Chương 4. Cậu Phun Ướt Giày Bùi Liệt Rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một gã đàn ông cay nghiệt luôn có một cái miệng càng độc địa hơn nữa, mà Yến Thanh vốn không giỏi ăn nói, chưa bao giờ là đối thủ của hắn. Miệng phía trên đấu không lại, miệng phía dưới cũng thế.

Cánh môi ướt đẫm đã sớm chịu không nổi một đòn, đầu lưỡi linh hoạt rất nhanh đã khiến Yến Thanh thực tủy biết vị. Cô ngửa đầu nhắm mắt, chủ động nâng hông đem đầy bụng dục cầu bất mãn đưa vào miệng người đàn ông.

Tựa như mèo con liếm nước, đầu lưỡi khuấy động nhụy hoa vừa mới bị mân mê đến chín mềm. Giữa môi tràn ra nước, dọc theo cằm Liêm Ngọc chảy xuống, cứ như nước bọt mất khống chế.

Hắn kéo lấy tay Yến Thanh phủ lên ngực, người kia sớm đã không còn bất luận cảm giác thẹn thùng nào cả, gần như theo bản năng véo lấy đầu vú, gia tăng khoái cảm thân thể.

Dâm dịch thơm ngọt thấm đầy miệng, lý trí sắp mất khống chế muốn trở nên cương cứng, Liêm Ngọc lui thân, hít sâu một hơi, đưa ngón tay đút vào.

So với khẩu giao, thật ra hắn càng thích phục vụ Yến Thanh, chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy một cô hoàn toàn khác biệt —— dưới giường người lạ chớ gần, trên giường dâm loạn phóng đãng.

Bọn họ biết nhau đã tám năm, Liêm Ngọc biết rõ trước hắn Yến Thanh chưa từng có người đàn ông nào khác, cho nên đến nay chỉ có mỗi hắn từng chứng kiến dáng vẻ này của cô.

Chỉ có hắn.

Liêm Ngọc nhịn không được bật cười, vì viên ngọc thô của hắn mà đưa ra khen thưởng.

Ngón tay ấn bên trong huyệt run rẩy một chút, Yến Thanh che miệng kìm nén tiếng kêu, thân thể co rút. Còn chưa đợi trận cao trào này qua đi, nhuỵ hoa mẫn cảm đã lại lần nữa bị đầu lưỡi chụp đánh kích thích.

Lúc ban đầu cô nghe thấy tiếng nước rơi xuống đất còn cho là mưa, cúi đầu mới nhìn thấy xuân triều vẫn còn đang dọc theo cánh tay Liêm Ngọc chảy xuống.

"Cậu phun ướt giày Bùi Liệt rồi."

Liêm Ngọc nhắc nhở, Yến Thanh mới nhìn đến đôi giày bóng rổ tùy ý ném ở huyền quan.

Mặt trên dính nước bùn, thật ra cũng không dễ nhận ra được, ngược lại cũng bởi nguyên nhân như thế, một loại khoái cảm thầm kín khiến Yến Thanh trở nên đỏ mặt, dưới kích thích bằng tay lại nhịn không được phun ra một đợt.

Liêm Ngọc vừa lòng cười: "Cái đồ dâm đãng này, cậu ấy mà hỏi, chỉ đành phải đổ lên đầu đám mèo hoang trong tiểu khu mà thôi."

Hắn chờ hô hấp của Yến Thanh chậm rãi ổn định lại, mới làm như rửa sạch mà đem vết nước nơi riêng tư liếm sạch, sau đó cởi áo tắm dài trên người mình bao lấy Yến Thanh, lau khô mồ hôi cả trên người lẫn trên đầu cô.

"Trễ một chút chúng ta lại tiếp tục, trước mười giờ tôi sẽ tiễn Bùi Liệt đi"

Liêm Ngọc vừa nói vừa thành thạo mặc quần áo lại cho cô.

Quần áo để trong balo của Yến Thanh, vừa bước vào cửa đã bị Liêm Ngọc giấu vào tủ ở huyền quan, ngay cả Yến Thanh cũng không biết để ở đó, chỉ biết rằng tên này thật biến thái, cho dù không làm chuyện đó, cũng vẫn thích cô trần như nhộng đi lại trong nhà.

Trước khi gặp Yến Thanh, Liêm Ngọc vẫn còn là một tên xử nam, trong chuyện tình dục cũng không có sở thích gì kỳ lạ, chỉ đơn giản là không thích cô phải che giấu vẻ đẹp của mình trước mặt mình.

Chiếc áo phông rộng thùng thình, quần thể thao xệ xuống, chẳng có chút thẩm mỹ nào. Tóc cũng kể từ sau lớp 9 đến giờ chưa từng để dài quá cằm, bộ dạng như này cũng đâu có gì khó hiểu khi chẳng có sức hút gì với người khác phái.

Nhưng nghĩ lại vậy thì cũng tốt thôi, bất kỳ một chuyên gia giám định đá quý mê mẩn đổ thạch nào, ai mà không thích khi mọi người đều bị lớp vỏ tầm thường của viên đá đánh lừa, chỉ có mình mình nhận ra viên ngọc quý ấy.

"Ra ngoài chờ năm phút rồi hẳn gõ cửa, tôi dọn dẹp chỗ này một chút."

Liêm Ngọc hôn nhẹ lên mặt Yến Thanh, người kia không phản ứng gì, chỉ nhìn vào thân hình trần truồng của mình trên chiếc gương phía đối diện.

Năm đó, trong bữa tiệc tốt nghiệp, cô say bí tỉ, đã nhầm người đưa mình về nhà thành Bùi Liệt. Cô khao khát tình dục đã lâu, cứ thế đâm lao đành phải theo lao, dẫn đến mối quan hệ hoang đường này.

Vào lúc cô bắt gặp Bùi Liệt chủ động tránh xa mấy cô gái đã tỏ tình với cậu, tự dưng lại thấy sai lầm này có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất.

Yến Thanh xách balo lên, không nói gì, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.

Năm phút sau, Bùi Liệt ra khỏi phòng tắm, nhưng Liêm Ngọc lại không nghe thấy tiếng chuông cửa như đã dự tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro