Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn hoan lạc vần vũ, trời quang mây tịnh. Si mê ôm hôn, hai bờ môi dây dưa, thống khổ cùng lệ tràn, yêu thương cùng hạnh phúc, đắng ngọt giao hòa.

"Miêu nhi ──" Sau khi triền miên say sưa, Bạch Ngọc Đường ôn tồn khẽ hôn lên trên vầng trán cao của người nọ

"Ưm?" Triển Chiêu vô lực đáp lại

"Mệt muốn chết rồi?"

Triển Chiêu không nói gì, chỉ hơi dịch chuyển cơ thể nặng nề nằm tựa trên vai Ngọc Đường, đôi mắt hơp khép lại

"Ngủ nhiều một chút!"

"Ừm. Y phục ~" Triển Chiêu thỏa mãn nhẹ đáp

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nghĩ đến, trời sáng rồi, các vị trưởng bối nhất định sẽ lo lắng đến nhìn qua phòng như thường lệ

Vội vàng ngồi dậy bước xuống nhặt y phục trên mặt đất lên tự mặc lại. Còn muốn ngủ thêm một chút nữa, Bạch Ngọc Đường liền nghiêng người thoải mái nằm xuống ôm lấy Miêu nhi trong ngực, cẩn thận nhẹ nhàng chậm chạp xoa xoa thai phúc của Triển Chiêu.

Nằm tựa trong lòng Ngọc Đường, hồn vía Triển Chiêu có chút như bay bổng trên mây, nhưng thai phúc lại khó chịu co thắt từng đợt, chặt đến mức gân mạch như muốn nổ tung . . . . . .

Cảm giác được khí tức từ nụ hôn của Bạch Ngọc Đường ôn nhuận ấm áp trên trán hắn, trên gương mặt, chuyển xuống bờ mi, rồi vành môi, khiến vành tai và khuôn mặt của Triển Chiêu hơi nóng lên.

"Chiêu, bụng đã lớn đến như vậy, sao ngươi còn mẫn cảm như thế a?" Phát hiện ra điều đó, người nọ giả vờ quở trách cắn lấy vành tai đo đỏ của con mèo nhỏ, "Ngươi lúc nãy kêu to như vậy, không sợ kinh động đến các vị ở tiền viện sao!!!"

"Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy?!" Triển Chiêu thật không muốn để ý đến cái con chuột lưu manh kia, căm giận nói. Ngón tay giật giật, định phất tay đánh cho nó mấy cái, không ngờ cả người mềm nhũn chẳng còn tí sức nào, đành chỉ biết lặng lẽ rút lui

"Ai?!" Bạch Ngọc Đường ai thán quay qua, bộ dạng phục tùng cọ cọ vào người Triển Chiêu đầy ám muội, giả vờ phẫn nộ khiêu khích: "Miêu nhi, ngươi dám khẳng định là lúc đó ngươi thật sự không phải rất hưng phấn làm việc đó à?"

Triển Chiêu cả kinh, mặt đột nhiên đỏ bừng: "Bạch Ngọc Đường! Ngươi!"

"Lại giận rồi?" Vừa nghe Triển Chiêu ngay cả họ tên đầy đủ của mình đều thét to lên ~ hắn chỉ biết, Miêu nhi phát hỏa!

Đối với người mang thai thì kị nhất là giận dữ a! Bạch Ngọc Đường hoảng hốt ngượng ngùng nói: "Mau bớt giận a! Miêu nhi, ta sai rồi! Được chưa a?"

"Mặc xác ngươi!" Triển Chiêu cũng chẳng có tâm tư mà cùng hắn náo loạn, hơi dịch người một chút, tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường . . . . . . .

Nhưng rồi đột nhiên thân thể Triển Chiêu cứng lại. Giữa hai chân từ lâu đã mềm nhũn bỗng như có một dòng nước ấm chảy nhỏ giọt, sắc mặt Triển Chiêu trong chốc lát tái nhợt lại

"Lại đau nữa rồi sao?" Cảm giác người trong lòng chớp mắt cứng người lại, Bạch Ngọc Đường lo lắng ân cần hỏi thăm

"Ưm ~ có chút khó chịu!!!"

"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường xoay người ngồi dậy, đỡ lấy thai phúc lớn tròn của Triển Chiêu, bất an yên lặng mà kiểm tra

Chợt thấy đệm chăn dưới thân người nọ có chút ẩm ướt! Bạch Ngọc Đường đột nhiên mất năng lực tự hỏi, phất tay xốc lớp y phục bằng gấm lên, chỉ thấy chỗ hạ y của Miêu nhi lờ mờ có chút nước, không nhiều lắm, nhưng bên trong khố lụa cùng lớp vải đơn gần như nhiễm dấu hồng đạm nhạt . . . . . .

"Chảy máu rồi?" Tâm Triển Chiêu càng thêm loạn.

"Không, chỉ là do thời tiết nên trên giường có chút ẩm ướt." Thanh âm Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng: "Hay là để ta đi gọi đại tẩu tới?"

"Chờ một chút ~ "

Không chảy máu, nghĩ là không làm ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, Triển Chiêu ít nhiều cũng đã thả lỏng đôi phần

Vẫn lo lắng ôn nhu xoa nhẹ thai phúc của Triển Chiêu, thay hắn thư hoãn, nhưng trong lòng Bạch Ngọc Đường lại bất ổn không yên!

Triển Chiêu cảm thấy có chút bất lực. Ngày lâm bồn sắp tới, bất an trong lòng càng thêm cường liệt. Hắn không biết liệu bản thân mình có thể qua được cửa ải này hay không

Cục cưng trong bụng bây giờ đá động càng ngày càng thêm lợi hại, gương mặt Triển Chiêu vì huyết hư mà trở nên tái nhợt, càng lúc càng thêm trong suốt.

"Ngọc Đường ~~~" Do dự nuốt lo lắng xuống, Triển Chiêu không dám mở miệng

Bạch Ngọc Đường từ lâu đã minh bạch Miêu nhi lo lắng điều gì, "Không có việc gì. Có ta ở đây, còn đại tẩu và sư phụ ngươi ở đây nữa, không có việc gì."

Cầm thật chặt tay của Miêu nhi, trìu mến vỗ về hài tử của bọn họ, "Miêu nhi, hảo hảo mà chiếu cố chính mình. Mọi việc khác hãy yên tâm mà giao hết cho ta, biết không?"

Biết Triển Chiêu có tâm sự nên không muốn nhiều lời, Bạch Ngọc Đường khéo léo chuyển trọng tâm câu chuyện.

"Ngọc Đường, cảm tạ ngươi!" Triển Chiêu nhu thuận gật đầu, trên mặt hiện lên một tia thương cảm nhàn nhạt

Có hài tử, có Ngọc Đường, rời xa chốn quan trường phân tranh, giang hồ bão tố, hắn cảm giác cuối cùng cũng có được một nơi có thể yên tâm mỹ mãn trở về.

Cảm giác này sao lại trân quý và mỹ hảo đến vậy? Chỉ là Triển Chiêu không biết được những giây phút hạnh phúc này sẽ nghỉ chân bên cạnh hắn được bao lâu?

Bạch Ngọc Đường cẩn thận hôn lên vành môi mỏng, mỉm cười lắc đầu, "Yêu, là không nên nói lời cảm tạ"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ