Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cánh cửa đóng sầm lại với một thứ âm thanh man rợn, lạnh toát. Những vết thương chi chít không lấy mạng sống người khác đang rỉ máu. Không nói không rằng, hắn lấy hộp y tế đưa cho kun.

Chỉ một loáng, những vết thương đã được băng bó thật khéo léo. Điều này làm thầy Vinh khá ngạc nhiên, cười nhạt :

_ Sao lại băng bó cho tôi?

Đáp lại câu hỏi ấy là một câu hỏi khác từ miệng hắn :

_ Tại sao lại bị bắt?

Ngạc nhiên với cung cách của vị chủ tịch trẻ tuổi mới được biết mặt, thầy Vinh đứng thẳng người dậy, vẻ mặt bất cần, thầy đang muốn "tìm hiểu" đối phương đây mà.

_ Thích thì bị bắt thôi!

Quả là không tầm thường chút nào. Hắn nhếch môi lạnh nhạt, nhìn chằm chằm người trước mặt :

_ Vậy cũng thích bị thương sao?

Như đã chịu thua vị chủ tịch trẻ, thầy Vinh khẽ ho một tiếng rồi nói :

_ Cái này thì không. Tôi đang đến trường thì đột nhiên bị một tốp người mặc đồ đen vây quanh rồi ...mọi chuyện sau đó thì cậu biết rồi đấy.

Khẽ cười vì tài năng "tranh luận" và làm người khác phải chịu thua từ hắn, kun thầm nghĩ chắc hắn sẽ giải quyết tốt mọi chuyện khi hắn biết cách xoay chuyển tình thế như thế này.

Đưa trà cho thầy Vinh và mời thầy ấy ngồi xuống ghế, kun và hắn đã biến một "tội nhân" thành một "vị khách" của cả hai. Thật đáng khâm phục.

_ Tôi thật không thể nào nào tin nổi một chàng trai trẻ tuổi như cậu lại có tài đến vậy. Đã là chủ tịch của một tổ chức lớn.

_ Cái này là hiển nhiên rồi. – hắn nhấp một trà rồi tự "khen" mình.

Xoay tách trà trong tay, thầy Vinh nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt mà nhớ về lúc trước. Đã có lúc thầy và Hiệu trưởng Lâm từng như thế này, nhưng với độ tuổi khác. Thật đúng là một người tài giỏi khi chỉ mới ở độ tuổi này mà đã lên chức chủ tịch. Đúng người trẻ nhất trong số các chủ tịch trước kia.

_ Chắc biết hết các vị chủ tịch trước nhỉ?

_ Uh huh.

_ Trong số đó, ngài Lâm Kỳ rất tốt. Ngài ấy luôn có tình người chứ không như những kẻ khác. Ngài ấy đối tốt với mọi. Nhưng tại sao ông trời lại bất công với người tốt đến thế? Gia đình Ngài ấy phải chịu đựng một sự tổn thương lớn, Ngài phải lìa xa con gái và vợ mình để bảo vệ sinh mạng cho họ, Ngài còn cho người hậu duệ trung thành nhất giả làm chồng của người vợ yêu quí của mình. Nhưng không may, người ấy lại hy sinh vì cứu mạng của đứa bé gái – con Ngài.

Thầy Vinh chìm đắm trong câu chuyện, như thể đang nói về một người vĩ đại lắm, như thể hai chàng trai ngồi cùng mình là những người quen biết thân thiết. Không kìm nổi xúc động khi kể, vẻ mặt thầy Vinh ánh lên cái nhìn đau khổ thay cho vị chủ tịch của mình.

Nhìn thấu được điều đó, thầy Vinh giống như đang nói rõ hơn về chủ tịch Lâm Kỳ – chba của nó– cho hắn nghe. Hắn đã hiểu lý do vì sao nó lại khóc và gặp khó khăn trong việc có nên nhận lại ba mình hay không!

Chẳng phải vì nó vẫn đang mang ân huệ của người hậu duệ kia hay sao! Vì cứu mạng nó mà a nuôi phải bỏ mạng trước sự có mặt của nó. Hắn biết rằng nó đang rất ray rứt và buồn bã.

-------------------------------------------

Mọi học sinh điều tất bật chuẩn bị bài vở cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Và cuối cùng, kỳ thi cũng đã tới, vì việc học nên cả ken và ren ít đến tổ chức, cũng không biết việc đã tìm ra "chìa khóa vàng".

Ngồi trong xe, zun man mê nhìn vào cái đồng hồ cát đang được đặt nằm ngang, cát vẫn ngưng động tại một điểm cho thấy trò chơi vẫn ngưng động theo thời gian. Vẫn chưa phải lúc.

Khẽ nghĩ về việc ông giao cho cậu, tại sao lại phải tìm "chìa khóa vàng" cùng hắn cơ chứ. Cậu trở về Việt Nam một phần là do cậu muốn vui đùa với trò chơi của mình, một phần là do ông ép buộc từ cuộc điện thoại ngắn ngủi cách một ngày trước khi cậu quyết định bay. Cho đến giờ, cậu vẫn không hiểu ông mình muốn làm gì.

Chiếc xe dừng lại trước cổng một căn biêt thự lớn, bước vào với dáng vóc sang trọng, zun ngồi xuống ghế và chờ chủ nhà.

Ông trần đại bước xuống khi có người lên báo, vẻ mặt cung kính, ông nhận ra người ngồi đó là zun, việc họ là anh em song sinh ông đã biết từ lâu, ông nhận ra là zun vì đôi khuyên tai đã trở lại.

_ Chào cậu! Công ty ở Thụy Điển vẫn tốt chứ?

_ Cám ơn ông đã quan tâm. – zun đáp gọn. – Nhưng tôi đến đây là vì mục đính khác chứ không nói về công ty. Zun, ông trần đại tỏ vẻ không hiểu hỏi lại :

_ Tôi không hiểu cho lắm!

Ngồi chéo chân toát lên nét cao quý, zun hất hàm :

_ Chuyện tranh chức chủ tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro