Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Bạch Thử

.

.

.
Ánh nắng sau giờ ngọ càng lúc càng nóng dần, ánh đỏ lên gương mặt ngượng ngùng của Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường lúc này đã vô pháp cấm dục mà bắt đầu giở trò với con mèo nhỏ của hắn.

Thân thể mang thai tám tháng của Triển Chiêu không khác gì thanh củi đốt giòn thiếu nước, chỉ hơi nhóm mồi nó sẽ bùng cháy. Bạch Ngọc Đường chỉ vừa đơn giản trêu chọc chút đỉnh cũng đã khiến cả người Triển Chiêu mềm nhũn ra, đầu óc lơ lửng, trong lòng càng thêm chột dạ.

"Ngọc Đường, có ổn không? Có thể ảnh hưởng đến hài tử hay không?" Triển Chiêu mềm người nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, thở hổn hển hỏi. (Hình như Miêu nhi cũng đang trong thời kỳ động d*c giống Thử ca)

"Ừm . . . Không có việc gì!" Ngọc Đường ôm lấy Miêu nhi yếu đuối trong lòng hắn, khó lòng kìm được lửa dục đang thiêu hỏa.

Triển Chiêu yếu ớt giãy dụa rên rỉ, thanh âm chứa đầy từ tính này giống như ngọc vũ thiên thanh rơi vào trong tai Bạch Ngọc Đường. Càng thêm ôn nhu âu yếm người nằm trong lòng, Bạch Ngọc Đường say mê ngây ngất ôm lấy Miêu nhi của hắn vào trong cảnh xuân vô hạn.

"Ngọc Đường ~"

"Ừm ~~"

"Ta muốn ở bên trên." (Miêu Miêu, có cần nhắc cho anh là anh đang mang thai hay không vậy?)

"A? ~" Bạch Ngọc Đường trợn tròn hai con mắt, mơ hồ nhìn Triển Chiêu.

Ai ngờ được Miêu nhi cũng mơ hồ trừng lớn mắt, ánh sao trong mắt mông lung xa vời, ngọc nhan ửng đỏ, "Ngọc Đường, hôm nay ta muốn bên trên?"

"Miêu nhi, bụng của ngươi quá lớn, ở bên trên không tiện!" Bạch Ngọc Đường dù rằng đã dục hỏa toàn thân nhưng vẫn ứa mồ hôi lạnh mà nói.

Triển Chiêu cũng không lại đứng lên, giả bộ giận dữ nói: "Ta mặc kệ, hôm nay ta muốn được ở trên!"

"Vậy ~ để xem bản lĩnh của ngươi ra sao đã!" Bạch Ngọc Đường tức giận cho có lệ, tiếp tục mạnh mẽ quấy phá. Triển Chiêu thân thể hiện giờ luận về căn bản đã không còn khả năng kháng chiến trường kỳ, mà Bạch Ngọc Đường chủ ý đã định, tấn công thẳng đến vị trí mẫn cảm nhất của người nọ mà mặc sức bạo liễm.

Rất nhanh, Triển Chiêu liền kích động không chống đỡ thêm được nữa, hai tay ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, tận lực ngửa đầu ra phía sau, vòng bụng xao động, cả người run lên, rên rỉ: "A ~ Ngọc Đường. . . Dừng ~ lại đi . . . Ta . . . Không được!"

Bạch Ngọc Đường lúc này chậm rãi dừng lại, nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng ướt đẫm của Triển Chiêu, hỏi: "Miêu nhi, còn muốn thượng nữa không?"

Triển Chiêu cau mày, hữu khí vô lực. Bạch Ngọc Đường mang hắn đặt xuống giường, tiện tay kéo chăn lại lót phía dưới người hắn. Cúi đầu hôn Triển Chiêu, dùng đầu lưỡi linh xảo mà quấn lấy đầu lưỡi của hắn, dây dưa không dứt, hỏi: "Ngươi còn muốn thượng nữa hay không a?"

Kỳ thật, Triển Chiêu hôm nay sớm đã bị con chuột bạch kia làm cho thất điên bát đảo, còn đâu khí lực mà phản công! Chỉ có thể hữu khí vô lực trừng mắt liếc nhìn con chuột kia. Nhưng điểm đó rơi vào trong đôi mắt hoa đào lửa dục nộ hỏa của người nọ thì chỉ càng làm cho tình ý càng thêm mị hoặc mà thôi

"Chiêu ~ ngươi mau tới!"

Triển Chiêu rất không cam tâm hung hăng cắn môi con chuột kia một chút, giận dữ mà có chút thần tình như đang làm nũng: "Chỉ biết ngươi không hề có hảo tâm! Cũng lại là ngươi thượng nữa!"

Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân Cẩm mao thử giờ này khắc này, có thể nói là tâm hoa nộ phóng. Lúc này không tới, còn đợi đến bao giờ nữa?

Xuân Giang Nam, tiết trời ngọc vũ hàm yên, nguyên bản là cực đẹp, nhưng cũng chưa chắc sánh bằng được tâm tình của Bạch Ngọc Đường lúc này .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ