Chương 4: Ma tôn Vân Ly (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NHẤT NIỆM THÀNH MA
QUYỂN THỨ NHẤT: GẶP NHAU GIỮA NHÂN GIAN MÊNH MÔNG
Chương 4: Ma tôn Vân Ly (Thượng)
Edit + Beta: Hoa Mạch

Lôi điện bổ tới lá chắn bằng gió, sau đó dư âm liền bay về phía ngoài trùng kích, khiến y phục Thanh Ca tung bay phất phới. Một thanh cổ kiếm toàn thân màu trắng xuất hiện tại tay phải của nàng, trên thân kiếm khắc vô số hoa văn phức tạp, uy áp mơ hồ tỏa ra bốn phía. Vị Thiên giới Đại công chúa có hung danh hiển hách này cầm thần kiếm trong tay, hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén đánh về nơi ma khí bốc lên tại Trầm Long Chi Uyên!
Trong nháy mắt lôi điện tiêu tan, Phong Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Lão đại, người lại dọa cả ta!" Một câu phàn nàn mới nói được phân nửa đã phải nuốt lại trong bụng, Phong Vũ vẫy tay, lá chắn rơi xuống hóa trở về thành các cơn gió quấn lấy trường tiên màu xanh. Phong Hồn thần tướng vừa bị sét đánh, không kịp chú ý đến khói đen trên đỉnh đầu cùng với vết cháy sém ở ngân giáp, đã vội vội vàng vàng đuổi theo kiếm ảnh của Thanh Ca. (trường tiên: roi dài)
Trảm Ma Kiếm? Còn chưa giao đấu đã triệu hồi Trảm Ma Kiếm ra?!
Lão đại thực sự cảm giác được đối thủ vạn năm đang ở bên trong Trầm Long Chi Uyên sao?
Ma giới chí tôn, ma tôn Vân Ly, thật sự đang ở dưới vực này?!

Hoa Mạch Thư Các

Những trận gió đen dưới Trầm Long Chi Uyên đã bị lôi điện trừ khử hơn phân nửa, còn lại đa số đã có linh tính. Nhìn thấy hai Thiên giới thần tướng khí thế lao xuống, chúng nó đều nhao nhao tranh nhau trốn đi.
Dưới đáy vực là một mảnh hư vô, tràn ngập vô tận hắc ám.
Trong bóng tối như vậy, bất kì ánh sáng nào cũng đều vô cùng chói mắt. Cho nên vừa mới rơi xuống, Thanh Ca liền thấy ngay luồng ánh sáng nhiều màu cách đó không xa, một thân ảnh yên lặng ngồi xếp bằng, giống như đang chờ bọn họ đến vậy, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Nhìn thấy thân ảnh giữa luồng sáng, ánh mắt Thanh Ca chợt lóe, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Phong Vũ đuổi theo phía sau hiển nhiên cũng thấy được, kinh ngạc hô một tiếng: "Bách Hoa thần nữ?"
Thân ảnh thướt tha tinh tế giữa luồng sáng, y phục rực rỡ mềm mại thêu đầy các loại hoa trên thế gian, một đóa hoa nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất như đang nở rộ, mơ hồ còn có mùi thơm bay ra. Giống như cảm ứng được gì, nàng mở mắt ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai người bay xuống, khóe miệng nở nụ cười duyên dáng, dung nhan xinh đẹp như một đóa hoa diễm lệ!
Nữ tử này chẳng phải là Thiên đế Tam công chúa, Bách Hoa thần nữ Hoa Mạch hay sao!
"Đại tỷ..." Hoa Mạch phủi tay áo đứng dậy, bách hoa xung quanh dường như đã lụi tàn bỗng nở rộ. Nàng thi lễ với Thanh Ca, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt có chút áy náy khẩn cầu: "Hoa Mạch tùy hứng, đã làm phiền đại tỷ bôn ba. Nhưng cho dù trước đây Hoa Mạch có sai, chỉ mong tỷ tỷ nể mặt tình nghĩa tỷ muội bấy lâu nay mà thả Hoa Mạch rời đi, đi tìm hạnh phúc của chính mình!"
"Hạnh phúc của chính mình?" Thanh Ca không phải người hay nói, thế nhưng lúc này lại không nhịn được hỏi thêm một câu, "Ở Thiên giới, muội không hạnh phúc?"
Là đứa con ít tuổi nhất của Thiên đế, so với hai vị tỷ tỷ từ nhỏ đã mang theo trọng trách trên người, Hoa Mạch chắc chắn là hạnh phúc hơn rất nhiều! Vấn đề như vậy phát ra từ miệng Thanh Ca, khiến cho lanh lợi như Hoa Mạch cũng phải sững người, một hồi lâu sau mới nói: "Rơi vào lưới tình, thân bất do kỷ! Chờ mội ngày nào đó tỷ tỷ cũng gặp được người mình thích, sẽ hiểu được tâm tình của Hoa Mạch hôm nay." Nàng nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cười khổ: "Ta lại quên mất tỷ tỷ trời sinh không có tình căn..."
Thanh Ca rõ ràng không để ý đến những lời của Hoa Mạch, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động: "Muội lưu lại một luồng thần niệm chờ ta, chỉ để nói những lời mà ta không thể lý giải được này?"
Hoa Mạch trước mắt, chỉ là một luồng thần niệm của chân thân biến thành.
Phá lệ nói nhiều đến vậy, hiển nhiên là Thanh Ca đã không còn kiên nhẫn. Không cần nàng mở miệng, Phong Vũ vẫn im lặng đứng phía sau bỗng quất trường tiên trong tay một cái, thanh phong hóa thành cơn lốc nhỏ cuốn lấy luồng thần niệm của Hoa Mạch. Phong Hồn Tiên thì biến thành bốn bức tường có tác dụng phong ấn hồn thể, luồng thần niệm này bị nhốt trong đó, có chắp cánh cũng không thể bay được.
Có luồng thần niệm này, muốn tìm ra chân thân của Hoa Mạch cũng không phải việc gì khó!
Phong Vũ tính toán trong lòng, bức tường càng lúc càng nhỏ lại, bằng mắt cũng thấy sắp thu phục được luồng thần niệm đang chống cự bên trong. Nhưng kiếm của Thanh Ca còn nhanh hơn hắn! Một kiếm chém ra, bức tường gió liền bị phá tan. Gió tản ra bốn phía, kèm theo đó là vô tận ma khí. Bên trong còn đâu thân ảnh Hoa Mạch do luồng thần niệm biến thành, chỉ có một bóng đen, trong lúc ma khí tản ra, tiếp được một kiếm nhanh như chớp của Thanh Ca!
"Trảm Ma thần tướng kiếm, vẫn sắc bén như trước!" Bóng đen kia nở nụ cười ha ha, từ trong bóng tối dần dần hiển lộ thân ảnh. Hắc giáp cứng rắn khắc đầy ma văn, mái tóc dài màu đỏ sậm tung bay phất phới, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hình yêu thú hung ác, đôi mắt tràn đầy tử ý phát sáng trong đêm, quang mang sắc bén bá đạo chợt ẩn chợt hiện.
Ma tôn Vân Ly!
Phong Vũ nhanh chóng lui về phía sau, hai tay vung lên, Phong Ma Tiên trong tay hóa thành vách tường bằng gió thật lớn. Trảm Ma Kiếm xoay tròn cách đỉnh đầu Thanh Ca ba thước, sau mỗi vòng xoay, uy áp phát ra lại tăng thêm một phần, cuối cùng khi xoay đủ chín vòng, đột nhiên chém về phía Ma tôn.
Ma tôn không tránh né, phi thân lên không trung, chỉ dùng hai tay tiếp được một kiếm này.
Lực lượng của Trảm Ma Kiếm không vì đó mà bị ngăn cản. Thanh Ca đánh ra vài pháp quyết, Trảm Ma Kiếm liền hóa thành một đạo kiếm quang sắc nhọn. Giống như cảm nhận được chiến ý trong lòng chủ nhân, bên trong kiếm quang ẩn ẩn truyền ra tiếng kêu hưng phấn, kiếm quang có xu hướng xuyên qua hai tay Ma tôn để bổ xuống đầu hắn.
"Trảm! Phá!" Theo tiếng hô của Thanh Ca, Trảm Ma Kiếm kiếm quang phóng lớn, Ma tôn cuối cùng cũng không ngăn được, nghiêng mình một cái bị ép lùi về phía sau.
"Năm trăm năm không gặp, tâm ngươi không tạp niệm, tu vi vậy mà tăng lên!" Kiếm quang đã bức tới đầu mi, vẫn thấy Ma tôn Vân Ly nở nụ cười nói. Còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn, đã thấy một đạo hồng quang liên tiếp bổ vào kiếm quang của Trảm Ma Kiếm, đến lần bổ thứ tư rốt cuộc cũng khiến Trảm Ma Kiếm hiện thân, bay ngược trở lại. Mà đạo hồng quang kia thì hóa thành một cái ma đao không có chuôi rơi vào trong tay Ma tôn, dư lực từ thanh đao truyền đến khiến Ma tôn phải lùi một bước.
Thanh Ca vẫy tay một cái, Trảm Ma Kiếm quay về, xoay tròn quanh thân nàng, kiếm quang hơi ảm đạm nhưng không bị chấn động quá lớn.
Một hồi giao thủ ngắn ngủi, người chiếm ưu thế là Thanh Ca!
Đã nhiều lần giao thủ, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Lãnh đạm như Thanh Ca cũng không khỏi nhăn mi, hiếm hoi mở lời đáp lại Ma tôn: "Năm trăm năm không gặp, tâm ngươi sinh hồng trần ngàn vạn, loang lổ tạp niệm, làm cho thực lực không tăng phản lùi!"
"Hồng trần ngàn vạn? Bản tôn mong muốn, chưa bao giờ là hồng trần ngàn vạn!" Ma tôn Vân Ly cười nhạt những lời của Thanh Ca. Hắn vỗ về Ma đao trong tay, không biết nghĩ tới cái gì, con ngươi màu tím bỗng sinh ra vài phần nhu ý, vài phần mê ly, cùng vài phần quyết tuyệt, " Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều, bản tôn tâm ý đã quyết, hồng trần ngàn vạn lại có là gì!" (* Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều: Sông dài ba ngàn, chỉ múc một gáo nước)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro