Chương 9. Rình Coi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Thanh lặng lẽ hút hai điếu thuốc trong phòng, nhìn thời gian ngủ còn lại càng lúc càng ít, cuối cùng quyết định không tiếp tục chờ đợi thêm nữa, chuẩn bị đi xuống phòng giặt để rửa mặt đơn giản một chút.

Cô cũng cần rửa sạch đồ chơi vừa nãy dùng, cho rằng người khác đều đang trong nhà vệ sinh, bèn giống như sửa rửa mặt đều cầm theo trên tay, không hề che đậy mà đi xuống lầu.

Giữa đêm tĩnh mịch, chỉ vừa mở cửa là đã có thể nghe thấy tiếng ưm ưm a a của cô gái, trong kho chứa trống trơn thậm chí còn có tiếng vọng lại.

Yến Thanh dù không có nhiều nam nhân, nhưng cũng đã xem đủ loại phim, đã miễn dịch với mấy âm thanh động tình như vậy, thậm chí còn có tâm tình đoán xem họ đang làm tư thế gì ở bên trong nữa kìa. Dù sao cũng đã hơn nửa đêm rồi, để tránh hàng xóm hiểu lầm, cô đã tắt hết đèn lớn bên ngoài.

Bóng đêm phủ xuống như một tấm vải che, chỉ còn lại ánh sáng từ cửa sổ tầng hai và một khe hẹp ở tầng một.

Lúc này Yến Thanh mới phát hiện ra cửa nhà vệ sinh vẫn chưa đóng kín, để lại một khe hở rộng khoảng ba ngón tay. Ánh sáng mỏng manh hắt ra, hơi nước nóng mờ mịt tỏa ra, rất có lực hấp dẫn.

Cô ngửi thấy mùi dầu gội, kia vốn là mùi của cô.

Mang theo chút không cam lòng và tò mò về phái mạnh, Yến Thanh nấp trong bóng đêm, hơi hơi nghiêng người, ánh mắt từ từ lướt vào trong khe cửa.

Đầu tiên là bóng dáng phía sau lưng của người đàn ông, bả vai rộng lớn, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, làn da màu lúa mạch ôm lấy cơ bắp săn chắc, mỗi lần dùng sức động thân, mạch máu trên cánh tay nổi lên như thể muốn bóp nát người dưới thân.

Cô nín thở, vô thức tiến lại gần hơn một chút, sườn mặt kiệt ngạo khó thuần kia bỗng hiện ra trong tầm mắt.

Ánh mắt đuổi theo giọt mồ hôi lăn từ trên trán, trượt xuống phần yết hầu lên xuống, dọc theo xương quai xanh rồi hội tụ dần trên cơ ngực, hướng xuống... thẳng đến khi dương vật bỗng nhiên rút ra một cách đột ngột.

"Muốn vào xem không?"

Cửa bị kéo ra một nửa, Trì Anh Kỳ không hề e dè, cứ trần trụi như vậy đứng chắn ở cửa, một tay đặt trên khung cửa, tay còn lại vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, từ trên cao nhìn xuống Yến Thanh đang bị bóng tối xiềng xích trói tại chỗ.

Trốn đi lại càng dấu đầu lòi đuôi hơn, Yến Thanh làm như bình tĩnh nói: "Cậu không có tiền đi khách sạn à?"

Trì Anh Kỳ không ngờ cô lại còn vừa ăn cắp vừa la làng, không giận mà còn cười, cứ thế nhìn chằm chằm cô đánh giá từ trên xuống dưới. Cho đến khi ánh mắt vô tình dừng lại trên tay cô, mới tự dưng nhướng cao mày.

Biểu cảm thay đổi quá rõ ràng khiến Yến Thanh bỗng nhớ ra trên tay mình còn đang cầm gậy mát xa. Dù có giải thích thế nào đi nữa thì cũng chỉ khiến lúc này đây thêm xấu hổ, cô cuống cuồng cúi mình giấu gậy mát xa vào trong lòng rồi vội vàng bỏ chạy về phòng giặt.

Yến Thanh nhanh chóng rửa mặt xong lên lầu, làm bộ như không có đoạn nhạc đệm vừa rồi, điều chỉnh điều hòa giảm xuống hai độ.

Hơi lạnh không đủ để xua tan hơi nước ẩm ướt từ phòng tắm, Yến Thanh ảo não vò đầu bứt tóc. Thực ra, cô và Trì Anh Kỳ cũng không quen thân gì mấy, dù lúc đại học cùng chung một chuyên ngành, nhưng một người thì học hành rất chăm chỉ, còn một người thì chẳng bao giờ đi học, nước sông không phạm nước giếng.

Nếu không phải vì Trì Anh Kỳ và Bùi Liệt từ trên sân bóng trở thành anh em, thỉnh thoảng Bùi Liệt lại rủ cô đi chơi cùng, thì có khi Yến Thanh với tên phú nhị đại tiếng xấu lan xa kia mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng sẽ không nói với nhau một lời.

Nhưng Trì Anh Kỳ dù sao cũng sở hữu một gương mặt rất trêu hoa ghẹo nguyệt, thân hình cũng là kiểu mà Yến Thanh thích, lòng háo sắc ai mà chẳng có, cô không cảm thấy xấu hổ về việc mình đã nhìn trộm, chỉ có điều bị phát hiện thì thật tệ.

Chắc hắn sẽ không nói lung tung gì với Bùi Liệt đâu nhỉ?

Cũng may là Trì Anh Kỳ không phải là người thích nhiều chuyện. Có lẽ hắn cũng không quá để ý, bởi dù sao trong mắt hắn, cô cũng chỉ là một "thằng đực rựa".

Yến Thanh tự trấn an mình, căng thẳng lúc này mới từ từ dịu đi. Cô vừa định tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân kẽo kẹt từ cầu thang sắt.

Trì Anh Kỳ ngay cả cửa cũng không thèm gõ mà trực tiếp đứng bên ngoài nói: "Chưa ngủ thì cho tôi mượn dùm Lộ Lộ bộ quần áo."

Trước khi cô kịp giả vờ ngủ, hắn đã mau lẹ giải thích lý do tới đây, Yến Thanh vô pháp cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro