Bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi "Nguyệt Mị Viện" cô liền xin hoàng hậu trở về quê ngoại để học tập. Vì quá thương cô bà liền đồng ý ngay. Chuyến đi này đã định sẵn nếu ko thành tài cô sẽ ko về, mang theo thư của hoàng hậu cùng đoàn ng do bà chuẩn bị rời đi. Xe ngựa "lạch cạch "đi chẳng mấy chốc đã rời khỏi kinh thành cô vén màn lên nhìn về phía phủ thừa tướng xa xa môi khẽ mấy máy nói vào câu xong liền khép rèm. Cô ko ngủ đc cứ chờ đến khi rèm cửa đc một cung nữ vén lên nói đã đến nơi. Trc  mắt cô một tòa nhà rộng lớn có thể nói chỉ nhỏ hơn " Vân Thành" một chút phía bên trên là một tấm bảng đề ba chữ " Minh Nguyệt Phái" bằng vàng ròng. Cô đưa bức thư cho người gác cổng chờ đợi. Một lúc sau người gác cổng lại cúi đầu gập ng " Ko biết là tiểu sư muội thất lễ rồi, muội đi theo ta gặp sư phụ". Cô đi theo phía sau anh ko ngừng cảm thán nơi này quả là rất đẹp, đẹp hơn cả những lời đồn bên ngoài. Ranh giới sạch ròi giữa hoa súng trắng và bỉ ngạn đỏ, khắp nơi các đồ đệ  tích cực tập luyện những tà áo trắng bay phất phới như tạo nên tiên cảnh nơi đây. Anh dẫn cô đến một tòa viện đơn sơ ở bên trong có năm vị đang ngồi nhàn nhạ thưởng trà, ai nấy đều toát ra một khí chất ko thể so bì đc. Cô ngân ng một lúc cho đến khi vị lão trưởng ngồi trên cao lên tiếng " Ngươi là nhi nữ của Bạch Phượng?"giọng nói của ông trầm ấm khiến người nghe cảm thấy có dòng nước trong đang chảy vào tâm can. Cô đứng lên dòng dạc cúi ng nói "Là ". "Quả đúng là khí chất của Bạch Phượng tài năng thượng thừa, ngay cả nhan sắc cũng thượng thừa " Vị tiên nữ áo tím bình luận, một vị tiên tử áo lam cũng xen vô "Nhưng vẫn là một viên ngọc cần mài giũa ,vậy ai làm sư phụ của tiểu cô nương đây". Các vị nhìn nhau một hồi rồi bắt đầu tranh cãi "Bạch Phượng thân với t nhất khi còn ở đây nên đương nhiên là t" "Cái gì đưa nó cho ng để ng tàn a phá mầm non đất nước à Bạch Phượng giỏi nhất là kiếm pháp nên đương nhiên nhi nữ cũng vậy để ta" "Hai ngươi cãi cái gì t lớn tuổi nhất để t". Cánh cửa một lần nữa bật mở ,một vị trông giống thiếu niên xuất hiện. Dáng vẻ điềm đạm, g mặt thanh tú, lông mày cong dài khẽ nhăn , đôi mắt sâu thẳm như đại dương ko đáy, làn da trắng mềm mịn đến nữ nhân còn ghen tị, đôi môi anh đào lạnh lùng nói "Của ta". Cả căn phòng đều im lặng, cô nhìn vào người lúc này khá bất ngờ "Là ngươi?" Hắn nhìn cô lông mày khẽ nhíu lại " Quen?"Cô vội lắc đầu mạnh nói "Ko quen là nhận nhầm ng".Làm sao cô quên hắn chính là người dùng thân mk để cứu cô khỏi tử ngục đổi lại là sự vong ân của cô kéo hắn vào lưỡi đao thị vệ để chạy thoát, mùi hương thảo dược trên ng hắn ko thay đổi vẫn mềm mại,thoang thoảng. Cô vội qùy  xuống gọi hai tiếng " Sư phụ nhận đệ tử ba lạy " cô dập đầu ba lạy đứng lên. Hắn vứt cho cô một bộ quần áo màu trắng xóa ko giống các đệ tử khác và miếng ngọc bội khắc chữ "Phượng" màu đỏ máu qủy dị xong quay đi rời khỏi. Một vị thiếu niên phong thái, ung dung, toát ra lồng khí trầm ấm dễ gần vội đi ra dẫn cô về phòng,chỉ cho cô những nơi đc đi lại và ko nên xong cũng cáo từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro