26/7/2019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc chắn có lúc nào đấy, khi mà m ko khóc đc nx, sẽ thấy ko ai hiểu mày, m thấy một mình trong khi có rất nhiều người xung quanh, ns chuyện nhiều nhg điều cần ns ko thể ns. Rồi m chán ghét người khác ns chuyện vs mik, m giận lây sang người khác mặc dù họ chẳng làm j m. chắc lúc đấy m buồn thật sự. "Có khi mất đi một cái kẹo lúc đói cũng khiến người ta buồn", bản thân ai cũng có một vị trí một khi trống thì dù là ai cũng ko thể chèn vào, dù có cũng chỉ là có thêm chứ ko phải lấp đầy.
Những điều m nghĩ có thể xảy ra, nghĩ là mình chuẩn bị đủ tâm lí để đón nhận, khi xảy ra r thì chỉ trong vài phút đx lấy đi của m nhiều thứ mà m ko kịp lm j. Cảm giác của việc mất đi thứ mình trân trọng ko phải gói gọn một từ "buồn".
Có lúc m lại thắc mắc tại sao mình lại phải buồn, m lại nghĩ đến điều tích cực nhg lại chèn ép m vào tiêu cực, là sao. Ns vs một người khác chỉ đơn giản cho m vài câu an ủi chứ ko xoá đi đc những điều m muốn quên
Sau mọi chuyện m lại khuyên mình là thời gian sẽ giải quyết, thời gian sẽ giúp m hiểu ra nhiều điều, khiến m trưởng thành, nhg thử nghĩ xem, m ko hề quên mà lại sống trong những chuyện xảy ra
Chẳng bt mình là ai cũng chẳng bt mình đg lm j, nên lm j và muốn lm j. M có giỏi đến đâu cũng là vô dụng trg chính cái tài giỏi của mày
Đến một lúc m đọc lại những cái m nghĩ, m vt, một là m sẽ thấy nó có giá trị, hai là muốn xoá đi cho khuất mắt. Những cái m nghĩ hn thật trẻ con và ngớ ngẩn so vs ngày mai, trở nên sến súa vào ngày hôm sau và là rác bỏ đi của ngày hôm sau nữa
Nếu chính m còn ko vượt qua nỗi sợ của bản thân thì chẳng ai giúp m cả, m khuyên mình thế nhg m có thực hiện ko, hiện tại thì ko, m còn chẳng bt là m đg muốn ns j, huống chi người khác.
M tự hỏi phản ứng của người khác sẽ thế nào nếu nghe chuyện của m, thực sự thì nếu ko phải bản thân mình thì ko ai đủ kiên nhẫn để nghe và hiểu m, vốn dĩ con người chỉ hiểu được nếu điều đó xảy ra vs mình. Còn vs người khác, m có thể thương cảm, có thể thương hại, hoặc chỉ là quan tâm. Nhg ko là mãi mãi. Họ có thể quên sau vài ngày, vài tháng, hoặc chỉ trg một ngày. Con người là vậy và m chẳng có quyền hạn j bắt ép họ chịu chung cảm xúc vs m.
M ích kỉ, đúng, lm người cũng phải có lúc mưu cầu quyền lợi hộ bản thân. Nhg Việc m muốn lm j, muốn ns chuyện vs ai, muốn lm bạn vs ai, muốn thik hay ghét ai, đôi khi ko do m lựa chọn
M khó hiểu thật, bản thân m thấy cả m khó hiểu.
Tiêu cực quá r, nhg mà vt ra điều tiêu cực cũng khiến m bớt stress hơn, ko nghĩ ngợi và ngủ sớm hơn, điều đấy khó thế cơ à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro