Chương 23. Cậu Nghiêm Túc À?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám đông nhộn nhịp, trao đổi ánh mắt, không biết là vì chiếc bánh sinh nhật, hay vì người vừa mới xuất hiện, tóm lại không phải vì Thọ Tinh.

Yến Thanh yên tĩnh ngồi xuống giữa tiếng ầm ĩ, không ai để ý, ngay cả Trì Anh Kỳ đang ngồi một bên chơi game cũng đã khóa ánh mắt trên người Chu Vũ Đình. 

Vào khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra, hóa ra cô gái như thế này mới đúng là mỹ nữ không cần phải bàn cãi gì thêm trong mắt đàn ông. 

Bùi Liệt đặt chiếc bánh sang một bên, bắt đầu giới thiệu vị khách mời đến cuối cùng này.

"Chu Vũ Đình, chị PR của tôi - Giám đốc truyền thông của Tập đoàn Văn Cảnh." 

"Không không, không phải giám đốc." Chu Vũ Đình vội xua tay, giải thích, "Gần đây mới được điều chuyển đến Giang Thành, tôi chỉ là một lính quèn thôi, lão đại là Mạnh tiên sinh." 

Mặc dù không nhắc rõ tên, nhưng suy cho cùng Yến Thanh cũng coi như là người của Văn Cảnh, đại khái vẫn biết vị "Mạnh tiên sinh" trong truyền thuyết kia là người đã tự tay dựng nên dây chuyền đại diện hàng xa xỉ cho Văn Cảnh. 

Nói cách khác, Chu Vũ Đình đã nhảy thẳng qua tầng quản lý trung gian, trực tiếp nhận lệnh ông chủ lớn. 

Yến Thanh chưa bao giờ cảm thấy công việc của mình đáng xấu hổ, mặc dù có phần cách xa lý tưởng, nhưng ít nhất cũng là công việc được tuyển dụng đàng hoàng, tự mình làm ra cơm ăn áo mặc. Nhưng không chịu được sự so sánh, càng không gánh nổi đối lập.

"Chắc có thể cắt bánh rồi nhỉ?" 

Cô bất ngờ cắt ngang lòng hiếu kỳ của mọi người, chẳng cho Chu Vũ Đình đứng giữa chút mặt mũi nào. Ngay lúc không khí trong phòng đột nhiên cứng lại, Yến Thanh lại như gỡ xuống gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Đúng đúng, suýt nữa thì quên mất tiết mục chính, chúng ta thổi nến cắt bánh thôi." 

Bùi Liệt vội chạy đi tắt đèn, che giấu sự lúng túng mà Yến Thanh tạo ra. Cậu luống cuống tay chân cả lên, trước mắt đã tối sầm mới nhớ ra vẫn chưa thắp nến. Chu Vũ Đình chu đáo bật đèn pin điện thoại để chiếu sáng, giúp buổi lễ trở nên hoàn hảo hơn.

Ánh nến lung linh, chiếu sáng những gương mặt tình nhân ẩn trong bóng đêm nhìn nhau mỉm cười, khiến dạ dày Yến Thanh chua xót. Bùi Liệt cầm bánh sinh nhật đưa đến trước mặt Yến Thanh, hát lên bài ca mừng sinh nhật, cô cố gắng cong lên khoé môi.

"Ước một điều đi." 

Trước khi đêm nay diễn ra, Yến Thanh chỉ có một điều ước, nhưng giờ đây cô biết điều ước ấy sẽ không có khả năng trở thành hiện thực. 

Cô hít một hơi dài rồi thổi tắt hết nến, nhanh hơn cả tốc độ sao băng rơi. 

Tất cả quay về bóng tối. 

Bùi Liệt cắt xong bánh, lấy hai miếng bánh dâu tươi nhất, một miếng đưa Yến Thanh, một miếng đưa Chu Vũ Đình, phần còn lại chia cho mọi người, sinh nhật cũng coi như kết thúc. 

Trì Anh Kỳ nhận đĩa bánh nhanh như cắt, suýt chút đã bị đói chết. Chu Vũ Đình ngồi bên trái Bùi Liệt, là vị trí mà trước đó Yến Thanh ngồi, rất gần với chiếc sofa mà Trì Anh Kỳ ngồi. 

"Tôi nghe Bùi Liệt nói cậu có mở một studio nhiếp ảnh?" Cô ấy thử tìm cách bắt chuyện, "Vừa lúc tôi cũng có một dự án muốn hợp tác, không biết......" 

Chu Vũ Đình còn chưa kịp nói xong, Trì Anh Kỳ đã "bộp" một tiếng quăng đĩa rỗng lên bàn trà. 

"Tôi không nhận bất kỳ công việc nào liên quan đến Văn Cảnh." 

Nói xong, hắn đứng dậy, chào Bùi Liệt rồi đi luôn.

"Cậu ấy vẫn luôn vô duyên vậy đấy, không phải nhằm vào chị đâu." 

Bùi Liệt an ủi mấy câu, lại nhớ đến chuyện chính, khẽ chạm chạm vào Yến Thanh còn đang im lặng bên cạnh. Người kia cầm bánh kem, ăn mà như nhai sáp, linh hồn đã sớm ngồi trên ghế sau của Trì Anh Kỳ. 

Đáng tiếc, ai cũng có thể rời khỏi đây, chỉ có cô là không thể. 

Cô nhìn Bùi Liệt, không tiếng động mà chất vấn, tại sao phải hành hạ cô như vậy? 

Nhưng Bùi Liệt có làm gì sai sao? Là cô tự nguyện chờ đợi, là cô tự cho là đúng im miệng không nói, là cô tự cho rằng "không thích" đồng nghĩa với "không hiểu". 

Cô tê liệt mở miệng, như thể đang trình bày lời chứng mà luật sư bào chữa đã yêu cầu trước mặt thẩm phán.

"Tôi và Bùi Liệt chỉ là anh em tốt, ngoài ra tuyệt đối không có khả năng nào khác." 

Gần đến 11 giờ đêm, bữa tiệc mới hoàn toàn tan. Bùi Liệt đưa Chu Vũ Đình lên xe xong liền ba chân bốn cẳng chạy về, thấy Yến Thanh vẫn chưa đi, mới thở phào nhẹ nhõm. 

"Thật tốt quá." Cậu thở hổn hển giải thích, "Hôm nay mình quá khẩn trương, vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, kết quả vừa thấy Chu Vũ Đình đến liền rối loạn hết lên, quên luôn cả mang vương miện sinh nhật ra." 

"Không sao." Yến Thanh trả lời. 

Dù sao buổi tiệc này cũng chỉ có thể có một công chúa, vương miện đã nằm trên cổ Chu Vũ Đình ngay khi cô ấy đến. 

"Cậu nghiêm túc à?" 

"Nghiêm túc gì cơ?" 

Cô ôm lấy hy vọng gặp may, rằng đây chỉ là một trò đùa thử lòng.

"Chu Vũ Đình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro