Chap 3: Vườn CẤM (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thịch!"

Nhịp tim của cậu chệch đi

Sao lại thế? Vì cậu nhìn thấy hắn à? Mà...cậu đâu biết hắn là ai (?)

Cậu cứ nhìn con người đó, mắt không chớp, người này quả thật rất đẹp trai, mọi đường nét trên khuôn mặt, đến làn da, cơ thể cao to rắn chắc
Tên này hẳn là làm cho nữ sinh trong trường "chết" rất nhiều

"Tôi hỏi, đến đây làm gì!?"- hắn gằn giọng, thấy vẻ mặt mơ hồ của cậu, không tập trung nên nhắc lại câu hỏi

Lúc này cậu như người tỉnh mộng, lúng túng cuối đầu:
"Tôi..tôi..tìm chỗ yên tĩnh.." - giọng cậu càng lúc càng nhỏ, quyết cuối đầu chứ không muốn ngẩng lên tí nào

Đánh chết cậu cũng không nhìn hắn

Hắn thở hắc một tiếng
"Trường này cậu thấy nhỏ lắm hay sao mà không còn chỗ yên tĩnh nào để cậu tìm?"- hắn đút tay vào túi quần, nhìn cậu với ánh mắt đầy cao ngạo, chữ "nhỏ" hắn bật ra được nhấn mạnh nhằm ám chỉ cậu

"Mấy chỗ kia...đông người quá...tôi không thích..." - cậu cố nói giọng lớn nhưng quá run nên không nói nên lời được

Hắn không nói gì, hắn để cho cậu nói tiếp vế sau, bản thân hắn ghét những người ấp úng khi nói, lại không nói hết câu

Rất khó chịu!

"Với lại...tôi cũng tò mò nơi này..."- quả nhiên, sợ cỡ nào cậu phải nói cho hết câu

Hắn mặt lạnh, toàn thân toả ra sát khí khiến người ta sợ đến nỗi có thể mất cái mạng nhỏ bất cứ lúc nào

Hắn giơ ngón tay thon dài lên trên giàn hoa leo, ở đó có treo tấm bảng
"Cậu nên xem lại thị giác đi, không thấy nơi đây đề chữ "Vườn Cấm"?"

Cậu khẽ ngẩng đầu, ngước nhìn cái bảng đó

Nó cũng màu đỏ nhưng nhỏ hơn cái ngoài cổng, đúng là ghi chữ "Vườn Cấm", nếu ở đây đề thế thì cái bảng ngoài cổng kia cũng không khác gì

Mà cậu thấy rất thắc mắc, là nơi cấm mà cậu không được vào còn hắn thì được vào?
"Nhưng... nếu là "Vườn Cấm" thì tại sao anh vẫn ở đây?"
Vương Nguyên, cậu thật sự không biết mình đang nói chuyện với ai à?

Hắn nghe xong, im lặng, nhếch môi và bước từng bước chậm đến trước cậu

Cậu lúc đó đã cúi đầu, bây giờ còn cúi thấp hơn, thật sự là cậu không mỏi cổ á?

Hắn đứng trước cậu, nhìn xuống người con trai thấp hơn mình cả cái đầu, ghé tai cậu thở phà hơi thở ấm nóng nhưng đầy ma mãnh:
"Chỗ này thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ có một mình tôi được vào, cậu có thể hỏi người khác (?) và nếu còn ai vào đây ngoài tôi..."- hắn dừng một chút, rồi tiếp tục:
"Một là đánh, hai là đuổi học!"

<<đuổi học? Cái gì chứ tên này hâm à!? Chỉ có khu vườn mà phải làm vậy ư!?>> - Vương Nguyên cả kinh, cậu giật mình khi nghe đến chữ "đuổi học", cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lúc này hắn đã đứng xa cậu một chút từ lâu rồi

Rốt cuộc tên này là ai mà "HÂM" đến vậy!?

"Anh là ai mà lấy cái quyền đó!?"- giọng cậu vang lên mang chút bất mãn

"Vương Tuấn Khải''- hắn trả lời một cách lãnh đạm

<<Vương Tuấn Khải? Là tên hotboy hắc ám mà mọi người vừa sợ vừa ngưỡng mộ đó sao?>>

Vương Nguyên cậu, thật sự chưa bao giờ nhìn thấy mặt hắn, đúng, cũng do chiều cao cậu quá khiêm tốn, còn hắn thì lại cao, hơn nữa nơi nào có hắn là nơi đó học sinh tụ đông như kiến

Cậu đứng ngoài thì làm sao có thể thấy được hắn giữa đám đông đó được?

Bây giờ cậu vào nơi này, may mắn cậu đã gặp hắn, chỉ có hai người, như éo le thật, gặp được hắn nhưng cậu đâu mong hắn doạ cậu như vầy

Dù gì thì việc đuổi học một học sinh khi vi phạm nguyên tắc của hắn là sai, hắn vẻ ngoài cũng chỉ là học sinh bình thường thôi!
Nếu đuổi học thì việc này là của hiệu trưởng, HẮN HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ QUYỀN!

"Này, anh là Vương Tuấn Khải thì đã sao? Anh có tư cách gì mà đuổi học người khác chứ? Đừng có nói mấy điều phi lí như vậy!" - cậu đang lớn tiếng với hắn

Vương Nguyên, gan mật không có nhỏ à nha!

"Ha! Tư cách?"- hắn bình thản lặp lại từ này

Đôi mắt thật sự thâm độc nhìn thẳng vào cậu

Vương Nguyên tựa như bị luồng điện chiếu thẳng vào mắt nhưng không tránh, nhìn ngược lại hắn

Kiêu ngạo như thế, cậu đâu chịu thua (?)

"Vậy còn cậu? Cậu lấy tư cách gì mà hỏi tôi câu đó?" - giọng hắn đầy mỉa mai, châm chọc

Vương Nguyên có chút bất ngờ, nhưng đôi mắt to tròn vẫn một mực nhìn cái con người 1m8 kia

"Tôi không có tư cách! Vì tôi là một học sinh! Còn anh, tôi không tin anh có thể làm vậy (?)" - cậu nói thẳng với hắn

Một lần nữa, lại bước đến gần cậu, nhưng lần này lại gần hơn

Cậu không cúi đầu nữa, bây giờ cái định lí "đáng chết cũng không nhìn" đã hoàn toàn tan biến, mặt đối mặt với hắn

Hắn cười khinh:
"Rồi có ngày cậu sẽ tận mắt thấy và tin thôi, chưa thấy gì thì đừng có phán vội!"

Sau đó Vương Tuấn Khải quay người, nghiêng nửa mặt nói tiếp:
"Cậu nên cẩn thận lời nói của mình, còn giờ...CÚT!"

Cậu không muốn đôi co với hắn nữa, lớn giọng:
"Khỏi đuổi tôi cũng đi!"

Nói rồi cậu xoay người, định đi thì...

"Lần sau nếu quay lại đây, cậu coi chừng đấy, 11A3!"- Hắn bỏ cho cậu câu đó rồi đi sâu vào khu vườn

Vương Nguyên mặt giận, đi ra khỏi đây

<<Tên đáng ghét! Quá kiêu ngạo, tưởng mình giàu rồi lộng hành á? Có thể đuổi học người khác tuỳ ý á? Tin ư? Không bao giờ!!>> Cậu hậm hực bỏ đi, mắng thầm trong bụng

Cậu, Vương Nguyên, chính thức ghét tên hotboy này!
.
.
.
.
.
Khi cậu quay lưng, dù đã đi vào sâu trong khu vườn nhưng thực chất là Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn đứng nhìn cậu trong bụi rậm

Trong mắt có phần hài lòng, đan xen đó có chút gì đó kì lạ và ranh ma

Hắn có hứng với cậu, cái lần mà cậu trễ giờ chạy vội chạy vàng, đụng trúng hắn không xin lỗi, lại còn "khuyến mãi" câu rủa thầm cho hắn là lúc ấy hắn đã để ý cậu rồi

Lần này chính cậu dám vào nơi cấm kị thuộc quyền sở hữu của hắn, đã vậy còn lớn tiếng với hắn nữa chứ, cậu bạo thật!

Một điều nữa, lúc cậu vào đây là hắn đã nghe tiếng bước chân, sau đó núp đằng sau cái cây gần đó, xem thử xem tên nào xui xẻo, sai lầm bước vào đây

Không ngờ lại là Vương Nguyên, hắn biết nhưng không làm gì hết, chỉ đứng sau gốc cây mà theo dõi

Cũng chính khoảnh khắc đó, cậu ngẩng mặt lên nhìn tổng quát khu vườn, hắn đã nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cậu

Mang nét đẹp ngây ngô đáng yêu

Làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn long lanh trong veo như nước đẹp mê người, nhất là đôi môi ửng hồng mọng nước khiến ai nhìn cũng muốn hôn
Cậu đẹp hơn hotgirl trong trường này, vì nhìn vẻ mặt đó chẳng khác gì con gái hết

Cậu là người đầu tiên phá vỡ nguyên tắc thứ 1 của hắn

"Vi phạm đánh tại chỗ"

Nếu là người khác thì hắn đã xử ngay tại chỗ chứ không mất thì giờ như thế này
Còn cậu, may mắn là hắn không làm gì cả, chứ không thôi Vương Nguyên cũng chẳng có toàn vẹn tay chân mà ra khỏi đây dễ dàng như vậy đâu

Hắn nhìn cậu, lòng có chút mê mẩn nhưng đó chỉ là thoáng qua

Hắn muốn chơi đùa cậu, động đến hắn thì làm sao bỏ qua cho được?

Đã vậy Vương Nguyên lại là con mồi đặc biệt, hắn muốn vờn cậu để xem biểu hiện của cậu ra sao thôi...

Khi cậu đi hẳn, hắn mới bước ra, dáng vẻ vẫn oai phong lịch lãm

Đứng khoanh tay dựa người vào cây cổ thụ cao to sát bên bụi rậm

Mắt nhắm hờ, hàng mi dài rũ xuống, miệng nhếch lên đến lộ cả răng khểnh của hắn

<<Tôi thật sự có hứng thú với cậu cồi đấy, Vương Nguyên!>>
------------------------------------------

End chap 3!

Cám ơn đã đọc! *cuối đầu*
Mai hoặc mốt ra chap 4

22/5/2015

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro