Chương 3: Thần nữ Thanh Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT NIỆM THÀNH MA
QUYỂN THỨ NHẤT: GẶP NHAU GIỮA NHÂN GIAN MÊNH MÔNG
Chương 3: Thần nữ Thanh Ca
Edit + Beta: Hoa Mạch

Sau giây lát, Thần Thụ lại hồi phục sự tĩnh lặng vốn có của nó. Nơi đây trừ bỏ nồng đậm linh khí, ngay cả gió cũng không thổi qua. Thanh Hi tại không gian yên tĩnh đến nghe được cả tiếng châm rơi này, chậm rãi mất đi sự thong dong nhàn tĩnh vừa rồi. Nàng không nói cho Cửu Kỳ, thậm chí cũng không nói cho Nguyệt Hồn, Thiên đế suy tính không sai, phương pháp lợi dụng Thần Thụ hoa phá vỡ kết giới là nàng dạy cho Hoa Mạch.
Đầy mặt nước mắt đến chỗ nàng cầu xin phương pháp xông ra khỏi kết giới, lý do chỉ là tính mạng của bằng hữu tại Nhân giới bị đe dọa, cần Thiên giới linh dược để chữa thương nhưng Thiên hậu không cho phép. Chung quy cũng là tỷ muội, nàng lại không chống đỡ được Hoa Mạch vừa làm nũng vừa cầu xin. Không ngờ sự việc sáng nay lại chấn động như vậy!
Hảo một cái Hoa Mạch!
Vốn nghĩ vị muội muội này chẳng qua ỷ vào được Thiên đế Thiên hậu sủng ái mà phá phách gây sự chút thôi, không ngờ nàng lại tính kế cả tỷ muội của mình.
Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ, một chuyến này tỷ không những phải coi chừng Ma tôn, còn phải để ý đến Hoa Mạch muội muội nữa...
Nàng vắt tay lên trán nằm trên Thần Thụ. Không có gió nhưng cành lá Thần Thụ bắt đầu xao động, phát ra âm thanh sàn sạt rất nhỏ, rối bời tựa như tâm tình Thanh Hi lúc này.
Mà hiện tại ở Nhân giới xa xôi, phía dưới mây trắng gió tuyết bay đầy trời, phía trên mây trắng lại xanh ngắt không một gợn mây. Một đạo kiếm quang sắc bén nháy mắt phá vỡ hư không, tốc độ kinh người hướng tới Trầm Long Chi Uyên nơi cực bắc.
Trầm Long Chi Uyên ở sát biên giới cực bắc, vực sâu không thấy đáy quanh năm thổi ra những trận gió đen, nghe nói ngay cả Ứng Long cũng không thể chịu đựng những trận gió này trong một khoảng thời gian dài, vô ý một cái liền vĩnh viễn nằm sâu dưới đáy vực, vạn kiếp bất phục, là hung địa nổi danh Nhân giới! Thường ngày không ai nguyện ý tới gần nơi này, thế nhưng hiện tại lại có ma binh canh gác hai bên vực, ma khí bốn phía khiến băng tuyết vạn năm không tan xung quanh cũng nhiễm ma văn đen kịt. (Ứng Long: loài rồng sống trên 1000 năm, có sừng dài và mọc cánh, là một nhân vật truyền thuyết trong thời kì chiến tranh giữa Xi Vưu và Hiên Viên Hoàng Đế)
Kiếm quang chớp mắt đã đến, hóa thành hai đạo thân ảnh một nam một nữ, nam tử mặc ngân giáp, là thiên giới Phong Hồn Thần tướng Phong Vũ. Nữ tử mặc một chiếc váy trắng như tuyết, khoác áo choàng màu đỏ, khiến cho khuôn mặt thanh lệ xinh xắn của nàng càng thêm trắng nõn.
Đội trưởng dẫn đầu ma binh hơi đổi sắc mặt. Rõ ràng hắn chỉ cảm nhận được thần lực của hai người trước mắt rất mỏng manh, nhưng trực giác lại báo động cho hắn có nguy hiểm. Nghĩ tới vị Ma giới chí tôn đang tọa trấn trong vực sâu, cuối cùng hắn cũng nén trực giác xuống, tiến lên quát: "Người tới là ai? Ma giới ta đang có việc ở đây, các ngươi hãy mau chóng rời đi!"
Một ma binh nho nhỏ, có mắt không tròng hay thực sự không sợ hãi?
Phong Vũ cười nhạo một tiếng, không để ý tới hắn, quay đầu nói với đồng bạn bên cạnh: "Dấu vết cuối cùng của Bách Hoa thần nữ cùng Ma tôn, là tại Trầm Long Chi Uyên này."
Vẻ mặt của nữ tử lạnh nhạt bình tĩnh, nghe vậy chỉ hơi gật đầu, sau đó nhắm mắt kháp quyết, thần lực lấy nàng làm trung tâm đảo qua băng nguyên bốn phía rồi biến thành một trận gió bay vào Trầm Long Chi Uyên. Giống như cảm ứng được thần lực, những sợi tơ năm màu từ dưới vực bay lên hòa vào trận gió, sau đó trở về đầu ngón tay kháp quyết của nàng, chậm rãi ngưng tụ thành nửa đóa hoa màu sắc rực rỡ.
"Hoa Mạch xác thực đã từng đến đây." Nàng thản nhiên mà nói một câu, ngữ khí bằng phẳng, không mang theo chút cảm xúc nào.
Phong Vũ lại nở nụ cười: "Thần lực của tỷ muội có thể cảm ứng lẫn nhau, quả là thuận lợi hơn rất nhiều. Để ta mang Bách Hoa thần nữ đi, còn lại Ma tôn xin dựa vào Đại công chúa!"

Hoa Mạch Thư Các

"Thiên đế Đại công chúa? Trảm Ma thần nữ!"
Hai người nói chuyện cũng không hạ giọng, ma binh bên dưới nghe được nhất thời rối loạn, sắc mặt đội trưởng ma binh từ xanh biến thành trắng bệch. Thiên đế Đại công chúa Thanh Ca tuy là thần nữ, nhưng có danh hào "Trảm Ma", lại được phong làm thần tướng, trải qua Thần Ma đại chiến, trong tay nàng không biết đã dính bao nhiêu ma huyết! Đối với Ma giới mà nói, đây quả thực là danh xưng như tên hung thần! Vốn nghĩ nàng sẽ có vẻ ngoài hung thần ác sát, không ngờ lại là nữ tử mỏng manh trước mắt!
Vô số ý niệm lung tung xuất hiện trong đầu, sau khi hoàn hồn đội trưởng ma binh mới hét lên với thủ hạ: "Mau bẩm báo Tôn chủ..."
Hai chữ "Tôn chủ" vẫn còn trong miệng, bên tai đã truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Chiêu lôi, phá!"
Một lời vừa ra, xé rách hư không!
Nơi hư không bị xé rách bay ra tầng tầng lôi vân, những lôi vân kia không phải màu trắng hay đen như bình thường mà là màu xám, vô số lôi điện ẩn hiện trong các tầng mây, cứ một đạo tiếp một đạo đánh về phía những trận gió dưới vực sâu. Trong nháy mắt, phía trên Trầm Long Chi Uyên liền hóa thành một biển lôi điện. Ma binh hai bên vực, kẻ thì chưa kịp kêu lên đã hóa thành tro tàn, kẻ thì hoảng sợ mà nhảy xuống vực sâu, bị trận gió xé tan thành từng mảnh. Còn một số kẻ có chút sức mạnh thì vừa khổ sở cầm cự, vừa nhanh chóng chạy ra xa.
Trận gió ở Trầm Long Chi Uyên cũng bị lôi điện màu trắng đánh tan hơn phân nửa.
Thanh Ca cúi xuống nhìn bên dưới, vẻ mặt bình tĩnh không chút biến hóa. Trái lại, biểu cảm của Phong Vũ lại rất phong phú. Hắn một mặt tán thưởng uy lực của lôi điện, một mặt thì cảm thông với những ma binh vừa chết, một mặt quan sát động tĩnh phía dưới vực sâu, một mặt lại liều mạng dựa vào gần Thanh Ca. Nguyên do là vì ngoại trừ xung quanh Thanh Ca, thiên địa bốn phía đều bị sấm sét tàn phá bừa bãi. Uy lực của sấm sét ngày càng tăng, kết giới dưới chân Thanh Ca ngày càng chậm rãi thu nhỏ lại.
"Ngươi còn muốn dựa vào gần đến mức nào?" Vừa lúc cảm nhận được ma khí bốc lên từ dưới vực sâu, Phong Vũ còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến một câu, không bất mãn cũng không tức giận. Nhưng đã nhiều năm làm cộng sự, Phong Vũ dễ dàng có thể hiểu được ẩn ý "ngươi gây trở ngại cho ta" trong câu nói của nàng, nghiêng đầu vừa lúc thấy được vị thần nữ mà mình sắp dán cả người vào khẽ động tay phải, làm ra một cái pháp quyết vô cùng quen thuộc! Cơ hồ theo bản năng, cùng là một trong sáu vị thần tướng Phong Vũ thét lên một tiếng kinh hãi, đồng thời chạy trốn ra phía xa, trong lúc cuống quýt vẫn không dám để lôi điện đánh vào thân.
Theo pháp quyết, lôi vân thu nhỏ lại chỉ còn một phần ba, nhưng hơi thở tản mát ra lại sắc bén bá đạo hơn nhiều, mấy đạo lôi điện màu xám bạc to lớn mang theo lực lượng của lôi vân đánh xuống. Những lôi điện màu xám bạc này không giống với lôi điện màu trắng lúc trước, khí tức hủy diệt đập vào chính diện, khiến ngay cả Phong Vũ cũng không thể không biến sắc. Hắn vung tay lên, các cơn gió nháy mắt hóa thành tầng tầng lớp lớp khiên chắn che trước người hắn. Toàn bộ lôi điện đều đánh xuống sâu phía dưới Trầm Long Chi Uyên, thế nhưng vì Phong Vũ đột nhiên lùi bước, nên có một đạo lôi điện thoát ra, rơi xuống phía trên đỉnh đầu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro