Lễ Bái Sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi có tư cách gì mà-"
"Ta có mục đích của ta, người có mục đích của người. Chúng ta khác điểm nhưng chung lối. Sau này ta chịu thiệt một chút, gọi người một tiếng sư phụ." Lý Thanh Thanh nghịch cây quạt trong tay. Thiên Phong Nguyệt nhìn nàng thì thấy phiền. Cái gì mà chịu thiệt khi gọi hắn là sư? Hắn còn chưa nhận hắn nữa là?!
"Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Hắn liếc nàng, kìm nén cơn giận.
"Nó không tổn hại gì tới Nguyệt Lai, người chỉ cần biết điều đó." Lý Thanh Thanh nhìn lại hắn.
"Ta sao lại tin ngươi?" Hắn hỏi.
"Ta chỉ muốn bảo vệ tiểu muội muội, nhưng người cũng hiểu rõ Chưởng Môn cả đời một là nhận duy nhất một đồ đệ hoặc là cả đời không nhận." Nàng lý lẽ.
"Ngươi làm sao biết huynh ấy sẽ thu nhận Trầm Linh Luân?"
"Thế thì chúng ta cược một ván, ngày mai nếu như Chưởng Môn thu nhận nàng thì người sẽ phải nhận ta làm đồ đệ."
Thiên Phong Nguyệt đắng đo một hồi rồi gật đầu. Tuy Trầm Linh Luân kia không tệ nhưng dù sao cũng đã thua, thế thì theo lẽ sư huynh sẽ không để ý tới nàng ta?
"À nói sẵn luôn, ta tuy trên danh nghĩa là đồ đệ người nhưng chúng ta chính là.... giao dịch bằng hữu đi nên sau này trước thiên hạ thì là sư đồ nhưng cũng đừng hòng ép ta tập luyện tiên kiếm gì đó." Nàng lắc đầu bước đi. Thiên Phong Nguyệt đứng tại chỗ nhăn mày, làm sao lại có người tự tin tới mức vô liêm sỉ thế này chứ?
—————————
"Luân Luân, ngươi ăn chút gì đi." Ích Hương nắm lấy tay nàng, lo lắng khuyên nhủ.
"Ta không sao đâu." Trầm Linh Luân ngửa đầu cười với nàng. Hai ngày nay nàng chỉ uống có chút nước hoặc là uống thuốc. Thương thế cũng phục hồi năm sáu phần nhưng vẫn cần thời gian hồi phục.
"Nha đầu nhà ngươi lừa trẻ con lên ba à? Thân thể tàn tạ bằng cây gãy trước gió lớn mà ở đó không sao." Tiểu Bạch bay lại nhìn nàng. Nó hai hôm nay bay đi bay lại tìm thuốc quý để băng bó vết thương cho nàng, cánh cũng sắp gãy rồi. Nhìn nàng càng buồn bã thì nó liền thở dài rồi vỗ đầu nàng.
"Ngươi cố lắm rồi, tuy thua con khùng kia nhưng lại đánh bại gần hết những thí sinh khác thì chả phải là làm rất tốt rồi sao?"
Trầm Linh Luân cảm nhận được lông vũ mát lạnh của nó thì dễ chịu hơn hẳn. Nhưng nàng thật sự rất muốn bái Chưởng Môn làm sư phụ! Bao công sức tập luyện gần như công cóc rồi.
Nhưng ngược lại thì Bạch ca ca nói cũng đúng. Nàng đã làm rất tốt rồi không phải sao? Nếu không thể bái Chưởng Môn làm sư thì cũng không sao, ít ra cũng sẽ có người khác thu nhận nàng. Nếu tu tiên Thành công thì sau này cũng có thể giống như người, tạo phúc cho bá tánh. Tinh thần phấn chấn lại thì nàng liền ôm chặt Tiểu Bạch cùng Ích Hương vào lòng.
"Bạch ca ca." Tiểu Bạch mặc nàng ôm chặt nó như thú bông, chỉ ừ một tiếng.
"Ta đói." Trầm Linh Luân míu. Nàng quên mắt mình gần như hai ngày chưa ăn gì rồi! Tiểu Bạch nhìn nàng như nhìn kẻ điên. Đúng là đầu óc đơn giản, thay đổi thái độ cũng nhanh thật.
—————————
"Lễ Bái Sư bắt đầu!" Thất Ngọc hô to.
Tất cả tân đệ tử hôm nay đều trình diện. Mọi người xếp thành hai nhóm chờ đợi. Phần lớn của các tiên phái khác đều tới, ngồi hai bên trên Đại Điện. Trước hết là phần đưa tính thạch. Các sư tôn sẽ giao tính thạch của mình cho tân đệ tử được chọn. Trước hết thì vẫn như quy cũ, Tứ Tôn chọn trước.
Trầm Linh Luân cúi đầu, không dám nhìn người mà nàng nỗ lực muốn bái sư. Hý Lâm liếc nhìn Thiên Từ Thanh, thấy hắn không phản ứng gì liền ra hiệu cho mọi người chọn trước. Thiên Phong Nguyệt một bên đắc ý, xem ra hắn thắng rồi.
Trầm Linh Luân đang ngẩn người thì liền phát hiện miếng tính thạch xanh lam trước mặt. Nàng ngẩn đầu lên thì liền thấy Các Lão.
"Trầm Linh Luân, ngươi có..."
"Linh Luân, ta thu muội làm đồ đệ." Thất Ngọc liền chen vào, đưa cho nàng miếng tính thạch hồng nhạt. Các Lão không vui, ho nhẹ trừng nàng.
"Ta nói Thất Ngọc, người là ta chọn trước. Hơn nữa cũng là đồ đệ ta nhận đầu tiên, ngươi chưa nghe câu kính lão đắc thọ à?"
Thất Ngọc dĩ nhiên không thua, chu mỏ nói lại. "Các Lão, ta cũng là lần đầu thu nhận đồ đệ. Người đáng lẽ phải nhường cấp dưới chứ!"
Hai người đối mắt thì Thiên Phong Nguyệt liền lên tiếng.
"Ta sẽ thu Trầm Linh Luân làm đệ tử."
Cả Thất Ngọc cùng Các Lão đều sững sờ, nhìn về Trầm Linh Luân, vẫn kiên định đưa tính thạch trước mặt nàng.
"Nào, ngươi/muội chọn đi!"
Bên dưới đều ầm ĩ bàn tán. Chưa bao giờ Nguyệt Lai lại có cảnh tượng này. Trầm Linh Luân nhìn qua Các Lão, Thất Ngọc, rồi tới Thiên Phong Nguyệt. Nàng phải làm sao đây?! Mọi người chờ đợi câu trả lời của nàng tới nín thở. Lan Anh thì chán ghét nguyền rủa nàng. Bỗng nhiên xung quanh Trầm Linh Luân xuất hiện đóm sáng bạc. Cả người như lơ lửng trên mây, nàng nhìn về phía trước.
"Trầm Linh Luân sau này sẽ làm đệ tử của Thiên Từ Thanh ta."
Giọng nói kiên định vang lên. Mọi người đều giật mình một trận. Cả ba người kia giờ đây đều im lặng cúi đầu, nhúng nhường vị tiên nhân xuất trần kia. Trầm Linh Luân không tin nổi tai mình, quỳ rạp dưới đất. Nàng là đang mơ?
Lý Thanh Thanh cười khẽ, moi chiếc quạt trong tay áo mình ra lắc đi lắc lại trước mặt. Thiên Phong Nguyệt nhìn thì biết nàng đang đắc ý, quả là hắn đã thua!
"Còn không mau lên đi!" Ích Hương đẩy nàng, Trầm Linh Luân bước từng bước một lên chánh điện. Nàng giờ đây thở cũng không dám.
"Xin Chưởng Môn dừng tay! Rõ ràng Lan Anh nhà ta mới là người thắng buổi đấu kiếm ngày đó, tại sao lại thu nhận Trầm Linh Luân?!" Lan Gia tức giận đập bàn. Lan Anh từ lâu đứng bên dưới cắn răng kìm nén sự tức giận
Thiên Từ Thanh đơn giản biến ra một lọ hương. Mọi người bên dưới nhìn thấy thì liền hoảng hốt. Là Mê Tán Độc! Một loại hương không màu, không mùi, nếu hít vào thì linh khí cạn kiệt dần đi.
"Buổi đấu hôm đó, ngươi bế quan tính giác của mình. Ngay vùng cổ vẫn còn vết kim châm. Trên đài ngươi đã dùng loại hương này với Trầm Linh Luân, còn muốn chối cãi?" Lan Anh run rẩy nhìn hắn, nàng nhớ là đã hủy đi tất cả rồi mà!
Mọi người nhìn nàng bàn tán, Lan Gia cũng bị ảnh hưởng lây. Lan Gia có tiếng là giàu quyền lực cùng của cải. Trong Giang hồ không ai không biết, họ có linh khí trời cho nên đến cả tiên giới cũng phải nể mặt mấy phần.
"Nhận cũng đã nhận, Lan Gia ta có cản cũng không thể." Họ hừ lạnh. Thiên Từ Thanh không buồn nhìn họ, định đưa tính thạch cho Trầm Linh Luân thì Hý Lâm khẽ nói.
"Nếu đệ đã chịu nhận thì tại sao không nhận luôn Lan Anh làm đệ tử? Con bé cũng không tệ." Dù gì thì Lan Gia không phải là người nên đắc tội, vẫn nên cho họ chút mặt mũi thì hơn.
"Thiên Từ Thanh ta cả đời chỉ có một đệ tử." Nói xong tức khắc không gian chỉ còn sự tĩnh lặn. Trầm Linh Luân nhìn hắn không chớp mắt. Nàng phải làm sao mới báo đáp được công tình này đây. Vết thương một lần nữa rách ra, nàng chịu không nổi nên liền gục xuống. Ích Hương hoảng sợ liền định đứng lên đỡ nàng thì Thiên Từ Thanh bỗng nhiên biến tới ẳm nàng rồi ngự kiếm đi mất.
"Ta sẽ nhận con làm đệ tử, con chịu không?" Hý Lâm trao tính thạch của mình cho Lan Anh. Nàng cào nát cả lòng bàn tay mình, gật đầu rồi quỳ xuống.
"Đệ tử Bái kiến sư phụ!"
"Lý Thanh Thanh, ngươi từ đây sẽ làm đệ tử của Thiên Phong Nguyệt ta." Thiên Phong Nguyệt cố gắng cười với nàng. Chết tiệt! Thì ra hắn đã biết từ lâu rằng Lan Anh gian lận! Hèn gì lúc đó lại kiên định tới thế. Lý Thanh Thanh gật đầu, quỳ rồi nhận lấy tính thạch của hắn.
"Ngươi cũng vậy." Lâm Thành đang vui mừng cho Lý Thanh Thanh thì liền giật mình nhìn Thiên Phong Nguyệt. Hắn thế mà được Thiên Tôn thu nhận làm đồ đệ!
"Bái kiến sư phụ!" Lâm Thành chấp tay, quỳ xuống lạy hắn một lạy. Thiên Phong Nguyệt lý ra đã để ý đến hắn từ lần luyện kiếm, xem ra thu nhận hắn cũng là duyên.
Buổi lễ Bái Sư cứ thế tiếp tục. Ích Hương thì được Các Lão thu nhận cùng với Lam Từ, Thất Ngọc sau đó cũng chẳng màn tới việc thu nhận đệ tử nữa nên sau khi buổi lễ kết thúc thì liền cáo lui.
Tất cả đều theo sư phụ họ trở về nơi ở mới. Chỉ có Nguyệt Điện cùng Thanh Điện là nhộn nhịp nhất đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro