắm tay nhảy vào đống lửa
Cho đến khi hoá thành tàn tro
Anh vẫn bên em

Ơ kìa nắng hạ đương qua
Bâng khuâng tôi nhớ căn nhà , xóm quen
Nhớ đêm trăng toả ánh vàng
Nhớ người tình nhỏ ôm đàn hát ca
Lá theo bước gió la đà
Trời mây như nước cho nhoà mắt ai
Trước mặt biển rộng sông dài
Cho tôi quỵ lụy cứ hoài nhớ thương
Tim này ai nỡ đánh rơi
Bao năm tôi vẫn chơi vơi một mình
Thương nhau tạc một chữ tình
Nhớ em da diết bóng hình chẳng phai
Thôn Đông có nhớ thôn Đoài
Đò không gặp bến thở dài buồn thiu
Xa nhau trong một buổi chiều
Phím tan, đàn gãy, con diều đứt dây

Hitori

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro