Chap 4: Biệt thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con gái yêu của mẹ! Mẹ biết thế nào con cũng sẽkhông chịu về nhà Khánh nên mẹ đãquyết định bán căn nhà này và đi du lịch một thờigian. Có như vậy thì con mới chịu ngoan ngoãn vềnhà của nó. Mà con cũng đừng mong ở nhờ nhà ai nhé! Mẹ cấm con! Con nhất định phải đến nhà Khánh ở! Nhất định phải hoà hợp với nó!Như vậy thì khi lớn lên hai đứa lấy nhau mới khôngcó bất cứ chuyện gì xảy ra. Cho nên cố lên, congái!

Mẹ yêu con, My à!
Mẹ của con:
Má Năm"

Hay thật! Giờ thì má năm bỏ đi chơi rồi bảo tôi sống với "trai". Chả hiểu sao mà má Năm lại có thể "đài đọa" con gái mình như vậy! Nhưng dù gì thì má Năm không sao là tốt rồi. Làm cho tôi lo muốn chết! Cơ mà... điều mà tôi cần quan tâm bây giờ không phải là mảnh giấy có tên "lá thư" này mà là việc tôi sẽ phải ở đâu vào tối nay đây? Nhà bạn bè? Không được! Tôi với họ có thân nhau đâu. Vậy không lẽ... Phải đến nhà tên đó ở thật sao? Nhưng tôi không biết địa chỉ. Ôi! Bực thật!

Đút "lá thư" vào túi quần. Tôi bước nhanh trên vỉa hè về một hướng vô định. Trong đầu suy nghĩ về chỗ mình có thể đến ở nhờ.

Bỗng, có chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính xe từ từ kéo xuống, dần hiện ra khuôn mặt của một cậu nhóc điển trai. Cậu ta nhìn tôi lạnh lùng, có chút tức giận, cậu quát như ra lệnh:

"Còn không mau lên xe!"

Tôi hoảng hết cả lên, vội vàng chạy qua cánh cưa bên kia rồi leo lên xe. Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã nhanh như chớp phóng đi. Công nhận kĩ thuật anh tài xế này tốt thật!

Không khí trong xe lúc này thật yên tĩnh. Tôi xoay đầu sang nhìn Khánh, cậu ta không nói gì, mặt vẫn mang vẻ tức giận. Tôi im lặng, mặc kệ cho chiếc xe đến đâu thì đến chứ tôi mà lên tiếng hỏi thì không chừng lại ăn... "đấm".

Sau một hồi chạy loanh quanh từ đường này sang đường khác, phố này sang phố nọ thì chiếc xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn cả ngàn mét vuông. Nó rất xa hoa. Cổng rào được làm bằng sắt kiên cố cao hơn 4 mét, tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm, đáng sợ. Có lẽ đây chính là nhà của tên lạnh lùng và khó hiểu đó. Nhà giàu có khác!

Cổng chính từ từ mở ra. Hai bên là hai hàng vệ sĩ đang cuối gập người góc 90 độ trước chiếc xe mà tôi đang ngồi. Cảnh tưởng này không làm tôi ngỡ ngàng mấy nhưng lâu rồi không thấy, bây giờ nhìn lại cũng có chút không quen mắt. Nở nụ cười nửa miệng kín đáo, tôi quay sang tên nhóc đó, sắc mặt tên nhóc không khá lên được mấy. Nó bước xuống xe, lạnh lùng đi thẳng vào trong mà không nhìn tôi lấy một cái.

Bơ nhau à? - Tôi nghĩ.

Từ trong đám vệ sĩ bước ra một anh chàng cao to, lực lưỡng, đã vậy còn... đẹp trai nữa! Nhìn mà mê! Anh ta lại trước cửa xe, lễ phép mở cửa ra và cuối người xuống, ý bảo mời tôi xuống xe. Tôi sướng rơn người, vui vẻ bước xuống xe nhìn ngắm căn biệt thự.

Chỗ tôi đang đứng là một con đường dài được lát bằng đá theo phong cách cổ điển dẫn vào cửa ngôi nhà cao khoảng 3 tầng. Xung quanh ngôi nhà là một khu vườn rộng lớn với nhiều loại hoa khác nhau nở theo mùa. Chúng được chăm sóc rất tỉ mỉ. Nếu để ý kĩ sẽ thấy chúng chỉ mới được trồng gần đây thôi. Do được chăm sóc tốt nên mới xanh tốt như vậy. Tự nhiên tôi lại có cảm giác vườn hoa rộng lớn này là được chuẩn bị dành riêng cho tôi. Một cảm giác ấm áp khiến cho tôi cảm thấy dễ chịu.

Từ toà nhà bước ra một ông bác khoảng chừng 60 tuổi. Ông ấy lễ phép cuối chào tôi, sau đó đưa tay về phía ngôi nhà ý mời tôi đi theo lối đó.

"Mời cô Khởi My! Cậu chủ đang đợi cô trong nhà đấy ạ!"

Có chút hơi ngượng khi người lớn lại cuối chào mình như vậy nhưng tôi lại không có ý ngăn cản vì có lẽ đây là việc mà ông ấy phải làm - việc của một quản gia.

Ông quản gia dẫn tôi đến trước cửa ngôi nhà. Cánh cửa được làm bằng gỗ sồi một cách tinh tế. Những hình chạm khắc trên đó chứng tỏ cho sự xa xỉ, cao quý của chủ nhân ngôi nhà. Cánh cửa tự động được mở ra khi chúng tôi vừa dừng chân trước thềm cửa. Đúng là cách phục vụ của đại gia! - Tôi cảm thán.

Cũng như ở cổng chính, đằng sau cánh cửa gỗ sồi là hai hàng người hầu mặc đồng phục giống nhau, bên trái là nam, bên phải là nữ, họ cũng cuối gập người chào tôi như mấy anh chàng vệ sĩ ngoài kia. Mặc dù đã từng nhìn thấy và được chào thế này vài lần nhưng tôi vẫn thấy ngượng. Trong số người hầu ở đây có cả già lẫn trẻ vậy họ vẫn chào tôi theo cách này, có ngày tôi tổn thọ chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro