Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tiểu Hàm, tới giúp dì nếm thử cái này."

"Ân, ăn ngon."

Dì Vương vừa lòng đậy nắp nồi tiếp tục hầm canh.

Thẩm Hàm chống gậy đi trở về phòng khách, đứng nghĩ nghĩ.

"Dì, con đi xuống nhà một chút." Cậu mở cửa, đi ra ngoài.

Lúc Dương Nhạc đạp xe vào trong sân, hắn lập tức thấy Thẩm Hàm ngồi trên ghế đá dưới tàng cây.

"Thầy Thẩm." Dương Nhạc lớn tiếng chào hỏi, trong lòng không khống chế được sự vui sướng.

Thẩm Hàm đứng lên, muốn lắng nghe hướng thanh âm truyền đến.

"Thầy đứng đây chờ một lát. Em gửi xe xong sẽ đến ngay."

Thẩm Hàm dừng bước, ngoan ngoãn chờ ở đó.

"Sao thầy lại xuống dưới một mình? Dì đâu?"

Dương Nhạc đỡ tay Thẩm Hàm, "Bây giờ thầy muốn lên nhà chưa?"

Thẩm Hàm hơi hơi đỏ mặt: "Dì đang nấu cơm. Thầy muốn xuống hít thở không khí."

Dương Nhạc nhìn thầy Thẩm của cậu thẹn thùng, có điểm khống chế không được duỗi tay sờ gò má cậu, "Thầy ra chờ em đúng không?"

Thẩm Hàm quay mặt qua chỗ khác, lỗ tai hồng lên: "Không phải."

Dương Nhạc cười trong lòng, nói nhanh: "Vâng, không phải chờ em. Chúng ta mau đi lên đi. Dì chờ lâu sẽ sốt ruột."

Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi Chu Bồi Nguyên. Dì Vương đã làm sẵn khoai tây hầm thịt bò, bởi vì mấy ngày hôm trước Thẩm hàm cảm mạo, dì còn hầm một con gà mái cho hắn.

Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, dì để chén canh gà ở trước mặt Thẩm Hàm: "Con uống cái này trước đi. Lần trước toàn chọn khoai tây ăn, khoai tây ăn no lắm, ăn mấy miếng là không còn bụng ăn cái khác."

Thẩm Hàm nhăn mày, cầm muỗng đảo qua đảo lại đồ ăn trong chén.

Dương Nhạc thừa dịp dì đến phòng bếp, đem canh gà uống xong hơn phân nửa sau đó để lại chỗ cũ, nhỏ giọng nói với Thẩm Hàm: "Không còn nhiều, thầy uống đi."

Thẩm Hàm cười như trẻ con được quà, cầm bát canh bắt đầu uống.

Ăn cơm xong, dì Vương tập trung dọn nhà, Dương Nhạc phụ rửa chén, Thẩm Hàm dựa vào bên bếp nói chuyện cùng hắn.

"Bài làm cũng được .Nhưng kết quả thế nào thì em chưa dám nói chắc. Lúc mới làm xong cảm thấy rất được,nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn có vài điểm em chưa hài lòng lắm."

Thẩm Hàm lẳng lặng nghe hắn nói. Đã thật lâu không có loại cảm giác này, loại cảm giác vào trường thi tràn ngập ý chí chiến đấu, loại cảm giác tuổi trẻ nhiệt huyết muốn đi nghiệm chứng thực lực của chính mình.

 Thẩm Hàm cười rộ lên, Dương Nhạc mỗi một câu đều chạm vào góc mềm mại nhất trong lòng của cậu, để cậu nhớ những lý tưởng không còn cách nào trải nghiệm lại.

Đột nhiên, Dương Nhạc đi qua, cúi đầu hôn gương mặt Thẩm Hàm một chút. Hắn không thích thấy Thẩm Hàm tươi cười một cách mơ hồ, bởi vậy hắn muốn dùng biện thế này để đánh thức cậu.

Thẩm Hàm giơ tay bụm mặt, ngơ ngẩn, nửa ngày mới hiểu được đã xảy ra cái gì. Còn chưa kịp phản ứng, dì Vương đã cầm giẻ lau đi tới, nhìn thấy hắn như vậy liền hỏi: "Lại đau sao? Đã dặn con buổi tối không được ăn kẹo mà lại không nghe. Chờ đó, để dì tìm thuốc cho."

Dương Nhạc ở bên cạnh phụt ra một tiếng cười.

Lúc này, phòng khách truyền đến âm thanh gõ cửa.

"Ai vậy?" Dì vừa nói vừa đi qua đi mở cửa.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên mặc một bộ đầm xanh tao nhã.

"Dì Vương, có khách đến sao?" .

Người phụ nữ đi thẳng vào trong, "Thẩm Hàm đâu?"

Thẩm Hàm cùng Dương Nhạc đi ra từ trong phòng bếp, "Dì Nghiêm hôm nay rảnh sao? Lại đến đây thăm con." Thẩm Hàm lạnh lùng nói.

"Ba cậu nghe nói cậu từ chức, kêu tôi lại đây hỏi chuyện cậu. Lúc trước trong nhà đã mất rất nhiều công sức để cậu có thể đi dạy ở trường;  bây giờ muốn nghỉ cũng không về nhà thảo luận trước." Bà nhìn qua Dương Nhạc, "Đây là ai?"

Dương Nhạc đi lên phía trước một bước: "Tôi là học sinh của thầy Thẩm."

Bà khinh miệt cười cười: " Là học sinh sao. Tôi còn tưởng lại là cái gì......"

Thẩm Hàm ngắt lời bà: "Dì đến tìm con để nói chuyện nhà phải không? Trong nhà có phân phó việc gì thì dì nói đi." Hắn mang ghế dựa ở bàn ăn tới, "Đừng đứng. Chúng ta ngồi xuống đi."

"Bây giờ thì biết tôn trọng người lớn rồi hả" Dì Nghiêm trào phúng nói, chờ dì Vương giúp bà dọn ghế dựa.

Thẩm Hàm nghi hoặc hỏi bà, "Không phải mỗi lần dì tới chỉ ở vài phút sao? Hôm nay dì sẽ nán lại lâu hơn hả? Có cần con nhờ dì Vương đi pha trà không?"

"Cậu! Cậu đừng quá kiêu ngạo. Ba cậu bây giờ cực kỳ thất vọng về cậu. Lần này tôi tới để nói cho cậu hay, từ nay về sau muốn làm gì thì làm, nhưng không được liên lụy Thẩm gia, chúng tôi sẽ không giúp cậu gánh trách nhiệm đâu."

Bà  nói xong cũng không ngồi xuống, nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa.

Thẩm Hàm quay đầu, "Dì Vương, dì giúp con tiễn dì Nghiêm đi. Nếu dì ấy không cẩn thận ngã cầu thang, ba sẽ nghĩ là do con làm."

Dì Vương thở dài, đứa nhỏ tội nghiệp. Dì cùng Dương Nhạc trao đổi ánh mắt, sau đó đi ra ngoài.

"Đó là vợ của ba thầy .Chỉ có vậy. Em không cần để ý."

Dương Nhạc nhẹ giọng nói, "Em không có gì. Nhưng mà thầy lợi hại ghê, chỉ nói mấy câu đã làm cho bà ấy phải im lặng."

Thẩm Hàm nhẹ nhàng cười rộ lên, "Hồi trước thầy còn sợ nhưng thấy riết rồi quen."

Trên mặt cậu không hiện lên chút đau thương nào, thậm chí còn mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ.

"Khi còn nhỏ thầy cho rằng chỉ cần nghe theo bà ấy, ba sẽ thích thầy. Sau này thầy mới hiểu được, yêu thích thật sự, không thể lấy vâng lời làm điều kiện."

"May mà đó không phải mẹ ruột của thầy, nếu không thầy thật không biết phải làm sao."

Dương Nhạc đau lòng duỗi tay ôm lấy cậu.

"Không cần phải nói. Em biết rồi."

Thẩm Hàm dựa đầu vào vai hắn, cánh tay ôm eo hắn, bàn tay dán trên tấm lưng rộng lớn của Dương Nhạc.

"Thật sự là vừa rồi thầy còn sợ em sẽ tức giận." Cậu nhỏ giọng nói.

"Em sẽ không."

"Cám ơn em."

Dương Nhạc hôn lên thái dương của Thẩm Hàm, bàn tay chậm rãi vỗ về tóc của cậu.

Thẩm Hàm lẳng lặng khóc trong lồng ngực hắn. Đôi mắt nhắm chặt lại. Hàng mi dài rũ xuống tạo nên vẻ kiều diễm.

Dì Vương vừa lên lầu thì thấy cảnh này.

Dì không tỏ vẻ giật mình, chỉ mỉm cưởi cảm kích với Dương Nhạc, ra hiệu " Dì về trước" rồi xách túi ra ngoài đóng cửa đi.

Thẩm Hàm ngẩng đầu, "Dì Vương đi rồi sao?"

"Vâng." Dương Nhạc vẫn ôm cậu không buông.

Thẩm Hàm lại dựa vào người hắn, một lần nữa nhắm mắt. Dương Nhạc hưởng thụ độ ấm truyền qua từ dưới lớp quần áo của người kia. Thẩm Hàm thở từng nhịp ổn định.

Thật may, vẫn có hắn ở bên mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro