Chương 3: Bán nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cược... Cược á? Hơi do dự một chút nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định...

"Được thôi! Sợ gì em chứ!"

Tôi chấp nhận vụ cá cược này!

Tên nhóc kia nở nụ cười tà mị.

"Vậy thì điều kiện sẽ là như thế này: Nếu đến lúc tôi đủ 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái hay yêu cô gái nào thì cô lúc đó dù có bạn trai hay chưa vẫn phải kết hôn với tôi. Còn nếu như ngược lại thì hôn ước giữa chúng ta sẽ bị huỷ. Ok?"

Nó nói rành rọt.

Tôi nhanh chóng gật đầu chấp nhận.

Vậy là coi như xong! Tương lai của tôi đã được cứu phần nào, chỉ còn vấn đề thời gian thôi! Đang lâng lâng với tâm trạng vui sướng, bỗng tên nhóc kia lại lên tiếng.

"Thoả thuận xong rồi vậy thì về nhà thôi! Tôi mệt lắm rồi!"

Nói xong nó lập tức đứng lên. Tôi cũng vui vẻ đứng lên. Anh phục vụ từ đằng xa nhìn thấy, nhanh chóng chạy đến tính tiền. Mà người trả tiền đương nhiên là tên nhóc "hôn phu" kia của tôi. Sau khi thanh toán xong, nó chẳng nói chẳng rằng nắm tay tôi đi ra khỏi quán cà phê. Tôi rất ngạc nhiên trước hành động này của nó. Đây là có ý gì? Sao lại nắm tay tôi? Chưa kịp nói lời nào thì mặt tôi nó cũng đã nóng rang lên hết rồi. Theo phản xạ, tôi giật mạnh tay mình lại. Nó theo đó cũng bị kéo quay về phía sau.

"Em làm gì vậy?"

"Đi về!"

Nó trả lời tỉnh bơ, ánh mắt không chút xao động.

"Về... Về đâu?"

Tôi đỏ mặt.

"Em... Không cần phải đưa chị về..."

"Làm sao mà cô có thể tự về được chứ?"

Mặt tôi càng thêm đỏ hơn. Nó bị cái gì vậy nè? Sao tự nhiên tốt đột xuất vậy? Còn đòi đưa tôi về nữa. Không lẽ là vì vụ cá cược kia?

"Được mà! Được mà! Em không phải lo đâu! Chị tự về được rồi!"

Tôi tiếp tục từ chối.

"Thế cô đã biết nhà tôi chưa?"

Ể? Nhà nó? Sao lại là nhà nó?

Tôi bắt đầu suy nghĩ. Hình như lúc nãy mẹ có bảo tôi đến nhà tên Khánh gì gì đó thì phải... Đồ cũng đã được gửi sang đó luôn rồi... Khánh ... Ở chung à?

Vài giây trôi qua...

Tôi bắt đầu hiểu được vấn đề và cả câu nói kia của nó - cái kẻ tên là Văn Khánh. Nhưng mà đừng có mơ tôi sẽ nghe theo nhé! Ở chung nhà với cái tên nhóc này thì có ngày tôi chết mất thôi! Tốt nhất vẫn là nên về nhà năn nỉ mẹ một chút, bà chắc chắn sẽ không đuổi tôi đi nữa! =]]

"Tại sao chị phải về nhà em chứ? Chị có nhà mà!"

Nói là làm! Tôi lập tức đi thẳng ra khỏi quán, nhanh chóng bắt một chiếc taxi và về nhà. Không một lần ngoảnh lại! Cũng không cần biết phản ứng của nó, cứ thế chạy về nhà.

Chiếc taxi dừng trước căn nhà nhỏ xinh đẹp mà tôi đã sống 18 năm qua. Nó rất đẹp! Rất ấm áp! Càng nhìn lại càng khiến cho tôi không nỡ rời xa.

Tôi tự tin bước lên nhấn chuông cửa. Một hồi lại một hồi nhưng chẳng có ai ra mở cửa. Tôi bắt đầu lo lắng, vội tìm chiếc chìa khoá trong cặp, tra vào ổ, nhưng tôi lại lo lắng hơn khi ổ khoá đã bị đổi. Chuyện gì vậy nè? Tại sao Má Năm lại đổi ổ? Ôm lấy một chút hy vọng, tôi lại tiếp tục nhấn chuông cửa. Nhấn thật nhiều, thật gấp gáp.

Sau một hồi tôi điên cuồng bấm chuông thì cũng có người ra mở cửa. Nhưng đó không phải Má Năm tôi mà là một bà bác xa lạ với vẻ mặt giận dữ. Bà ta chạy ra mở cửa rồi quát thẳng vào mặt tôi:

"Làm gì mà bấm chuông dữ vậy hả? Có biết lịch sự không?"

Tôi ngỡ ngàng. Bà ta là ai?

"Dạ... Đây là nhà con... Sao bác lại..."

Tôi bỏ dở câu, chắc là bà ấy hiểu ý tôi.

"Con nhà ai đây? Khi không lại đến nhà người ta bảo là nhà mình. Có vấn đề gì không vậy?"

Bà ta vẫn không hiểu ý tôi.

"Dạ cháu là con của Má Năm. Đây là nhà của gia đình cháu. Sao bác lại ở đây? Lại còn đổi cả ổ khoá nữa!"

Tôi nói rõ.

"À! Thì ra là con bà Năm!"

Khuôn mặt bà ấy như phát hiện ra điều gì mới.

"Trước khi đi, bà Năm có gửi cái này cho cô. Đợi tôi chút!"

Nói rồi bà ta đi vào trong lấy thứ gì đó. Tôi cũng bắt đầu hồi hộp.

Sau một hồi tìm kiếm, bà ấy bước ra với một lá thư trên tay. Bà đưa cho tôi rồi bắt đầu giải thích.

"Bà Năm đã bán căn nhà này cho tôi rồi. Trước khi đi bà ấy để lại lá thư này bảo khi nào cô đến thì đưa nó cho cô. Cô đọc rồi thì đi giùm tôi, con tôi nó sắp về rồi!"

Hả? Sao chứ? Sao lại bán căn nhà này? Nó là kỉ niệm của chúng tôi mà! Tại sao chứ? Lúc sáng tôi đã từ đây bước ra. Khi trở về thì nó đã là nhà của người khác. Tại sao?

Thoáng có chút buồn, tôi vội mở lá thư ra và đọc nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro