Một câu chuyện kinh dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ngày .... Tháng...năm
   Cả năm cả đời tôi chưa bao giờ dính hạn nặng gì cả , cho dù mẹ tôi có đi xem bói và nói tôi hạn nặng nhưng tôi cũng chưa bao giờ lo và chưa bao giờ bị dính . Nhưng lần này lại khác , khác thật sự. Tôi có một cái hạn của riêng mình tôi mà ngay từ bé tôi  sẽ biết rằng tôi sẽ dính phải , đó là nạn sắp chết đuối . Nếu là một người bình thường như bao người khác tôi chưa chắc sẽ tin điều này nhưng tôi muốn nói với bạn rằng tôi khác bạn. Tôi có chơi với một cô chị hơn tôi một tuổi , cô chị này cao hơn tôi một bậc căn ( bạn có thể đọc trong phần đạo mẫu  Việt Nam) chị ấy khá thiêng . Tôi được người âm báo len rằng tôi sẽ có hạn chết đuối vào đầu hè nhưng không nói cụ thể vào ngày bao nhiêu. Điên thật . Tôi cảm thấy sợ , chưa bao giờ tôi thấy sợ như lần này hết . Do đó tôi đã gọi cho chị và hỏi " liệu em có thể biết được ngày cụ thể không chị" . " 3 ngày tới" . Không tin nổi 3 ngày tới thì một ngày tôi ở nhà và 2 ngày tôi phải đi học . Nơi tôi học cách nhà tôi 1 tiếng đi xe bus , tôi ở ký túc xá liền trên đó . Nhưng bạn biét không con đường từ nhà tôi lên đó có quá nhiều ngã rẽ , các đoạn cua và điên tiết hơn khi nó chỉ có một đoạn khoảng 20p đi trong thành phố và khoảng hơn 30p đi theo đường đê. Và bạn biết đấy , con đường đê- một con đường nhỏ và có sông , hồ hai bên 😢😢😢😢. Tôi tự cảm thấy hoang mang . Điều tôi lo lắng và hoang mang là nên , vì nó đã diễn ra. 😱😱😱😱
       Vào ngày đầu tiên trong 3 ngày hạn của tôi , buổi tối ấy như thường lệ tôi xem ca nhạc, đắp mặt nạ và thư giãn , bước cuối cùng là dưỡng da và đi ngủ . Chả là cái góc nhỏ học tập và để đồ của tôi nằm ở gần phòng thờ , cuối mỗi tuần về nhà tôi thường mang đồ về và để gọn ở trên đó và đương nhiên đồ dưỡng da các kiểu của tôi cũng để ở đó luôn . Tôi len lên cái cầu thang dẫn đến cái góc nhỏ ấy , lúc leo lên đến nơi tôi ngồi vào bàn và bắt đầu lôi đồ ra, bất chợt trong lúc ngồi mân mê cái lọ kem dưỡng xem nên dưỡng cái gì trước tôi thấy bà ngoại tôi . Vâng ngoại đứng trước mặt tôi , vẫn cái dáng nhỏ và mảnh ấy ngoại đang nói một cái gì đó, tôi không nghe rõ, tiếng nhạc phát ra từ chiếc ipap khiến tôi không nghe thấy . Tiếng nói của người đã mất là một thứ tiếng mà bạn phải cố gắng lắng nghe khi tĩnh lặng, còn khi bạn đi ngoài đường quá ồn ào họ sẽ biết tự thì thầm vào tai bạn vì nó khó nghe cực kì . Tôi liền tắt nhạc đi , thật không hay khi tôi tắt nhạc đi đúng lúc bà cũng ngừng nói . Tôi lên tiếng " bà bảo gì con ?" . Thật ngốc nghếch khi lên tiếng, bà ngoại tôi lúc sống nổi tiếng là người khó tính , ngay cả loại hương tôi thắp lên bàn thờ tôi cũng phải lựa loại hương trầm cao cấp có mùi thơm nhẹ thì biết rồi đấy . Bà tôi tỏ ra khó chịu vì tôi đã không tập chung nghe bà nói, với những người như tôi nếu thấy và nếu biết mà cố tình phớt lờ đi thì sẽ nhận hậu quả khó lường , nhưng tôi không phải phớt lờ đi mà là không chú ý , đương nhiên hậu quả nhẹ hơn. Bà tôi bỏ đi ra cửa , tôi định đuổi theo nhưng sực nhớ người âm họ đi rất nhanh và tôi sẽ không đuổi kịp đâu , thậm chí là không thấy kịp ấy, vậy là tôi vẫn ngồi đó. Haizzzz mệt thật nhưng thôi kệ đi , có thể bà sẽ bảo lại với tôi vào một lúc nào đó . Tôi hoàn thành việc dưỡng da của mình và bắt đầu công cuộc đi ngủ. Khi vừa đặt người xuống giường tôi cảm thấy thật thoải mái, cuối cùng một ngày hạn cũng qua đi tôu chỉ cần cố gắng 2 ngày còn lại . Khi vừa nghĩ đến 2 ngày còn lại tôi sực nhớ đến ngày mai tôi phải xách ba lô ra khỏi nhà và lên trường . Tôi trấn tĩnh mình rồi sẽ ổn thôi mà , tôi sẽ không sao đâu mà . Em gái tôi với tay tắt điện , tôi ngủ với nó từ ngày nhỏ do lúc trước bố mẹ tôi muốn cho hai chị em ngủ chung cho đỡ sợ , còn giờ tôi vẫn ngủ với em gai toi vì tôi sợ những thứ vô hình mà với tôi nó không hề vô hình kia trèo lên giường và nằm cạnh tôi . Tắt điện xong em tôi nó vẫn chưa ngủ, nó vào phòng trong  nơi góc học tập của nó , con bé bật đèn học và lôi ra một cuốn sách rồi ngồi đọc . Đó là thói quen của con bé, nó cho rằng đọc sách vào ban đêm là cách cảm thụ cuốn sách đó một cách tuyệt vời nhất . Nó bỏ tôi ngoài này, tôi tặc lưỡi kệ và nhắm mắt để ngủ . Bạn biết đấy có những lúc chúng ta nhắm mắt đó thôi nhưng đầu vẫn nghĩ, khi ấy là lúc ta chưa thể ngủ được . Tôi nằm và nghĩ đến ngày mai- ngày hạn thứ 2 của tôi- sẽ là một chặng đường dài đây . Không hiểu sao tôi đột nhiên lo lắng , tôi thấy viễn cảnh tôi chết đuối, không ai cứu được , tôi thấy tôi chìm dần xuống đáy , dù nước không nông nhưng có bàn tay ai đó đang kéo tôi xuống , một người phụ nữ, tôi thấy một người phụ nữ, bà ta kéo tôi xuống . Tôi giật mình . Không đó chỉ là những gì tôi tưởng tượng ra . Nó không thật đâu mà , tôi có thể lo lắng quá nên nghĩ vậy thôi. Tôi nhắm chặt mắt lại , mồ hôi tôi toát ra , tôi lại mở mắt ra , tôi xoay người ra ngoài . Ôi lạy phật! Có một người phụ nữ đứng ngoài giường tôi, là ngoại , ngoại lại nói gì đó, lần này tôi nghe được . " Cẩn thận nha con " . Rồi bà lại vụt đi . Tôi bật dậy , trong cái ánh sáng le lói hắt từ ánh đèn bàn em gái tôi bật ở phòng trong, quạt vẫn bật , tim tôi đập thình thịnh . Tôi vừa thấy sợ với những ảo giác nãy tôu tưởng tượng , rồi tôi lại trấn tĩnh lại nghĩ đến lời bà tôi nói rằng tôi nên " cẩn thận" . Điên thật , nghĩ xong lời bà nói tôi lại thấy sợ . Ôi tôi chết mất . Tôi nằm xuống , cảm thấy thật mệt mỏi, tôi thiếp dần vào giấc ngủ .
      4:35 chuông báo thức reo inh ỏi, cô em gái tôi tối qua đã cài giờ để hôm nay đi đạp xe sớm , tôi bật dậy tắt chuông . Em gái tôi nằm cạnh cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông , nó lồm cồm bò dậy nói với tôi " em đi đạp xe đây" tôi " ừ" một tiếng  rồi nằm xuống . Ngay khi em tôi nó rời khỏi giường tôi cảm thấy buồn vệ sinh kinh khủng , tôi cũng lại lồm cồm bò dậy đi vệ sinh . Nhà tôi khá dài , là  mẫu nhà vườn, mẹ tôi không thích xây khép kín vì mẹ cho rằng như thế khá bí bách , từ nhà trên để đi vệ sinh tôi phải đi qua khoảng sân nhà xuống đến bếp và xuống đến phòng vệ sinh . Khi vừa bước chân qua khoảng sân tôi cảm thấy lạnh toàn bộ sống lưng , nhưng tôi quen rồi . Có thể do tôi đã quen với việc tiếp xúc với người âm cũng có thể do đất nhà tôi trước đây là một hố chôn tập thể , không biết bao nhiêu vạn người đã được chôn ở đây , không biết bao nhiêu vạn linh hồn đang ở đây . Tôi tiếp tục hoàn tất công cuộc đi vệ sinh vủa mình . Sau khi đã giati quyết tôi quay lại giường ngủ. Tôi nhắm mắt lại nhưng lại không tài nào có thể ngủ được , tôi mở mắt ra , rồi lại nhắm mắt lại . Dù rất buồn ngủ nhưng không hiểu sao tôu không ngủ được , tự dưng tôi  cảm thấy có gì đó rất phiền toái và khó chịu . Các linh hồn , họ liên tiếp nói bên tai tôi, họ xì xầm , xì xào điều gì đó , tôi luôn khó ngủ say ở nhà là như vậy , các vong hồn họ nói chuyện rất nhiều. Họ nhe răng nói vào hai tai tôi, họ thay phiên nhau nói thứ ngôn ngữ riêng của họ , mà tôi dù có cố lắng nghe cũng không biết họ đang nói gì . Rồi họ quay lại nói chuyện với nhau, họ thật ồn ào hết mức . Họ lại cười như thể họ đang kể cho nhau nghe về một chuyện gì đó rất thú vị . Đột nhiên tôi phát hiểna một điều , đó chính là câu chuyện sôi nổi mà họ đang bàn tán , đó chính là tôi . Họ bàn tán thứ gì đó về tôi , một thứ khiến họ sôi nổi và khiến tôi cảm thấy bực mình . Tôi cố gắng đưa tay lên để bịt tai lại , tôi không muốn nghe họ nói nữa, tôi phát hiện tay tôi to gấp đôi so với bình thường . Tôi nghĩ chắc do tôi nửa tỉnh nửa mê nên mới vậy . Tôi lấy chăn che kín hai tai , tôi nhắm thật chặt mắt , mồm tôi lẩm bẩm " nam mô a di đà phật  nam mô a di đà phật..." . Tôi thấy họ ngừng nói , tôi ngừng đọc , họ lại nói nhưng nói nhỏ hơn và không còn ghé sát tai tôi nói nữa, tôi lại đọc . Rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay nữa .
     Sáng hôm sau tôi vì mất quá nhiều thời gian chịu đựng họ nên tôi không thể ngủ được vào ban đêm, lúc tôi thiếp đi là lúc cũng đã gần sáng . Vậy nên tôi ngủ tới tận 10h trưa tôi mới dậy . Người tôi mỏi nhừ, mệt và đuội sức , cảm giác trong người mệt mỏi kinh khủng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro