Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngọc Đường! Không nên!" Đánh chết Triển Chiêu hắn cũng không nghĩ đến rằng bản thân mình sẽ có lúc gặp cảnh ngộ thảm thế này. Trong lòng cực lực giãy dụa, "Ngươi, ngươi dừng tay!"

"Dừng tay? Vậy thế này thì sao?" Con chuột bướng bỉnh kia ra vẻ hết sức chăm chú cười ha hả, "Khó chịu? Không có biện pháp, dù sao việc này cũng không thể ăn bớt quá trình a!"

Hai tay nhấc cái mông xinh đẹp của Triển Chiêu lên cao một chút. Bạch Ngọc Đường tùy ý không chịu yên tay mà hung hăng bóp một cái. (Hảo biến thái, sao lại bóp mông bé Mèo thế???)

"Ta đây chính là làm theo yêu cầu của đại tẩu, giúp ngươi!" (Đại tẩu có yêu cầu anh giúp bé mèo H với anh hả?)

"Ưm ~" Triển Chiêu nhịn đau nằm sấp trên giường, cái mông bị giơ cao lên so với mặt nệm, ngực lúc này phiền muộn đến cực điểm. Nặng nề, bụng xao động, gần như muốn làm thắt lưng của hắn trầm xuống. Ngực đau càng lúc càng nghiêm trọng làm cho hắn càng thêm không chịu nổi. Hai chân đã vô pháp chống đỡ thân thể, dần dần quỵ xuống.

Vậy mà con chuột bướng bỉnh kia cư nhiên không hề phát hiện mà vẫn tiếp tục ngoạn nháo. Đau nhức, thai nhi xao động quấy nhiễu, khiến Triển Chiêu thống khổ rên lên. (H khi thai hành là một kiểu SM)

"Ân ~ ân ~"

Nhìn người trên giường đột nhiên quỵ xuống, rên rỉ, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, Bạch Ngọc Đường vội vàng thu hồi đùa cợt, dừng một chút, lập tức lấy tay xoa nhẹ lên hai gò má không chút huyết sắc của Triển Chiêu, yêu thương hỏi: "Chiêu, xảy ra chuyện gì?"

"Đau nhức ~ đau quá ~" Triển Chiêu vô lực đỡ lấy thai phúc cuồn cuộn, đôi mắt to ươn ướt trống rỗng vô thần.

Một tay ôm lấy thân thể của Triển Chiêu, lạnh lẽo, ướt thẫm mồ hôi làm cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy lo lắng. Vẫn không ngừng hôn lên vầng trán cao của ái nhân, tay kia xoa nhẹ lên thai phúc của Miêu nhi, dao động mãnh liệt . . . . . . Tâm càng lúc càng trầm nặng, "Miêu nhi, nếu không ~~ ta đi gọi đại tẩu tới?" (Thế thì anh sẽ bị chém làm đôi vì cái tội động dục không đúng lúc)

"Đừng ~ ta không sao!" Triển Chiêu vô lực ngăn cản, hắn khó chịu nhưng lại không muốn Ngọc Đường ly khai hắn lúc này.

"Vô luận như thế nào ~ cũng nên nằm thuận trở lại." Bản thân vô lực đẩy ra khỏi cái ôm ấp của người nọ, Triển Chiêu một lần nữa gian nan nghiêng người quỳ gối trên giường, hạ thấp hai vai, hơi nhếch hông cao lên một tí, chậm rã xoay người lại.

"Ta giúp ngươi!" Bạch Ngọc Đường đứng lên, hai tay đỡ lấy thắt lưng của Triển Chiêu rồi đỡ nằm ngược lại, một tay ôm lấy Miêu nhi, tay kia chậm rãi xoa bóp thắt lưng của hắn.

Thời gian trôi qua từng chút, Triển Chiêu nằm nhoài người ra, hầu như ngã hoàn toàn vào lòng Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng hắn vẫn muốn tự vận lực để cử động, nhưng bản thân lại hoàn toàn cạn sức

Tiếng thở sâu nhẫn đau của Triển Chiêu nặng nề hòa vào âm trung. Bạch Ngọc Đường lặng lẽ tăng thêm lực đạo tay. Hai người đều có thể tinh tường cảm nhận được tiểu gia khỏa này càng lúc càng động đến lợi hại, quả thật xứng được với danh phiên giang đảo hải (Dời sông lấp biển) rồi!

Vẫn còn một bên tiểu hài tử lại rụt rè nhút nhát gãi gãi, khiến cho bụng Triển CHiêu giống như đang cuộc sóng, hai bên phập phồng từng đợt khác nhau. Bên kia tiểu tử nghịch ngợm hình như căn bản không muốn dừng tay, liều mạng giãy dụa, quả thật hình như muốn phá tung bụng của Triển Chiêu để tự do mở rộng địa bàn của bản thân.

Hiện tại, bọn họ đều rất rõ ràng, để hài tử được bình an, ngoại trừ nhẫn, bản thân còn phải nhẫn nhiều hơn nữa ──

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ