Chap 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ ba ơi, sự thật đây sao? Nói cho con biết đi. Sao ba cứ im lặng hoài vậy? Con muốn được biết sự thật mà. Thật ra…. Người có phải là ba của con không…

Ngồi trước ngôi mộ nhỏ nhắn, nó thút thít nói trong nước mắt, người trên hình cười trìu mến nhìn nó, vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười đó, nhưng sao giờ lại xa vời đến thế, không thể nào ôm chầm người trước mặt để nũng nịu được nữa.
Nó vẫn không sao quên được hình ảnh trước lúc ông vĩnh viễn rời xa nó. Với gương mặt đẫm máu tươi, nhưng ông vẫn cố cười và thì thầm vài điều, mặc cho cơn đau đang đè nặng người ông.

_ ba ơi, tại sao ba lại cứu con khi mà con chẳng có quan hệ máu mũ với ba chứ? Tại sao chứ… bây giờ con phải làm sao đây! Nếu đây là sự thật thì. …con đã nợ Người một ân huệ quá lớn rồi…

“Hãy luôn vui vẻ con nhé!”

Âm vang của câu nói ngày xưa cứ vang mãi trong cái khuôn viên nhỏ hẹp vắng bóng người và mang đầy sự đau thương, câu nói mà ông đã trút hết hơi thở cuối cùng để phát ra vẳng bên tai, như dội lại từ một nơi nào đó rất xa.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, nó vẫn ngồi im lặng trước nắm mồ nhỏ. Cái mệt lã kéo ùa đến vì đã vận động quá sức và vì khóc quá lâu. Đứng dậy như kẻ mất hồn, thất thần bước đi trên con đường dài thênh thang như đang trúng bùa chú.

Đẩy cửa bước vào nhà, không hiểu sao khi thấy hắn, nó lại òa khóc. Chẳng hiểu là có chuyện gì xảy ra với nó ở trường. Nhìn nó khóc mà tim cậu thắt lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng càm nó lên, lau đi những giọt nước mắt ương bướng đang tranh nhau xem ai rơi xuống trước, giọng nhẹ như cánh diều lơ đễnh giữa không trung :

_ Ngoan nào. Có chuyện gì, kể anh nghe đi.

Chất giọng ngọt ngào như một câu thần chú yêu thương, nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ :

_ Mẹ nói ba không phải là ba ruột… Họ đã bày ra một vở kịch để đánh lừa ai đó. Còn nói ba em là một hậu duệ… ba của em thật ra là Hiệu trưởng Lâm…. Mẹ đã nói ông ấy là ba ruột của em… Em không biết nữa, không biết phải làm thế nào hết…

_ Được rồi. Đừng khóc nhè nữa. Chắc họ có lý do gì đó nên không nói cho em biết sớm, hãy thông cảm …

Khoan đã.

Nó vừa nói gì nhỉ?

Hắn khựng lại vài giây, liên tưởng đến lời nó vừa nói vụt qua, mối lo ngại trong cậu lớn dần.

Không phải chứ?

Thận trong đưa mắt nhìn nó .hắn cầu mong cho điều mình vừa nghe thấy chỉ là một sự nhầm lẫn. Chắc cậu không nghe kỹ thôi!

_ Em nói ….ba em là ai?

Không để ý nhìn nét mặt hắn, nó lạc giọng :

_ Hiệu trưởng Lâm!

_ Hiệu… Hiệu trưởng Lâm? Lâm Kỳ?

Đôi mắt nâu nhạt hình dung ra một sự thật quái ác. Thứ mà hắn đang rắp tâm tìm kiếm cho bằng được và triệt tiêu chẳng lẽ lại là người con gái này? Con của chủ tịch đời trước – Lâm Kỳ, chính là zoi sao?

Không thể nào?

Mọi hy vọng để tìm “chìa khóa vàng” như tắt lụi khi hắn nhìn nó. Cái đầu sáng suốt và thông minh sao giờ lại mu muội đến thế này? Với bộ óc đa tài, hắn nhanh chóng kết luận được mọi chuyện. Người mà hắn hằng tìm kiếm theo lời ông dặn và giết, mất bao nhiêu thời gian và công sức, không ngờ người đó lại là người đang ngồi trước mặt hắn ngay lúc này, chẳng những thế, người đó còn là vợ chưa cưới của hắn.

Còn sự thật nào đau lòng hơn nữa không?

Thật ra có phải cái thứ thường mọi người gọi là “định mệnh” luôn tồn tại hay không? Nếu tồn tại, sao lại vào lúc này mà nó ùa đến.

Không sai sót gì cả. Mọi chuyện rõ như ban ngày.

Đích thị Lâm Kỳ là chủ tịch đời trước của tổ chức Demon, và việc ông giao cho cả hai anh em là phải tìm ra và giết kẻ được gọi là “chìa khóa vàng”. Sau bao năm, cái quy lực vẫn tồn tại song hành cùng dòng thời gian không ngừng nghỉ.

“Chìa khóa vàng” luôn phải chết.

Hắn đã bỏ công sức ra và tìm kiếm, biết đến Hiệu trưởng Lâm và manh mối của người cần tìm làm hắn khá hài lòng. Nhưng giờ đây, khi nhận ra Hiệu trưởng Lâm là ba ruột của nó, mà theo như lời ông nói, con của chủ tịch đời trước chính là người hắn cần tìm – “chìa khóa vàng”. Vậy chẳng phải người hắn sẽ giết chính là nó hay sao?

Không thể nào. Không thể nào có chuyện như thế được. Chắc chắn ông hắn đã nhớ sai. Chắc chắn “chìa khóa vàng” là một ai khác không phải nó. Chắc chắn thế.

Giằng có mãi với mớ suy nghĩ trong đầu, hắn không sao tin vào điều tồi tệ đó.

Trước mắt, hắn quyết sẽ giữ riêng cái bí mật này. Không, hắn không thể trụ nỗi nếu một mình giải quyết cái chuyện ngang trái này. Những người đáng tin tưởng và đang bị cuốn vào một trò chơi khác chắc sẽ có cách. Mà cũng không được, nếu vậy, họ sẽ gặp nguy hiểm.

Lại một mối lo ngại nữa hình thành.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực đến thế. Với mọi tình huống, hắn điều có cách xoay chuyển. Nhưng tại sao, chỉ với một chuyện trước mặt hiện nay, hắn lại….

_ Anh sao vậy, Vin?

Dường như đã chịu chú ý đến nét mặt của hắn và thôi khóc. Thiên Di chợt nhận ra nét lo lắng trên gương mặt điển trai kia. Điều gì mà lại làm một người lạnh lùng như cậu lo lắng đến thế?

Khẽ lay lay vạt áo hắn chờ đợi câu đáp trả, nó cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy đôi mắt hắn có vẻ chao đảo, không xác định được một phương hướng nào cả.

_ Vin …

Tiếng nhè nhẹ vang đến tai hắn, thức tỉnh và gạt bỏ dòng suy nghĩ ngổn ngang sang một góc não, xoa đầu nó một cách vụng về rồi đứng lênhắn tự điều chỉnh lại cảm xúc hiện tại của mình, lấy lại nét mặt nên có ở mình, nhìn nó rồi lại vội chuyển tia nhìn sang hướng khác, nói vội :

_ Không có gì. Thôi, em lên phòng nghỉ đi. Dạo này chắc em mệt lắm rồi, vì sắp thi mà. Cố thi cho tốt nhé. Anh sẽ một món quà tặng em nếu em đạt điểm tốt trong kỳ thi sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro