Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tây song tương trúc, gió nhẹ thoảng qua, ảnh quang lay động, ánh nhẹ lên ngọc sa trướng phủ trên chiếc giường gỗ tử đàn, bên trong, hai thân bạch y minh minh ám ám. Giống như bên ngoài lúc này, bụi phấn hoa đào phiêu linh mờ ảo, gió đưa hương nồng lồng trong phòng.

Ngọc thể dưới lớp cẩm bị chìm trong làn hơi thở gấp gáp, bên hông dây đai lụa tằm che phủ trên long viên phúc nhẹ nhàng buông lỏng, lớp bạch y Tô cẩm thanh lịch cũng vì thế mà hơi mở rộng, dưới mảnh bạch y băng tiêu mơ hồ hiện lên xương quai xanh mỹ diệu đãng hồn, làn da tuyết trắng như ngọc yên hương, cả vòng thai phúc trắng tròn nhô cao như tuyết ngọc châu cầu đều phảng phất khí hương, hỏa yên phiêu dật phập phồng.

Mái tóc tựa như suối chảy mềm mại trải trên gối đầu, vấn vương giữa cánh tay thon cùng bạch y lỏng lẻo, đen trắng nổi bật trên nhau, câu hồn đoạt phách.

Ngọc Đường như thấy một cành đào xuân diễm lệ động lòng người. Thuận tay quyến luyến một mảnh tóc duyền phiêu nhiên của Miêu nhi, vốn muốn trông cậy vào khí tức thanh nhã quen thuộc mà bình tâm khát vọng của chính mình.

Tiếc rằng Triển Chiêu lại ngây ngốc giãy dụa, cứ như một cách câu dẫn, đem hai chữ 'Ngọc Đường' nhẹ nhàng kêu lên, rồi trong bất ngờ, hắn mới chợt nhận ra rằng bờ môi mỏng nhạt sắc của mình đã từ lâu bị người nọ hôn đến kịch liệt rồi.

Da thịt thanh khiết đã bị hỏa diễm nóng hổi khô khốc của Bạch Ngọc Đường bao phủ . . . . . .

Bạch Ngọc Đường cuối cùng mặc kệ tất cả mà ôm chặt lấy Triển Chiêu. Thân thể trắng nõn cùng thai phúc cao tròn xích lõa hiện ra trước mắt hắn, hòa cùng ánh tím nhạt của sa trướng dưới nắng sớm mai, tựa như con suối xanh chảy mềm mại.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy cả người như hỏa thiêu, khát khao hòa cùng hỏa diễm, chỉ mong lấy làn da mát rượi thỏa cơn khát

Tham lam hưởng thụ sự mềm mát từ làn môi của Miêu nhi, bàn tay vuốt ve sống lưng trơn mượt u nhã, bạch y rơi xuống, miệng lưỡi giao quấn, Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo hôn lên xương quai xanh tinh xảo của Triển Chiêu, cái miệng không an phận lại bắt đầu cắn nháo khiến cho người ở dưới thân hơi run rẩy.

Run rẩy chỉ khiến cho hỏa diễm trong lòng người nọ càng thêm bị kích động dữ dội hơn! Trong lúc ý loạn tình mê, Ngọc Đường vẫn chưa phát giác ra rằng bụng của con mèo nhỏ kia đang như căng trướng, điên cuồng nắm chặt cổ ngọc của người nọ, loạt mưa hôn kịch liệt tuôn xuống, mút liếm hai hạt mơ hồng trên bờ ngực ngọc, hàm răng gian xảo cắn liên hồi, tùy ý để bản thân tràn trong dục vọng, mặc cho người kia trận trận thở dốc, thanh thanh rên rỉ.

Khí tức giao hòa, thanh âm mị hoặc kia như trở thành một bản thơ ngâm động lòng người

Bạch Ngọc Đường cẩn thận đem Miêu nhi ôm lại từ phía sau, xoa nhẹ thai phúc long trướng, rồi từ từ vuốt ve lan ra khắp toàn cái bụng trắng mịn, cực chậm cực chậm đưa bàn tay miết đều khắp thân thể, môi lửa hạ xuống xương quai xanh mát lạnh, từng thớ thịt tuyết ngọc, dời xuống vòng tuyết ngọc châu cầu . . . . . . Một đường hôn miên man, nụ cười tuấn lãng hiện lên trên môi, thầm thì: "Miêu nhi, ngươi thật đẹp!"

Triển Chiêu run lên than nhẹ, tuyệt vọng thở dốc. Ngọc hành mềm nhũn bao trùm trong ấm áp, tê dại thuận theo đôi môi xảo trá của Bạch Ngọc Đường.

Cứ như vậy gian nan chìm trong đau đớn, Triển Chiêu cảm thụ được nhiệt hỏa bốc cháy toàn thân ..... Cổ họng khô khốc cố cưỡng chế tiếng rên đau nhức, lẳng lặng nhẫn nại!

"Miêu nhi, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều đến thế nào không?" Ngũ dục đốt người, Ngọc Đường đỡ lấy thắt lưng Triển Chiêu, chậm rãi tiến nhập vào trong cơ thể hắn, đã lâu lắm rồi, mà nơi đó vẫn rất mềm mại, ấm áp

Triển Chiêu đã gần như quên mất cách hô hấp, toàn thân như có dòng điện chảy xiết qua, hạ thể đau đớn đòi trục xuất dục vật, nhưng rồi lại không hiểu sao vẫn như ẩn hiện sự thỏa mãn.

Hàm răng cắn chặt, Triển Chiêu hai tay vô lực ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, thân thể sưng huyết mặc theo tiết tấu luật động của người nọ, khoái ý từng đoạn ngắt quãng nghẹn ngào chảy ra khỏi bờ môi, mơ hồ xông thẳng lên thần trí

Chỉ cảm thấy như muốn ngất đi trong mê đắm, mây trời thăng trầm. Tiếng vang ái tình thanh khiết ngọt ngào khuấy động tâm can cả hai người.

Tùy ý phó mặc cơ thể cho luật động của Ngọc Đường, không ngừng bay lên đáp xuống, Bạch Ngọc Đường cũng như hùa theo mà liên tục tiến nhập, dục vọng nóng rực ma sát giao nhập, mạnh mẽ trực tiến đỉnh cực lạc.

Cho đến khi tình thủy phóng thích ... Triển Chiêu đột ngột từ trong mộng ảo rơi xuống, tan vỡ!

"Ách. . . . . ." Triển Chiêu đau nhức kêu nhẹ, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh nhễ nhại, như bị phủ một lớp băng nước mỏng

Sau cơn đau nhức kịch liệt, Triển Chiêu dần thanh tỉnh, mồ hôi cũng bớt chảy dần, chậm rãi mở mắt, khóe miệng hơi cong lên mỉm cười

"Chiêu ~" Ngọc Đường ngắm nhìn người nọ nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ còn biết si mê ngây dại

Chỉ cảm thấy cả đời này có thể ôm nhau như vậy, nhìn thấy hắn mỉm cười cũng đã có thể rất thỏa mãn rồi

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ