Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống yên bình trôi qua, chẳng nhớ rõ đất trời ra sao, cũng quên đi dòng thời gian đang chảy, chỉ nhớ rõ tình cảm chân thành, thầm nghĩ chỉ mong có thể được nắm tay nhau như thế này đến tận đầu bạc răng long, thế là đủ rồi

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã sáng rõ rệt

Bạch Ngọc Đường đứng dậy sai người chuẩn bị nước ấm, kép bình phong lại, đem thảo dược trợ sản mà đại tẩu đưa cho hắn thả vào ngâm trong dục dũng rồi bước đến bên người Triển Chiêu đang nằm dựa người trên giường

"Miêu nhi, đến đây đi!"

Nghiêng người đón lấy vòng tay của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu không mở miệng, thật ra chỉ là lười biếng không muốn nói chuyện

Bạch Ngọc Đường thành thạo cởi áo khoác ngoài của Miêu nhi, ôm chặt lấy vai hắn, thoát đai lưng bó buộc cùng lý y bên trong ra, khi cởi tơ khố của Triển Chiêu ra thì thấy cạnh khố đã nhiễm tơ máu nhàn nhạt

Đau lòng đỡ lấy bờ lưng trơn bóng của Triển Chiêu, cốt xương nhỏ nhuyễn mềm, dù rằng cơ thể khi mang thai đã có mập mạp lên nên trông mũi mĩm hơn trước, nhưng so ra theo lý bình thường thì vẫn là rất gầy, thật sự không ngờ rằng con mèo của hắn đã hao gầy đến mức này. Nỗi khổ trong lòng khó cất tiếng, Bạch Ngọc Đường chậm rãi tiến lên nhẹ nhàng đặt Triển Chiêu vào trong dục dũng

Trong làn nước, bụng của Miêu nhi rất tròn lại cao vót, nắng sớm nhàn nhạt trong trẻo, nhưng lại lành lùng như làn nước dưới ánh trăng non, mông lung ấm áp xuyên thấu khói ngọc. Triển Chiêu bình thường vốn đã rất tuấn tú, nay chìm trong ánh nước cũng trở nên dị thường mờ ảo

Hai mắt khép hờ, bên môi mỉm cười, Triển Chiêu thoải mái hưởng thụ cảm giác thân thể nhẹ nhàng mà lâu nay khó có được, thần tình trông như một chú mèo con lười biếng nằm sưởi nắng bên cạnh cửa sổ

Dòng nước ấm áp vừa phải, sưởi ấm thân thể mệt mỏi, thai phúc như cũng được giải tỏa bớt cảm giác nặng nề, chỉ duy mỗi hài tử trong bụng thì vẫn như cũ trầm trầm đá đạp lung tung

Ngọc Đường lấy khăn lụa ra nhúng xuống lượt nước ấm lau rửa thân thể Triển Chiêu, nhìn da thịt giống như bạch ngọc bởi sự ấm áp quanh thân mà nhàn nhạt ửng đỏ, khiến Bạch Ngọc Đường không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc lần đầu hắn ôm lấy con mèo của hắn

Một thân ôn nhuận như ngọc, tĩnh đạm như cúc, nhưng trong nháy mắt vì bị ôm chặt trong lòng mình mà xấu hổ khôn cùng, gương mặt ráng hồng, khí tức như ngừng lại. Phút cuối cùng Triển Chiêu tức giận mạnh mẽ tặng cho hắn một cái tát nảy lửa rồi hoảng hốt bỏ chạy . . . . . .

Vào lúc đó hắn đã nghĩ, vì cái gì mà hắn lại đi thích một con mèo bề ngoài một quân tử ôn nhuận mà bên trong luôn xù lông đi sát thương mình? Thật sự chỉ có trời biết! Nhưng thật sự mà nói Miêu nhi chỉ có đối hung như vậy với riêng mình Bạch Ngọc Đường hắn mà thôi

Chuyện cũ tựa mây khói, Ngọc Đường cúi đầu cười nhớ lại . . . . . . Mơ hồ cảm thấy người nọ hít một ngụm khí lạnh, mày kiếm nhíu chặt

"Miêu nhi ~"

"Tiểu gia khỏa lại bắt đầu luyện công rồi! Vừa nhìn tính tình là có thể biết được lão tử của nó là ai rồi!" Nhịn cơn đau từ bụng truyền lên, Triển Chiêu cười khổ liếc mắt nhìn con chuột kia.

"Tiểu tử này lại gây sự? Chờ nó ra ngoài, ta nhất định không để cho nó yên." Bạch Ngọc Đường một bên lau người cho Miêu nhi, một bên giơ ngón tay chọc chọc thai phúc của hắn mà trêu ghẹo

Khó khăn cử động thân thể lười biếng, Triển Chiêu tay phải xoa bụng, dừng lại một vị trí ở phía trên bên trái nói: "Chỗ này là bàn chân của cục cưng nha. Tiểu tử này đang ở cố sức đá ta." Vừa nói vừa hạnh phúc cười

Bạch Ngọc Đường thuận thế nhìn lại, nhìn về phía bụng tròn nổi trên mặt nước, hình như hơi gợn sóng, có thể thấy được sự di động cật lực bên trong. Nhịn không được đưa tay vuốt ve thai phúc, tiểu hài từ trong bụng hình như rất thích được cha nó âu yếm, dần dần an tĩnh lại . . . . . . .

Tiểu gia khỏa hình như đá mệt rồi. Triển Chiêu thỏa mãn vỗ nhẹ thai phúc, như là đang vỗ về dỗ dành hài tử.

Đáp lại sự dỗ dành của Triển Chiêu, tiểu gia khỏa lại dùng lực đá động thêm mấy cái. Tuy đã sớm thành thói quen chuyện bị quyền cước đá lung tung bất chợt trong bụng, Triển Chiêu vẫn là không nhịn được rên lên một tiếng.

Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường hướng bàn tay về phía bàn chân nhỏ nhắn của tiểu hài tử, dùng đầu ngón tay mà nhẹ nhàng gãi gãi

Triển Chiêu bị gãi ngứa ngứa nhột nhột, chụp lấy bàn tay không an phận của tiểu bạch thử kia, trách mắng: "Ai, ngươi đang làm cái gì vậy a?"

"Tiểu tử này cứ thích đá đau ngươi, cho nên ta trước tiên phải giáo huấn nó, hảo hảo giáo huấn cái bàn chân hư của nó. Ha ha ha . . . . . Ngọc Đường dương dương tự đắc cười ha hả

"Ngươi có mà cùng với nó nháo thêm thì đúng hơn!" Triển Chiêu mệt mỏi ngả người ra, tuấn nhan ửng đỏ.

Bạch Ngọc Đường thu lại tiếng cười, bàn tay vẫn để yên trong nước phủ lên thai phúc của Triển Chiêu, nghi hoặc hỏi: "Miêu nhi, ta vẫn muốn hỏi?"

"Chuyện gì?" Đôi mắt Triển Chiêu bán mở, ngưng thần hướng nhìn hắn, sóng mắt mông lung như ánh trăng mê ly lượn lờ. Tuy rằng biết là hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn như xưa, ánh mắt trong trẻo như tẩy sạch tâm thần Bạch Ngọc Đường

"Ngươi ~ sao lại có hài tử?" Bạch Ngọc Đường hít thở sâu, trong lòng khô nóng, hiếu kỳ mà hỏi thăm

Nhưng ngay tức thì lại tự oán thầm chính mình, chết tiệt mà! Vừa nãy khiến cho Miêu nhi tức giận suýt ảnh hưởng đến thai phúc, giờ sao tự nhiên lại lập lại sai lầm a, nhưng bản thân vẫn là tò mò, cúi đầu hôn lên mặt bụng cao tròn nhô trên mặt nước, nhẹ nhàng hỏi: "Rổt cuộc là nhờ đâu mà có thể?"

Gương mặt Triển Chiêu như bị chìm hẳng trong làn hơi nước, đỏ bừng, có chút tiếu ý hạnh phúc vương trên môi, "Để không có tiếc nuối! Nên ta ~~~ thử dùng độc môn bí phương của đại tẩu."

"Tiếc nuối?"

"Ừ, bà bà cùng các huynh đệ tuy chưa nói, ~~ nhưng trong lòng họ, và cả ngươi, ta cảm nhận được sự vắng vẻ"

"Vậy ngươi tốt xấu gì cũng không nên giấu ta!" Con chuột keo kiệt lộ ra giọng nói xem chừng vô cùng bất mãn, nhưng kỳ thực bên môi lại hơi lộ ra dáng cười hạnh phúc nhàn nhạt.

"Ta đâu có muốn giấu ngươi" Triển Chiêu vì thấy Bạch Ngọc Đường bất mãn mà tâm lo lắng, hơi hoảng loạn mà thắt chặt

Ôm lấy Triển Chiêu cả người ướt sũng, vùi đầu vào trong gáy ngọc thoảng hương của hắn, Bạch Ngọc Đường yếu ớt than oán, "Ngươi nói xem, ta phải hung hăng trừng phạt ngươi thế nào đây!"

"Khoảng thời gian bắt đầu chuẩn bị công kích Trùng tiêu lâu ta mới biết là có." Triển Chiêu vụng về di chuyển thân thể, cố tránh khỏi ôm ấp của Bạch Ngọc Đường, phụng phịu mắng: "Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao"

Nghe vậy, Bạch Ngọc Đường thoáng thả lỏng cánh tay một chút, "Miêu nhi, để ta ôm ngươi lâu thêm một chút"

Chỉ khi ôm ngươi như vậy, tâm tư ta mới có thể đặc biệt kiên định được. Ngươi chỉ có khi như lúc này mới thật sự thuộc về một mình ta . . . . . . Bỏ qua thiên hạ, bỏ qua cái gọi là 'thanh thiên', từ bỏ bôn ba cực nhọc, rời xa đao quang kiếm ảnh . . . . .Cứ như vậy lẳng lặng ôm ngươi vào lòng, như vậy ta mới có thể thực sự cảm nhận được rằng ngươi là của ta.

"Miêu nhi, đáp ứng ta, chúng ta nhất định sẽ bình an bầu bạn bên nhau như vậy suốt đời"

Phải, nhất định sẽ có một ngày như vậy

Triển Chiêu không khỏi xúc động, khó khăn cử động thân thể ôm lấy ái nhân, trong mắt ánh lên một tia yêu thương dịu dàng

Khẽ thở dài, nguyên bản ánh mắt sáng sủa của Bạch Ngọc Đường cũng hiện lên từng sợi ưu thương.

Ôm chặt lấy Miêu nhi mập mạp của hắn, ôm chặt lấy hạnh phúc suốt đời của hắn, Bạch Ngọc Đường nhủ thần, hắn kiếp này quyết sẽ không buông tay ra một lần nào nữa . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ