#29. Giá phải trả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đạp toang cánh cửa, khí thế bước vào ném thẳng cô lên giường không thương tiếc. Rồi đi ra phía cửa, khoá chốt.

Cô hoang mang cực độ. Anh tính làm gì? Làm gì? Đừng nói anh muốn làm chuyện hồi sáng với cô nha. Trời ơi cô phải làm sao đây? Có ai đó nghĩa hiệp ngăn con thú dữ hung hăng đang chuẩn bị lộng hành không?

- Anh chiều em quá rồi đó Diên Vỹ!

Câu nói anh lạnh như tản băng làm cô bất giác nhích người về sau một tý. Anh cỡ từng cúc áo, từng cái, từng cái một. Vừa cỡ anh vừa từ từ tiến đến cô.

Cô lại vô thức tiếp tục lùi về sau. Anh càng bước lên thì cô càng lùi về. Đến khi chạm sát vào đầu giường, cô cảm thấy như đây đã là ngõ cụt, không còn đường lui. Diên Vỹ lại tiếp tục nuốt nước bọt, mặt mày mếu máo như sắp phát khóc, giọng nói đầy sự run rẫy và lo sợ cất lên

- Ch... Chí Minh...a...anh...

Cô lắp ba lắp bắp không nói nên lời nhìn anh, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhại như tắm. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một con sói hung dữ đang chuẩn bị ăn thịt một con thỏ ngây thơ vô tội.

Diên Vỹ cảm thấy bản thân chẳng có làm gì nên tội cả, chỉ đi thả thính trai thôi. Nói thẳng ra là đi thả thính bé Quang thôi. Cơ mà bé chỉ mới là một đứa trẻ nó có biết gì đâu. Anh hà cớ gì phải ghen với một đứa bé chưa đủ tuổi trưởng thành chứ. Không ngờ nhìn anh như vậy mà cũng có ngày đi ghen với một đứa trẻ đó huhu. Mà nói gì đi nữa thì Diên Vỹ vẫn cảm thấy người đáng thương nhất vẫn là cô, mà đứa có tội nhất cũng là cô. Ngay giờ phút này cô chỉ có một niềm hy vọng nhỏ nhoi và cao cả. Rằng ai đó kéo kẻ điên này đi dùm.

Mãi nghĩ vớ vẫn, anh đã tiến đến cô khi nào chẳng hay. Anh cầm lấy chân cô kéo xuống mặt giường phẳng phiu, do hai người cứ nhích lên rồi lại nhích xuống làm cho mặt giường bây giờ nhăn nhó, xốc xếch.

Trấn áp phía trên, đắm đuối nhìn cô. Giọng nói không nhỏ cũng chẳng lớn, và đầy ám mụi, quyến rũ của anh trong căn phòng kín mịt.

- Biết lỗi chưa???

- Biết...em biết rồi....tha... - cô gật đầu lia lịa, trả lời ngay tức khắc

- Biết thì sao? Đã quá muộn màng rồi! Riết rồi em hư hỏng chẳng còn xem anh ra gì nữa phải không?

- Không...không phải vậy! Em đùa...đùa thôi...

- VUI LẮM SAO MÀ ĐÙA! - Anh quát lớn, hung tợn nhìn cô. Cô xem anh là trò đùa ư? Là thú vui của cô à?

- Đừng mà, em xin lỗi. Làm chuyện này ngay bây giờ sẽ không thích hợp. Nói ra anh nghĩ em cổ hũ cũng được, nhưng chúng ta chẳng là gì cả.

- ...Vậy ngày mai mình đi đăng kí kết hôn, là được chứ gì!

Trời ơi hiểu sai ý cô rồi! Ý cô là muốn anh tạm dừng hành động của mình chứ không phải kết hôn. Bộ anh óc lợn hả? 

Kết hôn, làm chuyện này thì sau này cũng được vậy. Hức mới tốt nghiệp cấp 3, chưa vô đại học thì đã có chồng.

Anh tiến xuống thô bạo gặm lấy đôi môi cô. Liên tục mút mát. Dùng lưỡi liếm hết môi trên lại môi dưới, rồi tách hai hàm răng cô ra. Diên Vỹ kiên định cắn chặt lấy, nhất định sẽ không mở ra cho anh tiến vào.

Anh bạo cắn mạnh lấy phần môi dưới đến rứa máu. Do đau nên cô mới mở ra, thừa cơ hội. Anh nhanh chóng đưa lưỡi vào khuấy động cả một hàm, cùng với vị máu tanh do anh cắn lúc nảy, hoà chung với nước miếng của cả hai làm Chí Minh thêm kích thích.

Tham quan hết mọi ngõ ngách trong miệng cô, nhưng anh vẫn chưa vừa lòng. Cái lưỡi vẫn cứ trốn tránh, né khỏi sự truy lùng của anh. Muốn chạy đành nào anh cũng sẽ bắt lại, hai chiếc lưỡi cứ cuốn lấy nhau.

Bàn tay nhỏ bé cố dùng sức để đẩy anh ra nhưng vô ích. Anh một tay nắm giữ lấy hai tay cô, tay còn lại đã dịnh sau gáy để kéo cô sát lại gần mình.

Đến khi dưỡng khí của cô đã cạn, anh mới buông ra mà tiến xuống phía cổ. Trên cổ vẫn còn những dấu hôn của anh lúc sáng, trông thật đáng yêu. Anh tiếp tục hôn xuống, mút mát, liếm hết phần xung quanh cổ. Cắn vào thật mạnh chứ không dịu dàng như lúc sáng nữa.

- Ưhm....a...- Diên Vỹ không ngờ bản thân lại phát ra những tiếng rên đầy dâm đãng này. Dù đã cố gượng không phát ra, nhưng vô thức lại không kìm được.

Còn anh!? Thì đương nhiên vô cùng hài lòng. Hơi nóng của anh của phả vào cổ làm Diên Vỹ nó cứ nhột nhột, mắc cười lắm. (Khụ =.= Ngốc nhớ bả đang bị cưỡng hiếp mà)

- Sao lại làm ở nhà anh chứ? Nhà em cũng được mà - Yahhh một câu nghe thật sốc, một câu nói nghe tỉnh nhất trong ngày.

- Đổi không khí. Em muốn ở đâu? Sau này vô khách sạn luôn nha.

Anh lại tiến lên phía trên tiếp tục hôn lấy hôn để cái môi sưng mộng do bị anh hôn vừa nảy. Bàn tay bắt đầu không yên phận đã nhẹ nhàng kéo áo Diên Vỹ lên rồi xé tung nó ra. Tính là không xé áo cô đâu, nhưng mà do cái áo cứ vướng víu. Cỡ từ từ thì lâu, cứ cản trở dục vọng của anh đang trỗi dậy, xé luôn cho tiện.

Diên Vỹ đã hiểu số phận bản thân, bây giờ có cản anh cũng chẳng được nữa. Vì anh đang điên, cô mà cản thì cũng sẽ vậy thôi. Anh sẽ vò nát cái thân hình mỏng manh này. Với lại cô cũng đang rất vui, dừng thì mất hứng. Sau này nó sao thì kệ cha nó.

Cô chỉ đau lòng, chiếc áo cô mua 45.000₫ trong shop đó. Sao anh nỡ xé không thương tiếc như vậy. Tiền ơi em bay xa quá nhưng em bay luôn rồi. Huhu...

Anh ngừng hôn cô, lướt xuống phía dưới. Một tay cỡ chiếc áo ngực màu hồng phấn dục xuống đất. Tiện tay cỡ luôn chiếc quần sọt của cô. Trên người cô bây giờ ngoài chiếc quần lót màu hồng cùng chiếc nơ nhỏ nhỏ ở giữa cái quần lót... Chẳng dễ thương tý nào, nên anh lột ra luôn..

Anh cứ đắm đuối nhìn thân hình cô từ trên xuống dưới. Ba vòng cái nào ra cái nấy nhìn rất đẹp. Anh khẽ nhếch mép, cười dâm.

Diên Vỹ ngượng chín cả mặt, xấu hổ đến muốn tìm chỗ để trốn mặc sự đời.

Anh tiến đến gặm một bên đầu nhũ hoa bên trái, bên còn lại thì anh dùng tay xoa nắn, làm hai bên đã bắt đầu nở rộ lên. Hai cục trôi nước được anh liếm lác, rồi lướt xuống hôn bụng. Mọi chỗ lướt qua đều để lại dấu hôn chủ quyền.

Vật dưới của anh đã bắt đầu cương cứng lên vì dục vọng. Anh thèm khát cái cơ thể này lâu rồi, sau hôm nay cô sẽ thật sự là của anh.

Bắt đầu lột sạch thân dưới của mình và quấn lấy cô. Hai thân thể trần như nhộng cuốn lấy nhau không rời.

Anh lại từ từ đi xuống nơi nhạy cảm ấy, bất giác cô kẹp chặt hai chân. Anh dùng tay tách hai chân cô ra không tốn chút sức lực nào. Anh hôn vào hai cặp đùi trắng nõn kia rồi tiến vào nơi ẩm ướt.

Nơi ấy bây giờ chảy rất nhiều mật dịch. Anh cúi xuống hôn lấy cô bé đang trập trùng, e thẹn, run rẫy vì ngại ngùng.

- A...ưhm....

Anh bắt đầu động thủ vì cậu bé của anh đang giương lên đầy khó chịu và đau nhói.

Anh từ từ đưa cậu bé tiến sâu vào huyệt động nhỏ ẩm ướt, chật chội. Cô bé cư co thắt mà bóp chặt lấy cậu bé của anh làm Chí Minh rất đau. Giọng nói do bị dục vọng nên trong giọng anh rất khàn khàn, đục đục

- Thả lỏng nào!

Cô nghe lời cứ thế mà thả lỏng. Anh đưa cậu bé vào sâu hơn. Màng trinh cứ thế mà rách, ngay sau đó một giọt máu đỏ tươi rơi xuống giường.

- Tên kia....đau... - cô chẳng biết nói gì hơn ngoài khóc trong nước mắt. Hai khoé mi chảy dài giọt nước mắt bi thương.

Anh thì sao? Sướng chứ gì nữa! Cô đã là của anh! Ngay giờ này anh chẳng còn biết nói gì, khoé miệng nở một nụ cười ấm áp.

Cơn đau chỉ diễn ra trong chốc lát thay vào đó là cảm giác vui sướng đến tê dại. Anh cứ di chuyên chậm chạp làm huyệt động cô cảm thấy cứ ngứa ngáy

- Tên lề mề...- Đến mơ cũng không ngờ, lại tiếp tục chính miệng cô phát ra những câu nói này.

Anh dần hiểu ý, mỉm cười. Một nụ cười thần thánh làm tim con dân đau. Nhưng anh muốn trêu cô mà di chuyển chậm chạp. Cô điên mất liền nổi cáu, đập cái bốp thật mạnh vào lưng anh, to tiếng

- NHANH...

- Anh không hiểu ý em? - anh giả nai

- TÊN KHỐN....

- Em cho anh cái gì đi thì anh sẽ thuận ý em- anh vẫn lên xuống từ từ

- Sao? - cô hạ giọng

- Đánh dấu chủ quyền đi. Mất công có cô dành đó

- Haizzz nhiều chuyện ghê á. Cúi xuống đây.

Anh nghe lời cúi xuống, đẩy đà cho cậu bé di chuyển chậm rãi. Cô nhún người lên liên tục hôn vào cổ anh, mút mát. Để lại những dấu hôn màu đỏ quyến rũ.

Khi được thoả mãn anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Cả hai vô cùng khoái cảm, cứ kích thích lẫn nhau. Và ngay sau cùng, Chí Minh bắn ra một dòng nước đục ngầu vào bên trong cùng mật dịch ấm nóng.

Sau hiệp 1 anh vẫn rất dai sức, cứ đòi làm tiếp mấy hiệp. Còn cô thì đã ngất. Do sáng sớm vẫn chưa ăn gì mà giờ lại phải vận động mạnh như vậy, nên cô đã ngất. Trước khi ngất cô còn nói thêm một câu

- Anh là trâu à! Chết tiệt...em ngất đây.

Cô ngất nhưng anh vẫn lộng hành. Lát bồi bổ cho Diên Vỹ sau, bây giờ mà dừng thì phải rất uổng không. Anh chưa thoả mãn xong mà.

Một hồi mấy hiệp trôi qua anh vẫn còn rất khoẻ. Nhìn lên cái đồng hồ báo thức 1h trưa luôn rồi. Đã bỏ hết hai bữa trong ngày. Anh dừng lại tạm tha cho cô.

Ngồi ngắm cô, cái gương mặt đáng ghét nhưng vẫn làm anh mê, nhớ nhung mỗi ngày. Nhìn xuống thân thể cô....đầy những dấu tích của anh. Từ trên xuống dưới ở đâu cũng có.

Anh bế xốc cô vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi mới bế lại lên giường. Đắp chăn cho cô rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Tâm trạng bực bội đã được cô sưởi ấm bằng cơ thể. Đây là cái giá cô phải trả khi dám bỏ anh ngoại tình với thằng nhóc con.

Từ khi về nước anh chưa ghé thăm nhà mình nên trong tủ lạnh chẳng có gì cả. Lái xe qua nhà cô, lấy đại 3, 4 bộ quần áo của mình, và một bộ cho cô. Tìm vào tủ lạnh nhà cô, lấy đại cái gì về nấu. Nhưng trong tủ lạnh cũng hết sạch đồ ăn. Vậy là anh vẫn tiếp tục vận động đi chợ.

Chap này Ngốc viết H mọi người thấy sao ạ? Lần đầu viết đó huhu 😭😭😭. Dở lắm phải không? 😢😩😫

Có ném đá thì Ngốc sẽ từ thiện dùng gạch xây cung điện cho đứa con tương lai😂😂😂.
Hoặc dùng gạch xây bể bơi, bỏ cá mập vào. Và bơi cùng với nó. Hì hì cùng lắm nó cạp cho mấy cái thôi.

Thông cảm cho Ngốc nhạt này nghen, sáng sớm chưa uống thuốc.

By: Ngốc nhảm and nhạt 😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro