Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là Kiều Sở Sinh, cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát Tô Giới. Trước đây, tôi là một tên côn đồ trong băng đảng xã hội đen, được chị Lộ Nghiêu gọi là "đám lưu manh xăm trổ". Kể từ khi được Bạch lão đại đưa lên làm cảnh sát trưởng, tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu, nhìn vào bộ đồ cảnh sát mà muốn rút dao ra đánh một trận. Sau đó, tôi gặp được Lộ Nghiêu, tôi đã thích cậu ấy. Cậu ấy nói rằng nếu cha cậu ấy biết đứa con trai yêu quý của ông ấy đã giao du với đám xã hội đen thì có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ được về nhà nữa. Cậu ấy dường như rất chống cự đối với thành phần xã hội này. Lúc đó tôi bỗng nghĩ, có lẽ cả đời này, nếu có thể tránh xa băng đảng này thì tránh xa nhất có thể. Bởi vì, tôi sợ người mình thích buồn, và cũng sợ việc thân phận của mình sẽ gây khó dễ cho cậu ấy và gia đình cậu ấy.

Tôi là Lộ Nghiêu, thám tử của Sở cảnh sát Tô Giới. Trước đây, tôi không quan tâm đến việc của người khác, tôi chỉ quan tâm là mình có đủ tiền để tiêu hay không, có ăn được những món mình thích và có thể có được những thứ mình muốn hay không. Bây giờ, tôi đã thích một người, người ấy thật gần mà dường như cũng thật xa. Chị tôi đã từng cảnh báo tôi không được thích người này. Nhưng tôi, Lộ Nghiêu, người đã sống thoải mái suốt hơn hai mươi năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Tôi chỉ biết rằng người tôi thích, thì dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn ở bên cạnh anh ấy. Ngay cả khi định kiến xã hội, gia đình dù muốn cũng không thể ngăn cản tôi.

—-------------------------------

Kiều Sở Sinh và Bạch Ấu Ninh quay trở lại bệnh viện, khi gần đến cửa phòng bệnh, hai người bất ngờ giảm tốc, bước tới cửa sổ phòng bệnh. Qua ô cửa sổ, Kiều Sở Sinh thấy Lộ Nghiêu đang nhìn chăm chú vào bức tường trắng trước mặt, khuôn mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. "Gia hỏa này, không biết đang nghĩ cái gì nữa?" hắn tự hỏi rồi mở cửa vào phòng cùng Bạch Ấu Ninh.

"Hai người đã về rồi sao." Lộ Nghiêu nghe tiếng mở cửa, lập tức quay lại, ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm trước đó rời khỏi bức tường, mỉm cười nhìn bọn họ.
"Anh có mang đồ ăn trưa tới không, tôi đói rồi."
"Sáng nay mới vừa rửa sạch dạ dày, mấy ngày tới cậu chỉ có thể ăn đồ nhẹ thôi. Lát nữa tôi sẽ đi mua cháo cho cậu." Kiều Sở Sinh cởi áo khoác ra để lên thành ghế, bước tới ngồi bên mép giường.
"Đúng rồi, vụ án có tiến triển mới."
"Gì vậy, kể cho tôi nghe chút."
Kiều Sở Sinh đưa bản báo cáo của pháp ý cho cậu xem và nói lại điểm nghi ngờ, Bạch Ấu Ninh cũng kể về những gì cô đã điều tra và nghe được cho Lộ Nghiêu nghe. Lộ Nghiêu nhìn vào phần liên quan đến dầu nấu ăn và nhíu mày: "Vậy hiện trường có gì lạ hoặc đặc biệt không, đặc biệt là có mùi gì không?"
"Không, đã kiểm tra kỹ càng cách đây hai tháng rồi."
"Vậy nhóm ăn xin kia?"
Bạch Ấu Ninh lấy cuốn sổ của mình ra, nói: "Cái này tôi đã điều tra rồi, tất cả đều là trẻ mồ côi, khoảng mười tuổi. Tôi cũng đã điều tra buổi biểu diễn trên đường phố hôm đó, trong tuần trước ngày xảy ra vụ án, chúng bảo đã nhặt được chất tạo bong bóng trên đường rồi tự làm bong bóng để chơi, có nhiều người qua đường có thể làm chứng cho chúng."
"Chất đó bị hỏi thì nói là đã dùng hết từ lâu, cũng không còn lại gì."
"Vậy chúng lấy chất đấy ở đâu?"
"Ngay gần câu lạc bộ Kim Ngọc Lan, chúng cũng đi ăn xin ở đó."
Lộ Nghiêu đặt ngón tay lên môi, nhăn mày.
"Đống chất tạo bong bóng này và dầu nấu ăn thực sự có điểm nghi ngờ, nhưng bây giờ thời gian trôi qua khá lâu, việc điều tra để giải quyết vụ án sẽ khó khăn. Tại sao chúng ta không tiếp tục điều tra chất độc botulinum trước?" Kiều Sở Sinh đề xuất.
Lộ Nghiêu gật đầu, nhìn hắn: "Vậy..., Kiều thám trưởng, có thể mua cho tôi ít cháo về đây không?"
"Em cũng muốn! Cháo trứng thịt bằm, cái này tốt cho dạ dày." Bạch Ấu Ninh cũng giơ tay lên, nhìn chăm chú vào Kiều Sở Sinh.
"Em có tay có chân mà sao không tự đi mua." Kiều Sở Sinh nhìn cô một cái, mặc áo khoác vào.
"Anh, anh là tốt nhất." Bạch Ấu Ninh đặt hai tay lên mặt, chớp chớp mắt, bắt đầu nịnh nọt.
"Được rồi, được rồi, tôi đi đây, kiếp trước chắc tôi mắc nợ hai người nhiều lắm." Kiều Sở Sinh lẩm bẩm và rời khỏi phòng bệnh. Lộ Nghiêu và Bạch Ấu Ninh cười cười nhìn hắn đi qua cửa sổ phòng bệnh, rồi cùng thở dài một hơi.

"Tình hình kế hoạch của anh thế nào rồi?" Bạch Ấu Ninh lấy một quả táo từ giỏ trái cây, rồi dùng dao nhỏ trên đầu giường bắt đầu gọt táo.
"Ăn táo không?"
"Có." Lộ Nghiêu đặt gối sau lưng. "Theo lý thuyết, mọi việc đã tiến triển gần như hoàn hảo. Bây giờ tôi chỉ lo lắng một điều."
"Cái gì?"
"Cô nói xem, nếu lão Kiều biết tôi có liên quan đến chuyện này, liệu anh ấy có bỏ qua tôi không? Liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi không còn là Lộ Nghiêu mà anh ấy đã thích không?" Bạch Ấu Ninh mỉm cười: "Khi chúng tôi trở lại đã nhìn thấy anh với khuôn mặt đầy lo lắng, hóa ra đây là điều anh đã suy nghĩ sao?" Cô gọt vỏ táo, cắt một miếng và đưa cho Lộ Nghiêu.

"Vừa rồi hai người đã nhìn trộm tôi á?"
"Ừ, anh trai tôi còn lẩm bẩm nói rằng anh đang suy nghĩ gì đấy."
Lộ Nghiêu ngẩng đầu ăn táo, nói một cách bất mãn: "Dù cho tôi có làm sai, nhưng lũ người đó đáng chết, và tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền đôi chút. Tôi chỉ sợ lão Kiều khi biết tôi đã làm điều này sẽ ghét tôi." Cậu cúi đầu, hai tay xoa xoa vào nhau, lẩm bẩm: "Tôi không phải là một kẻ hoàn toàn xấu, nhưng tôi cũng không phải là người tố. Anh ấy, với tư cách là một cảnh sát trưởng, anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi, liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi muốn lợi dụng anh ấy không?

"Aiya, anh suy diễn nhiều quá đấy. Nghĩ lại xem, nếu chúng ta không can thiệp vào thì mấy lão già ở Tô Giới Pháp sẽ gây rắc rối cho anh tôi đấy. Trước đấy anh đã giải quyết nhiều vụ án lớn và nhận được sự ủng hộ của dư luận, việc này ảnh hưởng đến sự kiểm soát của những người cầm quyền cấp cao đối với người dân. Anh có Lộ gia che chở, nhưng anh tôi thì có ai bảo vệ? Đây không phải lý do anh bắt đầu làm việc này sao?" Bạch Ấu Ninh tự ăn một miếng táo và cắt thêm một miếng đưa cho Lộ Nghiêu.

"Đúng vậy, nhưng..." Lộ Nghiêu vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị Bạch Ấu Ninh ngắt lời: "Nhưng gì nữa? Nếu anh không quan tâm thì chắc chắn ở đây sẽ náo loạn. Không cần lo lắng quá làm gì, nếu anh tôi thật sự trách móc anh, tôi sẽ giúp anh chịu trách nhiệm. Chuyện này tôi cũng có nửa phần trách nhiệm."

Lộ Nghiêu nhìn lên trần nhà, đắm mình suy tư, không biết cậu lại suy nghĩ về điều gì. Bạch Ấu Ninh nhìn bộ dáng ngơ ngác thẫn thờ của cậu, nhẹ nhàng thở dài.

"So với việc anh ấy có thích tôi hay có muốn bên tôi suốt đời không, quan trọng hơn vẫn là an toàn và hạnh phúc của anh ấy. Dù có thể được làm lại từ đầu, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Xung quanh anh ấy có quá nhiều nguy hiểm, anh ấy đã bảo vệ tôi nhiều lần, đến lúc tôi bảo vệ anh ấy rồi."

Đến cuối cùng, tất cả chỉ vì hai chữ ái tình mà bắt đầu, nhưng không biết liệu có thể kết thúc bằng ái tình hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro