Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Mai nhìn cao ốc trước mặt,  cuối đầu xác nhận lại số nhà.

Đúng là nơi này.

Hai tòa nhà, mỗi bên bảy tầng sóng vai nhau. Trong đó có một tòa có cây hòe lớn trước mặt.

So sánh khu nhà với ảnh chụp xong, Lý Mai bước vào từ hành lang bên hông.

Một tầng, hai tầng, ba tầng.

Lý Mai ngẩng đầu, nhìn cửa phòng phía đối diện của hành lang tầng bốn.

Tới rồi.

Thẩm Hàm vừa ngủ trưa dậy, ngồi bên cạnh bàn ăn. Uống xong ly nước lạnh, cậu mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Dì chuẩn bị tốt bữa tối liền đi, cho nên cậu ở nhà một mình.

Bây giờ nên làm cái gì?

Buổi sáng Nhan Thanh mới sang lấy bản thảo đầu tiên của Vật lý thú vị về, hiện tại dứt khoát gọi điện thoại cho hắn đi. Hỏi hắn cảm thấy như thế nào.  Vừa mới duỗi tay muốn mở điện thoại, Thẩm Hàm  lại nghe thấy có người gõ cửa.

Thẩm Hàm đi qua, "Ai vậy?"

"Là tôi."

Thẩm Hàm rùng mình một cái. Thanh âm này, cậu sẽ không thể nào quên.

Cậu không khỏi lui một bước, rồi ngừng ở đó.

Lý Mai thấy người bên trong không đáp lại, lần nữa gõ gõ cửa.

Thẩm Hàm trấn định lại, tự giễu cười cười, kiên trì hỏi: "Bác là ai?"

Bên ngoài, Lý Mai ngây ngẩn cả người, "Tiểu Hàm, tôi là mẹ của Lý Gia Thiên. Có thể cho tôi vào không?"

Thẩm Hàm tiếp tục vững vàng: "Là bác à." Cậu đi qua, mở cửa gỗ bên trong ra, cách bên ngoài một lớp của chống trộm nói, "Mắt con không tốt, trong nhà lại không có ai, chúng ta cứ như vậy nói đi. Có chuyện gì sao?"

Lý Mai miễn cưỡng hòa hoãn với thái độ này của cậu, ". Được thôi, tôi cũng chỉ muốn nói vài câu."

"Gia Thiên biết chuyện của cậu." Bà nói.

Thẩm Hàm nắm chặt đôi tay ở dưới, không nói gì.

"Tôi biết, mấy năm nay ủy khuất cậu. Nhưng ba Gia Thiên mất sớm, nó lại là con một. Cậu là thực sự thích nó, nếu không đã không bỏ đi như vậy."

"Hôm nay, tôi xin cậu, cậu sẽ giúp tôi lần này chứ?"

Bà nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm, hy vọn có thể từ khuôn mặt bình tĩnh tìm ra sự sơ hở.

Thẩm Hàm nhàn nhạt cười rộ lên, "Con vẫn nhớ rõ hồi đó, bác cũng nói với con như vậy."

Lời nói ra tuy có vài phần châm chọc, nhưng lại không có chút nào oán giận, giống như cậu hoàn toàn không phải là nhân vật chính của câu chuyện.

Lý Mai đột nhiên hiểu được, Thẩm Hàm trước mặt bà, không còn là cậu thiếu niên rụt rè vừa nhìn thấy bà là đã mặt đỏ tai hồng

Cậu đã trưởng thành.

"Dù như vậy, cháu cũng đã nghe theo bác." Cậu nói tiếp; ngón tay, đầu ngón tay nắm thành quyền, móng tay cắm thật sâu vào thịt. "Bởi vì đối Lý Gia Thiên mà nói, bác là người quan trọng nhất đối với anh ấy. Nếu bác cũng lừa gạt anh ấy, anh ấy sẽ không có cách nào tin được ai khác."

"Cho nên, cháu sẽ không nói với anh ấy."

"Bác yên tâm."

"Như vậy có thể chứ?" Thẩm Hàm hỏi bà.

Lý Mai sợ ngây người, một câu cũng nói không nên lời.

Giống như đã đoán trước được phản ứng của bà, Thẩm Hàm vẫy vẫy tay, "Chúng ta dừng ở đây đi. Con đi vào trước. Tạm biệt."

Cậu nghiêng người, kéo cửa gỗ, chậm rãi đóng lại. Trước khi cửa hoàn toàn khép lại, Lý Mai nghe thấy cậu nhẹ nhàng nói một câu : "Con cũng là con một của mẹ con, nhưng đáng tiếc mẹ con mất quá sớm."

Tiếng khoá cửa lên, hàng hiên lại khôi phục vẻ tĩnh lặng.

Lý Mai đỡ tay vịn đi xuống dưới, không biết được trong lòng mình rốt cuộc có thể thanh thản lại hay không.

Nhưng bà có thể khẳng định, duyên gặp mặt của bà với Thẩm Hàm ở kiếp này đã dứt.

Thẩm Hàm dựa lung vào cửa, chầm rãi trượt xuống sàn nhà.

Cậu đã nói.

Thật sự đã nói.

Không nghĩ đến, khi Lý Gia Thiên phát hiện ra, Lý Mai sẽ đi nhờ vả mình.

Sau đó cậu còn thực sự nghe bà nói.

Trong quãng thời gian thống khổ nhất, cho cậu hy vọng không phải là ước muốn gặp lại Lý Gia Thiên, mà là ý niệm muốn trở về như xưa.

Tay chặt chẽ vò quần áo trước ngực, mạnh đến nỗi làm trái tim cậu run lên đau đớn.

Luyến tiếc, thật sự luyến tiếc.

Rõ ràng vượt qua một bước là có thể thành công, rõ ràng hy vọng xa vời lâu như vậy. Thẩm Hàm ôm đầu, nước mắt thành rơi xuống thành từng chuỗi.

Đã từng bởi vì cảm thấy hạnh phúc quá khó đạt được cho nên tránh thoát; bởi vì sợ hãi áy náy, cho nên thà rằng lựa chọn chia tay anh ấy cũng không muốn phải thấy anh đau đớn chịu đựng.

Thế nhưng để quyết định điều tốt nhất cho mọi người, cậu lại lần nữa buông tay.

Thẩm Hàm yếu ớt nằm vật ra, mặt dán lên sàn nhà lạnh ngắt.

Đây là điều duy nhất em có thể làm cho anh, Gia Thiên.

Hy vọng anh có thể sống hạnh phúc.

Editor: Chương này hơi ngắn các bạn thông cảm. Ngày mai chắc mình không ra chap mới kịp, thứ sáu nếu có thời gian sẽ bù lại mọi người nhé. Hẹn gặp vào thứ bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro