Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Bạch Thử

.

.

.

Ngày hôm đó có một số việc nên Bạch Ngọc Đường sáng sớm đã ra ngoài. Vội vã chạy về thì,đã quá giờ Ngọ (Khoảng 11-13h trưa). Ánh nắng ấm áp tỏa ra khắp nơi, chiếu sáng từng khe góc mọi vật, dưới làn nắng van vật trở nên mơ hồ, nhu hòa. Xung quanh đình viện thì trở nên tĩnh lặng hẳn lên

Bạch Ngọc Đường phóng nhẹ cước bộ lên lầu, trở lại phòng ngủ của Miêu nhi. Vạn lần không nghĩ là người kia không ngủ, tà áo thủy lam khoác trên thân hình đơn bạc nhẹ phất phơ, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, thân người tĩnh lặng nằm dựa trên chiếc ghế dài. Ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy nhưng lại phảng phất như có thể nhìn rõ vạn vật hướng ra phía ngoài cửa sổ, trông vọng viễn sơn cận các (núi xa lầu gần), không biết là đang suy nghĩ về điều gì.

Dưới ánh mặt trời hoàng kim, cả người đều ửng lên một mảnh tùy ý, thanh tích, ôn hòa. Gió mát dị thường đi qua song lăng, từ từ xuy nhập vào phòng, nhẹ nhàng lay động những trang sách trên bàn, vang lên những âm thanh xào xạc. Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhìn, một loại tâm tình vi diệu an bình khiến cho hắn nhất thời không muốn phá vỡ sự yên tĩnh trước mắt.

"Ngọc Đường~" Triển Chiêu nghe tiếng, quay lại mỉm cười với hắn, một nụ cười tựa như làn gió xuân thoang thoảng.

"Mèo ngốc, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì vậy?" Bạch Ngọc Đường say sưa mân mê lọn tóc đen phiêu duệ của Triển Chiêu.

"Không biết, hình như là đang suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, lại tựa hồ một chút cũng không nghĩ gì cả." Trong nắng sáng, dung nhan tái nhợt của người nọ không hề làm mất đi phong thái tuyệt trần, lại càng che không được nét sáng ngời rạng rỡ trong đôi mắt.

"Miêu nhi, đừng mơ màng nữa. Xem thử ta mang cái gì về này?" Bạch Ngọc Đường từ phía sau ôm lấy Triển Chiêu, thuận thế nhẹ nhàng cúi đầu cọ cọ vùng cổ của hắn.

"Ngươi không nói, ta làm sao đoán được?" Triển Chiêu thả người mềm nhũn dựa vào lòng Bạch Ngọc Đường, lười biếng nói.

"Miêu nhi, ngươi xem cái này!" Bạch Ngọc Đường dịch người sang một chút, cầm lấy bao quần áo ở trên bàn mà hắn vừa mang về đặt vào lòng Triển Chiêu, mở ra, lấy ra một kiện yếm nhỏ lụa đỏ, hết sức phấn khởi nhét vào trong tay Triển Chiêu. Bản thân cũng cầm trên tay một cái trống bỏ nhỏ nhỏ lắc lắc đùa nghịch.

Tiếng trống thùng thùng tinh nghịch vang khắp phòng, quấy nhiễu tiểu gia khỏa trong bụng Triển Chiêu, khiến nó cũng không cam chịu tịch mịch mà bắt đầu xao động theo.

"Ngươi chạy ra ngoài đến tận giờ này mới về là để mua những thứ này?" Bạch Ngọc Đường tùy ý mà ôm lấy hắn dụi dụi đầu xuống bờ vai, Triển Chiêu có chút khó chịu vươn tay ngắt nhéo hắn mấy cái, tay khi chạm đến cái yếm nho nhỏ, sắc mặt đỏ ửng lên.

"Ừ ~~ dù sao cũng sắp đến lúc dùng đến rồi nên ta mua rất nhiều về chuẩn bị. Ta còn mua thêm hai cái nôi để ở trước viện nữa." Bạch Ngọc Đường buông món đồ chơi trong tay xuống, bỏ vào trong tay Triển Chiêu, rồi lại từ trong bao lấy ra một đống tiểu y phục đủ mọi màu sắc.

"Nhỏ thế này thôi sao? Liệu có mặc vừa không?" Triển Chiêu lấy tay ước lượng một kiện tiểu y phục, đăm chiêu hỏi. Mấy bộ tiểu y phục này so với bàn tay hắn tuy có lớn hơn nhưng không được bao nhiêu.

"Cứ dần dần vài lần rồi sẽ biết ước lượng đúng thôi!" Bạch Ngọc Đường cầm lấy một cái yếm nhỏ, đưa tay mở tung vạt áo của Triển Chiêu, mang cái yếm nhỏ kia đặt lên trên phần bụng tròn trắng như tuyết của Triển Chiêu, thanh âm trong lời nói có vài phần bất hảo.

"Rõ ràng đang trời sáng, Ngọc Đường, ngươi đừng náo loạn!" Triển Chiêu hiển nhiên có chút câu nệ cùng tức giận, tuy rằng kiệt lực đè thấp thanh âm, nhưng hôm nay thân thể mẫn cảm vẫn như cũ bởi vì nhưng đụng chạm cố tình của Ngọc Đường mà hơi run.

Tất cả biểu tình đó đều vô tình rơi hết vào trong mắt Bạch Ngọc Đường, thật là tối động lòng người mà. Tình tự cuồng loạn bốc lên tràn lan quanh thân bạch y công tử, bờ môi nóng lửa phong bế hoàn toàn lời nói của Miêu nhi, hai bàn tay không chút kiêng dè tham nhập vào bên trong y phục người nọ . . . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ