Chương 18. Món Quà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc chiều cao của Bùi Liệt bỗng nhiên tăng vọt, buộc phải cúi xuống mới có thể nói chuyện với Yến Thanh, Yến Thanh bắt đầu mơ về cậu.

Cũng trong năm đó, Bùi Liệt bắt đầu được mọi người chú ý đến vẻ ngoài nổi bật của mình, trở thành người có tiếng trong trường hay thậm chí là ở Đan Châu, hào quang quanh người ngày càng khó che lấp.

Sau đó, Yến Thanh bắt đầu thích nhiếp ảnh, cô nhận từ người cha nghiện rượu của mình chiếc máy ảnh vẫn còn dùng phim. Bởi vì chỉ khi núp sau ống kính, cô mới có thể tha hồ ngắm nhìn Bùi Liệt mà không sợ bị cậu phát hiện ra tâm tư nóng rực của mình.

Mãi đến năm lớp 12 ấy, bức ảnh mà cô chụp Bùi Liệt gây bão trên Weibo.

Thường thì những câu chuyện huyền thoại trước đây chỉ toàn kể về mấy chàng hot boy được người săn tài năng phát hiện, từ đó bước vào con đường nghệ thuật. Nhưng câu chuyện của Bùi Liệt còn ly kỳ hơn nhiều. Cha đẻ của cậu dựa vào bức ảnh kia mà tìm đến tận Đan Châu, lúc này mọi người mới biết người cha của đứa con mà Bùi Xu vẫn luôn tránh không nhắc đến, hóa ra lại đến từ một gia tộc giàu có thế lực ở Giang Thành.

Chuyện xảy ra sau đó cứ như trong các bộ phim truyền hình cẩu huyết, cậu trai nghèo nhận tổ quy tông, bún gạo Tây Thi mẫu bằng tử quý. Họ chuyển vào căn nhà lớn ở Giang Thành, và không bao giờ trở lại Đan Châu nữa.

Mãi đến năm Yến Thanh thi đậu vào Giang Đại, lần đầu tiên cô bước vào ngôi nhà mới của Bùi Liệt, nhìn thấy ngôi nhà đầy hoa nguyệt quý ấy, lòng cô như được gió xuân thổi ấm, không kiềm được mà mắt đỏ hoe.

Cô nghĩ, nếu là cô, cô cũng sẽ không quay về.

Cũng may, cô đủ liều mạng, vậy nên đã đuổi theo cậu đến tận Giang Thành.

Nồi đất không còn là nồi đất của ngày xưa, thực ra hương vị cũng đã thay đổi chút ít, chỉ duy nhất Bùi Liệt là vẫn không thay đổi. Yến Thanh ăn đến mồ hôi rịn đầy đầu, mặt đỏ bừng, giấu kín mọi rung động trong cái nóng chưa tan.

"Ngon tới vậy sao?"

Trì Anh Kỳ vừa hỏi vừa đưa khăn giấy qua, rất tự nhiên, vừa đúng mực quan tâm giữa bạn bè. Yến Thanh không nghĩ nhiều mà nhận lấy, dọn dẹp phần còn lại. Nhưng trong mắt Bùi Liệt thì lại có hơi vi diệu. Hai người này quen thân tới vậy sao?

Cậu rót cho Yến Thanh một ly nước, tiện thể ngồi bên cạnh cô, ngăn cách Trì Anh Kỳ.

"Lúc đầu mình còn tưởng là về không kịp, bởi vậy người trên lầu đều là gọi gấp, có thể vẫn chưa kịp chuẩn bị quà."

Yến Thanh vội lắc đầu: "Không sao, mình cũng đâu phải trẻ con."

Thực ra, cô vốn không phải người thích náo nhiệt, sinh nhật có Bùi Liệt thôi là đã đủ, những người khác đều không quan trọng. Huống hồ trước khi gặp Bùi Liệt, cô cũng đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật.

"Nhưng mình thì chắc ăn vẫn có chuẩn bị quà."

Bùi Liệt cười hì hà, nói rồi chui xuống bàn ăn, lấy ra một chiếc hộp giấu đã lâu, đặt lên bàn. Mặc dù chiếc hộp khá lớn, nhưng Bùi Liệt vẫn dùng giấy gói quà tinh xảo bọc lại, tạo cảm giác lễ nghi đầy đủ.

Trì Anh Kỳ bên cạnh hai tay trống trơn, gãi gãi mặt, hiếm khi không nói gì.

Yến Thanh vẫn thường nhận được quà từ Bùi Liệt, không chỉ sinh nhật, bất cứ khi nào cậu thấy đồ ăn ngon hoặc thú vị ở nơi xa, cậu đều sẽ chủ động chia sẻ với cô.

Cô đã không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc ban đầu, nhưng khi mở gói quà ra, vẫn khiến cô ngạc nhiên đôi chút.

"Máy ảnh DSLR sao? Thứ này quá đắt rồi."

Trì Anh Kỳ liếc nhìn một cái, nói: "Không đắt lắm đâu, thân máy chỉ tầm năm, sáu vạn thôi."

Yến Thanh nghe vậy thì cũng không còn lời gì để nói, suýt chút cô đã quên mất rằng nhận thức về "đắt đỏ" của mình và mấy đại thiếu gia này là hoàn toàn khác nhau.

"Đúng đó, giá cả không quan trọng." Bùi Liệt giải thích, "Mình nhớ cậu thích Tiểu Lâm Duy mà phải không? Này là máy ảnh do anh ta đề xuất với mình á. Mình còn cho anh ta xem mấy tác phẩm của cậu, anh ta rất hứng thú, còn nói có cơ hội sẽ mời cậu đến nhà chơi."

Tiểu Lâm Duy là một nhiếp ảnh gia người Nhật mà Yến Thanh rất thích, cô cũng từng nghe Bùi Liệt nhắc qua, họ đã cùng hợp tác chụp một bộ ảnh tạp chí.

Khi đó Yến Thanh chỉ cảm thấy vui mừng, nhưng nay thấy được hai người đã trở thành bạn bè, cô mới nhận ra, thế giới mà trước đây họ chỉ có thể cùng nhau chiêm ngưỡng qua tạp chí, Bùi Liệt đã bước vào rồi.

"Cảm ơn." Cô vui vẻ, nhưng nhiều hơn là lo lắng, mỗi một năm Bùi Liệt đều sẽ gặp những người bạn mới.

Vốn cho rằng, chỉ cần liều mạng đến được Giang Thành, liều mạng trụ lại, là có thể mãi ở bên Bùi Liệt, nhưng lại quên mất rằng thế giới của Bùi Liệt sẽ ngày càng rộng lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro