Chap 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s tíh mai post nhug hnay rảnh Post lun

Ngồi trong phòng làm việc mà tâm trí hắn cứ để đâu đâu, không sao tập trung được. Thấy được sự bất bình thường trong ánh nhìn tin tường kia, kun bước vội vào phòng và đóng sầm cửa lại, cậu linh tính có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nếu không, hắn sẽ chẳng như vậy.

_ vin, có chuyện gì rồi phải không?

_ ...

_ Có liên quan đến "vợ cậu?

Dường như câu nói ấy có ảnh hưởng đến hắn, chuyển tia nhìn sang nơi kun đứng, hắn khẽ nhếch môi :

_ Tôi đã tìm ra "chìa khóa vàng"

"Chìa khóa vàng"? Chẳng phải đó là mục tiêu của tổ chức và của cậu sao? Nếu đã tìm ra thì quá tốt? Nhưng ....tại sao, trong đôi mắt ấy lại chứa đựng đầy vẻ đau khổ thế kia!

Theo dõi ánh mắt của hắn, kun chau mày đôi lúc, với tài suy đoán không thua kém hắn, cậu có thể nhận ra điều không hay trong ánh nhìn đầy nỗi thống khổ ấy.

_ Vậy...."chìa khóa vàng" là ai?

Ánh đượm buồn xa xăm lại lọt vào đôi mắt kia, như không muốn tin vào điều mình đang nói, như thể cậu đang chìm đắm trong một giấc mơ, một giấc mơ mang đầy đau thương.

_ khởi my.

_ khởi.... Khởi my? Khởi my? Sao lại là khởi My? Không thể nào. Không thể nào cậu lại có thể giết "vợ" mình được. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao cậu nghĩ người đó là zoi cơ chứ? – kun ngỡ ngàng, từng câu chữ mang đầy sự tức giận.

Cậu tức giận là lẽ đương nhiên. Đối với cậu, hắn còn thân thiết hơn chữ thân, họ đã là bạn của nhau nhiều năm liền làm sao mà hiểu tính cách của nhau cho được cơ chứ. Hiếm lắm mới nhìn thấy khoảng thời gian hắn vui vẻ, điều đó làm kun cũng vui lây. Vậy mà, bây giờ lại xảy ra chuyện này. Làm sao cậu không thấu được nỗi đau trong hắn chứ! Cậu hiểu bạn mình hơn ai hết mà. Chắc giờ hắn đang bị cơn đau thống trị mất rồi.

_ Hỏi ông cậu đi. Chính ông cậu nói với cậu zoi là vợ cậu mà. Làm sao cô ấy có thể là "chìa khóa vàng" chứ?

_ ....

_ Cậu đừng có im lặng như thế, vin à!

_ ....

_ vin ...

_ ...

Nhìn bạn mình chìm đắm trong cơn đau, kun không tài nào chịu nổi, cậu tức giận xông đến, túm lấy cổ áo hắn, giật mạnh.

_ Cái thằng ngốc này, có chuyện gì thì cậu phải nói chứ. Im lặng thì làm được gì?nguyễn văn khánh mà tôi quen biết đâu mất rồi?.... Này, cậu....

Khựng lại vài giây, lòng kun như chùn xuống khi nhìn nét mặt hắn.

Một giọt...hai giọt...

Là gì thế?

Vin khóc sao? Thật sự là cậu ấy đang khóc sao?

Chưa khi nào kun thấy những thứ mặn chát ấy rơi trên gương mặt điển trai kia. Nhưng "chưa khi nào" đâu phải không "không bao giờ". Con người ai mà chẳng biết khóc, họ khóc vì họ không chịu đựng nổi sự đau đớn trong lòng, đành phải nhờ nước mắt cuốn trôi đi giúp thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn khóc, kun còn nhớ, ngay khi người con gái mà hắn đã từng trước kia rời bỏ hắn đi, hắn không hề khóc. Nhưng tại sao, vì nó, hắn lại rơi nước mắt. Phải chăng hắn đã quá yêu vợ mình!

Nước mắt không phải là thứ làm cho người ta yếu đuối. Đối với con trai, họ khinh thường nước mắt. Nhưng khi thấy mình yêu khóc, tuy không khóc theo nhưng họ vẫn đau quặng lòng.

_ Không biết từ bao giờ mà tôi lại trở nên yếu đuối đến vậy, kun à!

_ ...

Người con trai ngồi trước mặt kun bây giờ, vẻ uy nghiêm biến đâu mất, sự lạnh lùng cũng biệt tâm, nét tàn bạo cũng bay đi, chỉ còn lại trên gương mặt anh tuấn kia vài giọt nước mắt hiếm thấy và sự đau buồn ẩn sâu bên trong.

_ kun, tôi xin lỗi vì đã quá yếu đuối. Chỉ vì cái thứ tình yêu mờ nhạt mà lại trở thành con người khác...

Hơi lạnh từ đâu ùa về khi hắn dứt câu, kun vẫn đứng đó, trầm ngăm quan sát hắn. Cậu không hiểu tên bạn mình muốn nói điều gì nên đành đứng quan sát.

_ Tôi sẽ có cách giải quyết. Cậu giúp tôi nhé.

_ Ừm. – kun thản nhiên trả lời nhưng mắt vẫn không ngừng quan sát.

_ Chờ cho đến khi kỳ thi và đêm Giáng sinh trôi qua. Mọi thứ sẽ trở về thời điểm ban đầu.

Cuối cùng cậu đã hiểu. Cậu đã hiểu hắn muốn làm gì. Nhưng...

_ Sẽ ổn chứ?

_ Mọi chuyện sẽ ổn mà. Không tin tôi sao? – Cười nhạt.

_ Tôi không nói mọi chuyện. Tôi hỏi cậu đấy. Cậu sẽ ổn chứ?

_ Ổn.

Cốc .... Cốc

_ Vào đi.

Lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, hắn ngồi vào bàn, lạnh lùng ra lệnh cho người vừa gõ cửa bước vào.

Ông Kan từ tốn duỗi thẳng chân, từng bước đi tiến thẳng đến chiếc bàn làm việc. Nở một nụ cười chứa đầy nham hiểm, ông ta giương mắt nhìn kun rồi nhìn hắn, chậm rãi nói :

_ Cậu đã có tung tích của "chìa khóa vàng" chưa?

_ Đương nhiên là chưa. – Không chờ hắn lên tiếng, kun nhanh miệng đáp lời ông Kan.

_ Tốt. Vậy tôi sẽ cung cấp tin tức cho cậu.

Tách.

Sau tiếng bún tay từ ông Kan, một người được áp giải vào, đầy thương tích trên cái cơ thể rắn chắc ấy.

Kun bất ngờ khi nhìn thấy người đó, vì là học sinh của trường nên không quá khó để nhận ra, người đó chính là thầy Đơn Diệu Vinh.

Chỉ kun và hắn nhận ra người đối diện, với thầy Vinh, thầy ấy không biết cũng chẳng nhớ nổi ra kun là học sinh của Quang Tuyến.

_ Người này sẽ cung cấp tin tức cho cậu, thưa chủ tịch.

Cuối chào hắn, ông Kan khẽ khàng ra lệnh cho bọn người kia bước ra cùng ông. Giao lại thầy Vinh cho hắn tra hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro