PHEROMONE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: -姛姬-
Cảnh báo: 𝟏𝟖++

Cái kết của chủ tịch khi đến CLUB trải nghiệm tình một đêm 🤫

----

Quản gia của Eun Sung gặp tai nạn ở chân nên tạm thời không thể đi làm. Cô gọi cho Se Mi – người trong lòng tràn đầy hình bóng của Baek Do Yi, xin mượn quản gia sang nhà mình ít hôm.

Se Mi chớp lấy thời cơ, trong đầu nảy ra ý tưởng sống chung với mẹ chồng.

Cô sẽ thuyết phục Baek Do Yi cho em dâu mượn quản gia, việc này vừa giúp giải quyết vấn đề thiếu người giúp việc, vừa có cơ hội để ở bên cạnh nàng nhiều hơn.

Ngoài ra, Se Mi còn tìm được đối tượng phù hợp cho chồng mình. Đó là người phụ nữ trạc tuổi cô không biết từ đâu mà đến với gia đình họ. Se Mi muốn tác hợp cô ấy với chồng mình, cô nghĩ dù sao Chi Gang cũng là đàn ông, và sẽ có hứng thú với phụ nữ.

Vì vậy, cô sẽ hợp thức hoá việc chuyển hai mẹ con từ nhà omoni sang nhà mình với lý do: để So Jeo tiện tập kịch bản với Deung Myung và điều này rất có ý nghĩa đối với họ.

Quản gia sang nhà Eun Sung, Du Ri An đến nhà cô, trong nhà rồi sẽ còn ai ngoài hai người ?

Nghĩ đến việc được ở chung với mẹ chồng, Se Mi cảm thấy hào hứng nên lập tức bắt tay vào kế hoạch.

Đầu tiên, cô gọi cặp mẹ con đến và thông báo trước. Hai mẹ con đồng ý ngay, tuy điều này không có bất lợi gì nhưng họ vẫn cần sự đồng ý của Baek Do Yi - người đã cưu mang họ. Se Mi nói họ đừng lo, đích thân cô sẽ báo với mẹ chồng.

Tối đó, cô lái xe đến đón So Jeo nhân tiện trao đổi trực tiếp với Do Yi. Vừa bước vào cửa, đôi mắt Se Mi đã rực sáng, như thể được quay về những năm mà hai người sống chung.

Trong lúc hai mẹ con vào phòng thu dọn, Se Mi vẫn không thấy Do Yi đâu. Nụ cười tắt ngúm, cô ngồi xuống sofa, nhìn chằm chằm vào một chỗ im lặng suy tư. Mãi cho đến khi tiếng mở cửa mới kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô vội vàng đứng dậy, mắt sáng lên rồi lại tối sầm.

"Chị dâu? Khuya rồi sao chị còn ở đây ?" Người bước vào là Chi Jung.

"Chị có việc muốn bàn với mẹ, mẹ đâu rồi ?"

"Em không biết nữa " Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, "Nhưng em có thể gọi hỏi thử."

Cô không đáp, chờ anh gọi điện cho Do Yi và bật loa ngoài.

"Oma, oma đang ở đâu?"

"Mẹ sắp về."

"Con trai út của mẹ đang ở nhà đó."

"Ừ, đi chơi ngoan rồi về nhà đợi mẹ."

"Chơi gì chứ, hôm nay tâm trạng Goo Mi không tốt, con phải qua an ủi cô ấy."

"Tâm trạng không tốt ? Sao vậy ?"

"Mai con kể mẹ nghe ... Nhưng muộn quá rồi, mẹ đang ở với ai ?"

"Thư ký Ha và thư ký Lee."

"Lại là họ sao ?"

"Gì mà lại là họ?"

"Giọng mẹ hôm nay khác với ngày thường, hơi phấn khích."

"Mẹ đã uống vang đỏ, mệt quá, mệt đến mức khô cả người."

Se Mi im lặng ngồi nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, môi mím chặt thành một đường. Đặc biệt khi nghe tin Do Yi uống rượu, ngón tay cô không tự chủ được nắm chặt viền váy, lưng thẳng lên, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng.

Chi Jung định cúp máy nhưng thấy chị dâu vẫn nhìn chằm chằm, anh hiểu ý và tiếp tục cuộc trò chuyện:

"Oma đang ở đâu ? Nghe có vẻ ồn ào."

Dường như Do Yi không muốn con trai biết mình đang ở hộp đêm.

"Đừng lo, mẹ sắp về rồi !"

"Vâng, mẹ về cẩn thận."

Sau khi cúp máy, Chi Jung chỉ nhún vai mỉm cười:"Không phải em không muốn hỏi nhưng oma không cho em biết, chị dâu cũng nghe thấy rồi đó."

Se Mi lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số.

Phía bên kia, hai cô thư ký đang uống rượu trong đám đông. Khi nhận được cuộc gọi từ Se Mi, ban đầu họ muốn từ chối nhưng khi nhìn rõ tên người gọi, họ lập tức đặt ly rượu xuống, vội vã tìm chỗ yên tĩnh hơn để bắt máy.

"Thư ký Ha !!!"

"Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ ... ?"

"Bây giờ các cô đang ở đâu ?"

"Phu nhân ... sao phu nhân lại muốn biết ?"

"Chủ tịch vừa gọi bảo tôi đến đón, nhưng không chịu nói địa điểm mà cúp máy ngang. Tôi gọi lại thì không ai nghe, nên mới hỏi các cô."

Se Mi cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi nói chuyện với cấp dưới. Dù sao thì Baek Do Yi chỉ uống rượu và bảo mệt đến mức cần nghỉ ngơi, cô không muốn mẹ chồng gặp bất kỳ sự cố nào, thà cô tự mình đến đón cho yên tâm.

Tuy nhiên, địa chỉ thư ký đưa ra lại khiến cô nhíu mày.

"Cái gì ? Các cô đang ở club ?!" Giọng cô đầy ngạc nhiên và không thể kiềm chế được âm lượng.

Cô thư ký sau khi nghe giọng Se Mi thì toát hết mồ hôi lạnh, cô không biết tại sao mình lại nói ra địa điểm này, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, Se Mi đã cúp máy và không nói gì thêm.

Một lúc sau, cô thư ký quay lại và nhìn thấy Do Yi đang bị hai người đàn ông mời rượu. Cô thầm nghĩ, dù đã ở tuổi thất thập cổ lai hy nhưng chủ tịch của cô vẫn rất quyến rũ, rõ ràng người đàn ông kia đã để ý đến chủ tịch.

Sau khi biết được địa chỉ, Se Mi không nói một lời mà đi thẳng ra cửa. Chi Jung nhìn thấy chị dâu rời đi mà không chào hỏi nhưng anh cũng không nói gì, bởi vì anh cảm nhận được sự tức giận của cô.

Se Mi bước đi càng lúc càng nhanh, gần như chạy đến bãi đỗ xe. Cô ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng nhanh. Cô không thể tin Do Yi ra ngoài muộn như thế, lại còn uống rượu nữa. Nhưng điều khiến Se Mi tức giận hơn là giọng nói qua điện thoại đã có phần say xỉn.

Ngọn lửa trong lòng bùng lên dữ dội, tốc độ xe ngày càng tăng. Cứ như thể cô muốn nhấn ga hết cỡ, những khớp xương trên ngón tay nắm chặt vào vô lăng cũng trở nên trắng bệch, khuôn mặt xinh đẹp của Se Mi như được phủ lên một lớp băng giá.

Nếu ai đó nhìn vào cô ngay lúc này, chắc chắn sẽ cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

----

Không quá 20 phút thì cô đã đến nơi. Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy Do Yi, dù trang điểm đậm và đội tóc giả nhưng cô vẫn nhận ra. Lúc này, Do Yi đang dựa vào vai một người đàn ông, được anh ta dìu tới cổng.

Se Mi cố kìm nén cơn giận, bước nhanh về phía trước. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Se Mi hoàn toàn sững sờ. Hiển nhiên, người đàn ông cũng bất ngờ không kém với sự xuất hiện đột ngột của cô.

"Joo Nam ?!"

"Chị họ ?!"

Cả hai đứng như trời trồng. Se Mi nhìn thấy người say rượu trong vòng tay của Joo Nam liền kéo nàng về phía mình, rồi tặng cho thằng em một cú tát trời giáng.

Do Yi không hiểu chuyện gì, chỉ biết mình được một vòng tay mềm mại ôm chặt hơn so với lúc nãy, và còn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Tiếng tát lớn đến mức những người đang nhảy múa phải dừng lại nhìn về phía họ, Do Yi dù say khướt không thể đứng vững nhưng vẫn cố mở mắt nhìn lên.

"Cậu muốn đưa mẹ chồng tôi đi đâu ?"

"Mẹ chồng ?! Cô ấy là mẹ chồng chị ?"

Joo Nam không thể tin người phụ nữ vừa khiến anh rung động lại là mẹ chồng của chị họ mình, điều này làm anh bị sốc lần nữa.

"Joo Nam, cậu có điên không ?! Sao cậu dám !!!"

Se Mi giận dữ đến mức muốn đá Joo Nam vài cái, nhưng vì đang ôm chặt Do Yi nên cô không tiện làm vậy.

"Th-thế ... cô ấy bao nhiêu tuổi ?"

Trước khi biết Do Yi là mẹ chồng của chị họ, anh chỉ đoán người phụ nữ này không quá năm mươi, nhưng kết quả thì ...

"Cậu nghĩ xem !" Se Mi nghiến răng nói, nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Joo Nam chỉ còn lại cái xác.

Nhận thấy xung quanh bắt đầu dòm ngó, Joo Nam cũng không muốn mất thể diện, chỉ đen mặt bỏ đi. Se Mi liếc nhìn những người đang xì xào bàn tán, rồi cũng ôm Do Yi say xỉn rời khỏi chỗ này.

Trên đường dìu nàng ra ngoài, Do Yi ngoan ngoãn tựa vào lòng cô. Tuy nhiên, điều này không hề khiến Se Mi vui hơn mà ngược lại càng thêm tức giận. Bởi vì khi say xỉn, Do Yi sẽ dựa vào bất kỳ ai bên cạnh - kể cả Joo Nam hay một người đàn ông xa lạ khác. Tất nhiên, nàng làm điều này không phải vì cô là Jang Se Mi hay con dâu lớn, chủ yếu do nàng say thôi.

Mặc dù trong lòng tức giận nhưng Se Mi vẫn nhẹ nhàng đặt Do Yi vào xe, đồng thời điều chỉnh ghế ngả ra sau một chút để nàng nằm thoải mái.

Khi cúi xuống thắt dây an toàn, khuôn mặt cả hai gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đối phương. Nhìn thấy Do Yi trong tình trạng này, Se Mi thực sự rất tức giận.

"Sao có thể để họ chuốc say như vậy ? Omoni, người không biết bảo vệ mình hả ?"

Do Yi nghe thấy cô nói liền mở mắt ra: "Tôi ... ưm ... tôi thích mà."

Nếu trước đó Se Mi đã tức giận tám phần thì sau câu trả lời này, mức độ đã tăng lên tới chín.

"Thích ? Thích gì ? Người thích bị đàn ông ép uống đúng không ?!"

Do Yi nhắm mắt lại, không phản ứng trước lời nói của cô.

Se Mi đóng mạnh cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cô liếc nhìn Do Yi đang say xỉn bên cạnh, môi cô mím lại thành một đường như thể hiện sự tức giận và kiên nhẫn.

Ban đầu, cô định đưa mẹ chồng về nhà nhưng bây giờ ý định đã bị gạt bỏ. Cô cảm thấy không thể đưa một người say xỉn, không biết tự bảo vệ mình về mà không làm gì cả, hoặc cũng có thể vì Do Yi đã khiến cơn giận trong cô tăng đến mức mất kiểm soát.

Se Mi lái xe ngược với hướng về nhà Do Yi. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một khách sạn, nhân viên chu đáo đến nhận xe rồi đưa vào bãi đỗ.

Cửa phòng bật mở, Se Mi thô bạo ném Do Yi lên giường, có thể nói, lý trí của cô đã hoàn toàn biến mất. Cô giận Do Yi vì nhiều lý do: giận vì nàng đến hộp đêm - giận vì nàng để người ta ép rượu - giận vì nàng không biết bảo vệ mình.

Nhưng điều làm Se Mi lo lắng nhất là nếu cô không đến kịp thì người đưa Do Yi về sẽ là Joo Nam hoặc một người đàn ông nào đó. Càng nghĩ đến viễn cảnh này, Se Mi càng nổi điên. Vì vậy, hành động của cô cũng không còn nhẹ nhàng như trước.

Mặc dù giường đôi trong khách sạn không quá cứng, nhưng chắc chắn không thể mềm mại như ở nhà. Sau khi bị cô xô xuống, cơn buồn ngủ và men say trong Do Yi đã vơi đi phần nào. Nàng mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, từ từ chống tay ngồi dậy, nhìn thấy Se Mi đang đứng trước mặt.

"Se ... Se Mi ? Cô làm gì ở đây ?"

"Hoá ra, omoni vẫn nhận thức được tôi là ai ?"

"Đây là đâu ?"

"Khách sạn !"

"À ... Tại sao tôi ở đây ?"

"Vì omoni say rồi."

"Ồ ... Vậy người đàn ông lúc nãy đâu ?"

Do Yi ngạc nhiên nhìn xung quanh, hỏi một câu ngây ngô khiến ngọn lửa lòng trong cô phun trào như núi lửa. Nếu vừa rồi Se Mi đã tức giận đến 90%, thì bây giờ Do Yi đã thành công kích thích 10% lý trí còn lại mà cô cố gắng duy trì.

"NGƯỜI MỚI NÓI GÌ ???" Se Mi tiến đến bóp chặt cằm Do Yi, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.

"Người mong gặp nó lắm sao ? Người thất vọng khi nhìn thấy tôi phải không ? Người đang có nhu cầu à ? Để tôi xem người sừng sỏ tới mức nào !"

Không chờ Do Yi kịp phản ứng, Se Mi đã dang chân nàng ra, hung hăng giữ chặt gáy và hôn thật sâu lên đôi môi luôn nói những điều khó nghe.

Nụ hôn này không thể gọi là dịu dàng, mà là một nụ hôn độc đoán, không cho phép Do Yi từ chối, nó mạnh mẽ đến mức nàng phải lùi về phía sau.

"Ưm ưm ưm ..."

Bây giờ, Do Yi đã nhận ra sự hiện diện của Se Mi, chứng tỏ nàng không còn say như trước, ít nhất là tỉnh táo phần nào. Hành động đột ngột khiến nàng mở to mắt, cơ thể khi say mềm nhũn không có nhiều sức lực, Do Yi chỉ còn cách để cô ép xuống giường trong khi bị cưỡng hôn.

Se Mi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được đôi môi luôn hằng khao khát trong hoàn cảnh như vậy. Mặc dù nụ hôn vẫn chứa đựng tình yêu, nhưng nhiều hơn cả là sự trút giận sau khi mất hết lý trí.

Cô vừa hôn vừa cắn môi nàng, tay không ngần ngại luồn vào váy, xuyên qua lớp đồ lót, chạm đến nơi riêng tư mà cô chưa từng tiếp xúc. Se Mi vừa xoa vừa cố ý trêu đùa, cảm nhận sự ẩm ướt trên đầu ngón tay.

Cho dù đã tỉnh táo hơn nhưng Do Yi vẫn đẩy Se Mi ra, cố ý tránh né nụ hôn, nhưng vì không còn sức lực nên cú đẩy từ chối trông giống như âm thầm tiếp nhận.

"Se Mi ... tôi không muốn đâu ... Ưmm"

"Không muốn ?! Đây là biểu hiện không muốn của người đó hả ?"

Do Yi cảm thấy nơi riêng tư của mình bị Se Mi trêu đùa, ngón tay nóng bỏng xuyên qua lớp vải tìm đến vùng trung tâm.

"Ah ... ưm"

Cũng vì hành động quá khích này mà người bên dưới không thể kiểm soát được mình, co quắp hai chân lại: "Đừng ... ah ~"

"Không muốn sao ? Nhưng mà người đã ướt hết rồi !"

Se Mi thô bạo kéo Do Yi dậy, vừa nói vừa cởi chiếc váy ngắn lấp lánh chỉ phủ qua bờ mông, cô gỡ bộ tóc giả ra, để suối tóc mềm mại của Do Yi rơi xuống lưng như một thác nước.

Cảnh đẹp hiện lên trước mắt, Se Mi không nhịn được vồ lấy Do Yi như thú hoang. Cô hôn khắp cơ thể nàng từ trên xuống dưới, đồng thời cởi bỏ chiếc váy trên người mình vứt xuống thảm khách sạn.

Vì tập luyện thường xuyên nên vóc dáng của Se Mi rất đẹp, cánh tay có đường cơ bắp tuyệt vời, eo không một chút mỡ thừa, trên bụng có những đường nét rõ ràng không khác gì một nàng tiên cá.

Quần áo hoàn toàn được gỡ bỏ, Se Mi ôm Do Yi vào lòng từ phía sau.

"Se Mi ... Cô muốn làm gì ?!"

Đôi tay với những đường gân đẹp đẽ quấn chặt lấy cơ thể Do Yi rồi chèn vào giữa hai chân, những ngón tay thon dài khéo léo tiến vào nơi ẩm ướt, chuyển động nhịp nhàng.

"Đừng mà ... đừng ..."

"Điều này ... không đúng đâu ! Ah ~"

Sự hoảng sợ và căng thẳng khiến cơn say của Do Yi tuy chưa tan hết nhưng vẫn có thể ý thức được. Vòng tay Se Mi ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn, không cho nàng có cơ hội thoát ra.

Do Yi vốn đã say khướt nên không thể thoát khỏi sự mạnh mẽ của cô. Sau vài lần cố gắng vùng vẫy vô ích, đôi chân bắt đầu mềm nhũn, cuối cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn ngã vào vòng tay Se Mi.

Tiếng nước phát ra từ chuyển động của ngón tay vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Âm thanh đó khiến mặt nàng đỏ bừng, cơ thể nóng rực, nhưng điều làm Do Yi nóng ran hơn chính là tiếng rên rỉ không thể kiểm soát được phát ra từ cổ họng mình. Những âm thanh này cùng tiếng nước ướt át truyền thẳng vào tai nàng và Se Mi.

Đã nhiều năm sống cô đơn, Do Yi cảm thấy vừa lạ lẫm vừa tê dại. Dưới tần suất hoạt động của Se Mi, lưng nàng liên tục cọ xát với ngực cô, tạo nên một cảm giác khác thường nhưng không hề khó chịu.

"Cái gì không đúng ? Không đúng thì sao ? Tới nước này rồi còn quan tâm đến chuyện đó ?"

"Cứ nghe theo cơ thể của người thôi ! Tôi có thể đáp ứng nhu cầu của người mà !"

Nghe thấy giọng nói trầm thấp có phần nặng nề vang lên, nàng biết lần này Se Mi thực sự rất tức giận. Sau nửa tiếng trôi qua, giọng điệu của cô vẫn không hề thay đổi.

"Omoni, hãy nghe theo cảm giác của cơ thể, nó trung thực hơn người nhiều!"

Ba chữ 'omoni' làm Do Yi cực kỳ xấu hổ, mọi nỗ lực vùng vẫy yếu ớt dần trở nên khó khăn, nàng không thể làm chuyện này với một người cứ gọi mình là 'omoni' được.

"Đủ rồi ... Se Mi, mau thả tôi ra ! Tôi là mẹ chồng cô ! Cô có biết mình đang làm gì không ?"

"Biết chứ, đang dạy dỗ người đấy !"

"Cô ... ưm ... ahh~"

Do Yi bị sốc trước những lời dung tục của Se Mi, làm cách nào cô ta có thể thốt ra câu từ bỉ ổi như vậy !

Se Mi một lần nữa bạo lực nắm lấy gáy Do Yi, ép nàng phải hôn mình, hôn đến mức Do Yi suýt ngất. Cuối cùng cô buông Do Yi ra, đè nàng xuống, từ hõm cổ hôn xuống ngực, mỗi lần rời đi đều cố tình phát ra tiếng "chụt".

Cơ thể của Do Yi đã trần trụi, da thịt đều ửng đỏ, không biết do dục vọng hay xấu hổ, nhưng có lẽ là cả hai.

Không lâu sau khi Se Mi rời đi, những ngón tay của cô lại một lần nữa xâm nhập vào nơi ẩm ướt. Do Yi cũng cảm nhận được cảm giác bị cô mút trên ngực. Nàng quá xấu hổ, chỉ còn cách đưa nửa cánh tay lên che mắt, như thể nếu không nhìn thấy thì sự việc không phải là thật.

Tuy nhiên, việc che khuất tầm nhìn chỉ khiến các giác quan trở nên nhạy bén. Se Mi tiếp tục hôn lên ngực nàng, cố ý tạo ra âm thanh khiến nàng xấu hổ phải che tai lại. Những ngón tay không ngừng thay đổi nhịp điệu bên trong, thỉnh thoảng kích thích những vùng nhạy cảm làm nàng run rẩy.

Trải qua 70 năm, có lẽ đây là lần ân ái đầu tiên mà Do Yi ngại ngùng nhất, nhưng điều mâu thuẫn hơn là nàng rất thích thú với những gì Se Mi đang làm. Sự thoải mái và dục vọng trong nàng khao khát muốn được thỏa mãn hơn, nhưng lý trí vẫn cố chống lại rằng chuyện này không thể tiếp tục.

Nhưng cơ thể nàng đã trở nên vô cùng mềm mại.

Trên thực tế, Do Yi thực sự thích điều đó.

Se Mi bất ngờ dừng lại, trong vài giây, Do Yi cảm thấy đôi môi mềm mại của cô đang trượt dần xuống dưới. Hơi thở của Se Mi đi đến đâu, sự căng thẳng và mong đợi của Do Yi tăng đến đó. Nàng biết Se Mi muốn làm gì, nhưng lý trí và ngọn lửa bên trong vẫn đang giằng xé.

Lý trí muốn nàng nhanh chóng ngăn cản hành động sắp tới của Se Mi, nhưng dục vọng lại ép nàng im lặng, để mặc cho cô làm điều mình muốn, và tất nhiên, dục vọng đã chiến thắng.

Nàng khao khát cô, trong sâu thẳm có một tiếng nói rằng nàng thực sự muốn Jang Se Mi, vì những tưởng tượng, suy nghĩ về cô từ lâu đã là minh chứng của sự khao khát đó.

Do Yi mơ hồ mong đợi cảm giác tiếp theo sẽ như thế nào, đồng thời cũng có chút lo lắng, và chính sự lo lắng đã khiến nàng chủ động nắm lấy tay cô.

Se Mi có chút ngạc nhiên, đôi mắt cũng trở nên sáng hơn khi cô nhìn thấy một tác phẩm chưa bao giờ được chiêm ngưỡng: Một Baek Do Yi đắm chìm trong tình ái, tóc xoã tung trên gối, ánh mắt yêu kiều, nằm trên giường nhìn cô.

Những giấc mơ của Se Mi đã trở thành hiện thực. Đối với cô, sự tồn tại của Do Yi vốn luôn hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy Do Yi gợi cảm và quyến rũ như vậy càng khiến mức hấp dẫn tăng lên tối đa.

Se Mi đan tay mình vào tay nàng, hai người nắm chặt tay nhau. Chiếc lưỡi mềm mại, ấm nóng của Se Mi lại trượt qua vùng đồi núi, eo Do Yi bất giác run lên.

Suy cho cùng, đó là nơi nhạy cảm nhất của người phụ nữ, là nơi tập trung các cụm dây thần kinh mạnh mẽ. Hơn nữa, Do Yi đã cô đơn rất lâu, ngay cả chủ tịch khi còn sống cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy. Dường như ông chỉ tập trung vào việc thỏa mãn nhu cầu và duy trì nòi giống, không mang đến cho nàng những trải nghiệm khác.

Nhưng Se Mi thì ngược lại, cô yêu nàng, yêu rất nhiều, cô chỉ muốn đem lại những cảm giác và trải nghiệm tốt nhất cho người mình yêu.

Điều này xảy ra giữa nàng và Se Mi, dù ban đầu cô có phần thái quá nhưng cuối cùng cô vẫn làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc.

Do Yi co chân, mở rộng sang hai bên, bao quanh dáng đầu xinh đẹp của Se Mi. Chiếc lưỡi mềm mại vẫn không ngừng kích thích, mái tóc ngắn gọn gàng vốn có giờ đã trở nên rối bời. Đó là vì nàng liên tục đặt tay lên đầu Se Mi, chôn sâu cả bàn tay vào tóc cô ấy.

Dưới sự trêu chọc không ngừng và khéo léo, khoái cảm mà Do Yi khao khát nhất sắp đến. Tầm nhìn nàng mờ đi, hai chân không tự chủ mà siết chặt, tay vẫn ghì lấy đầu đối phương. Se Mi cũng dừng lại việc kích thích, cô ngẩng đầu lên nhìn nàng với đôi môi thấm đẫm mật ngọt.

Se Mi cúi người về phía trước, hung hăng hôn lên môi nàng. Cơn khoái cảm dần biến mất, những kích thích ở vùng nhạy cảm cũng tan. Trong dư âm nơi thiên đường, Do Yi nhận thấy Se Mi không hành động gì tiếp theo, nàng mở mắt ra.

Trước mắt nàng là Jang Se Mi với một vài lọn tóc ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi môi tự nhiên sáng bóng.

Cô ấy đang ở trên người nàng, từ góc độ này, không thể phủ nhận Se Mi thực sự rất đẹp, lại còn mang vóc dáng quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Cô ấy đẹp đến mức mà một người luôn nghĩ mình là tuýp người truyền thống như Do Yi cũng cảm thấy xao xuyến.

Do Yi hoàn toàn không nhận ra mình đang nhìn Se Mi một cách ngẩn ngơ như vậy. Nhưng lúc này, người đẹp kia lại không có hành động nào khác. Trong sự im lặng khi mặt đối mặt, Do Yi nhận thấy trong mắt cô hiện lên một tia bất bình.

Se Mi bắt đầu mở miệng, giọng nói như chú cún đang than vãn với chủ nhân: "Tại sao người không chủ động hôn em ? Rõ ràng người rất thích mà ..."

Đúng là Do Yi rất thích, nhưng nàng không thể chủ động hôn cô. Không phải nàng không muốn, nhưng nàng không thể vượt qua rào cản về mối quan hệ, hơn nữa nếu muốn hôn cô ấy thì nàng phải ngồi dậy.

Và thế là bầu không khí lại rơi vào bế tắc. Nếu tiếp tục, sự nhiệt tình nóng bỏng sẽ trở nên nguội lạnh, Se Mi đành thở dài, từ từ cúi xuống:

"Đừng lo, đừng nghĩ rằng điều này là sai trái, hãy bỏ qua tất cả. Giờ đây, em là Jang Se Mi, còn người là Baek Do Yi, chúng ta đều là hai cá thể độc lập."

Do Yi cảm nhận được hơi thở của Se Mi đang hòa quyện với mình.

"Em đã ở gần người như thế này, phản ứng của người cũng thể hiện rõ người đang khao khát em. Tại sao người không dám đối diện với trái tim mình ?"

Se Mi vừa nói vừa cọ mũi mình vào mũi đối phương, nhưng cô không hôn nàng.

"Đừng trốn tránh nữa, hãy nghe theo con tim và mong muốn của người. Nếu người thực sự cảm thấy hạnh phúc, thì hãy hôn em đi."

Có lẽ lời nói của Se Mi như mang một phép màu kỳ lạ, một câu thần chú mê hoặc trái tim. Cũng có thể là đôi mắt của cô quá nóng bỏng, hoặc việc Se Mi cọ vào mũi khiến nàng có cảm giác vừa muốn vừa không muốn.

Tất cả những điều này như muốn nói Do Yi khao khát sự thân mật hơn với cô. Cuối cùng, người luôn bị động như Do Yi lại có thể chủ động.

Lần đầu tiên nàng đưa môi mình đến gần môi Se Mi, chủ động hôn cô. Nàng khao khát cô, và phải thừa nhận rằng nàng cũng khá thích làm những việc thân mật nhất với Se Mi. Giờ đây, Do Yi đã trở nên chân thành hơn từ trong ra ngoài, nàng còn nồng nhiệt đến mức dùng lưỡi mình quyến rũ lưỡi Se Mi.

Nếu lúc đầu, hành động của Se Mi bộc phát vì giận dữ, thì giờ đây sự chủ động của Do Yi như làm dịu đi ngọn lửa trong lòng.

Cả hai hòa quyện vào một nụ hôn nóng bỏng và say mê, kéo dài hơn những nụ hôn trước, cảm nhận được hương vị của nhau.

Khi môi tách ra, cả hai cùng đồng loạt mở mắt, nhìn vào mắt nhau thật lâu. Ánh mắt của Se Mi đã trở về với sự dịu dàng và trìu mến như xưa.

"Em yêu người ... Em thực sự rất yêu người ..."

"Baek Do Yi ..."

Không hiểu sao trong giọng nói của Se Mi lại có chút nghẹn ngào. Baek Do Yi luôn chạm đến mọi cảm xúc của cô, khiến cô vui, khiến cô buồn, đương nhiên cả giận dữ và đau khổ.

Vậy nên sự chủ động hiếm hoi của Do Yi - dù biết là cám dỗ vì dục vọng nhưng cũng khiến Se Mi suýt chút nữa rơi nước mắt. Không phải cô chưa từng nói yêu Do Yi, nhưng chưa lần nào cô thành thật và khiêm tốn như lúc này.

Cô lặp đi lặp lại, liên tục nhấn mạnh mức độ sâu đậm của tình yêu:

"Em yêu người ... Em thực sự rất yêu người ..."

Giọng nói phát ra lời tỏ tình với chút run rẩy, chứa đựng vô số những rung động trong tâm hồn Se Mi. Nếu có thể, cô thực sự muốn phơi bày trái tim mình cho Do Yi thấy, một trái tim chỉ đầy ắp hình bóng nàng.

Do Yi biết mỗi lời nói của cô đều xuất phát từ tận đáy lòng, mặc dù đã rung động vì bị cô dẫn dụ cảm xúc nhưng nàng vẫn thiếu dũng khí để chấp nhận tình yêu sâu đậm đó. Chỉ là, nếu đồng ý thì nàng phải bỏ lại những điều mình từng trân trọng.

Cuối cùng Do Yi lại chọn cách trốn tránh, xoay người sang một bên: "Ừm ... đầu tôi choáng quá ... Tôi mệt rồi, đi ngủ thôi."

Phản ứng này khiến Se Mi có chút đau lòng, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán.

Mỗi lần thổ lộ tình cảm, cô chỉ là bất giác làm và nói, chỉ muốn để Do Yi biết. Dù cô thực sự yêu nàng, nhưng cô vẫn không nhịn được việc làm sâu sắc thêm ký ức rằng tình cảm của mình là thật.

Thật ra cô không muốn Do Yi phải chấp nhận tình yêu này ngay, cô chỉ hy vọng một ngày nào đó Do Yi sẽ nhìn thấy sự kiên trì chân thành của cô, thì nàng sẽ hiểu được và chấp nhận.

Từ đó đến nay, Se Mi luôn bắt mình phải giữ vững lý trí, không bao giờ ép buộc Do Yi, trừ khi điều đó vượt quá giới hạn của cô, khiến cô trở thành một Jang Se Mi điên rồ.

Se Mi không có trạng thái tâm lý lành mạnh, chỉ riêng việc dấn sâu vào tình yêu với Do Yi, cô đã phải đấu tranh và nhượng bộ nhiều lần đến mức gần như phát điên.

Hiện tại, cô không khác gì người bình thường, chỉ là đang bắt mình giả vờ lạc quan, kiềm chế vì tình yêu. Vì vậy, hôm nay hãy cho phép một Jang Se Mi hoàn toàn điên loạn xuất hiện.

Và rồi cô nằm xuống bên cạnh Baek Do Yi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lưng nàng: "Chúc ngủ ngon."


----


Mặt trời buổi trưa ngoi lên cao vút như quả cầu lửa, tỏa nhiệt lượng khắp nơi trên mặt đất, thế giới như được tắm trong ánh nắng vàng rực rỡ. Những tia sáng xuyên qua tấm rèm trên cửa sổ khách sạn, chiếu rọi lên hai thân hình trần truồng trên chiếc giường đôi trắng tinh.

Baek Do Yi, người luôn tỉnh giấc vào lúc 5-6 giờ sáng, lần này lại ngủ sâu hơn.

Dưới tác động của rượu và "nắng hạn gặp mưa rào", Do Yi đã có một giấc ngủ sâu hiếm hoi. Tỉnh dậy đã quá giờ trưa, nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không chút phấn son của Se Mi, cú sốc đột ngột khiến nàng ngồi phắt dậy, phản ứng mạnh mẽ đến mức người nằm trên giường cũng tỉnh giấc.

Đầu còn nhức nhối vì rượu, những dấu hôn đậm nhạt trên da, bao nhiêu hình ảnh xấu hổ của đêm qua hiện rõ trong tâm trí ... Tất cả đều nói lên rằng nàng và Se Mi đã vượt khỏi ranh giới.

"Người mới thức sao, người đói không, để em đi chuẩn bị ..." Se Mi ngồi dậy.

Lời còn chưa dứt, một cú tát vang trời đã giáng thẳng vào mặt cô.

"Làm sao cô có thể ! Chúng ta làm sao có thể !"

Se Mi ôm má, quay đầu nhìn Do Yi trong sự ngỡ ngàng.

"Tại sao không được ? Dù gì chuyện cũng xảy ra rồi ..." Cô ấm ức, thậm chí còn bật cười.

"Sao cô lại ở đây ? Người đàn ông kia đâu ?"

Hay lắm, vừa tỉnh dậy đã động phải chỗ ngứa của cô. Se Mi tiến lại gần, nhìn từ trên xuống, bóp mạnh cằm Do Yi. Sức mạnh của cô không phải hạng vừa, Do Yi cảm thấy đau đớn.

"Vậy nghĩa là tôi đã làm hỏng chuyện của người ? Người khao khát nó lắm đúng không, người muốn quen nó sao ? Người có biết nó là em họ của tôi không ?!" Se Mi nghiến răng nhìn nàng, nói ra lời này với vẻ hờn dỗi.

Do Yi hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận được sự mạnh mẽ của cô hoàn toàn áp đảo khí thế của nàng, nhưng điều làm Do Yi sửng sốt hơn là người khiến nàng rung động đêm qua lại chính là em họ của Se Mi.

"Em họ sao ??"

Đúng là trò đùa của số phận.

Biết bao lâu mới gặp được một người, mà người đó lại liên quan đến Jang Se Mi.

Thành thật mà nói, khi ý thức được trái tim đã bị Se Mi lay động, nàng muốn tìm một người đàn ông để trải nghiệm "tình một đêm". Như vậy, nàng sẽ nhận ra mình chỉ thích nam giới, và tình cảm dành cho Se Mi chỉ là ảo giác, là kết quả của sự thiếu thốn tình cảm trong thời gian dài. Vì thế, nàng cần sự kích thích của testosterone để trở về trạng thái cân bằng.

Do Yi nghĩ nếu làm chuyện đó với đàn ông, nàng sẽ chứng minh được mình không yêu Se Mi, nàng tuyệt đối không yêu phụ nữ.

"Nó cho người uống cái gì mà người khao khát nó thế ? Nếu người muốn tìm ai đó để giải quyết nhu cầu thì tại sao tôi không thể ?"

"Đến cả người lạ còn có cơ hội, nhưng tại sao tôi yêu người sâu đậm như vậy thì lại không ? Người thà giao mình cho người lạ, trong khi tôi không nỡ chạm vào người, không hề bức ép người, nhưng người lại không biết bảo vệ mình !"

"Baek Do Yi, người định làm tổn thương tôi bao nhiêu nữa mới đủ ?"

Se Mi phẫn nộ trách móc, bàn tay giữ chặt cằm Do Yi dần thả lỏng, cuối cùng buông xuống, nước mắt từng giọt một rơi ra.

Nhìn thấy Se Mi như vậy, Do Yi không hiểu sao cũng thấy đau lòng, nàng đưa tay lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc, Se Mi. Dù sao tôi cũng là mẹ chồng, chúng ta mãi mãi không thể nào đến với nhau được. Em có hiểu không ?"

"Tại sao lại không ? Người rất thích trải nghiệm đêm qua ! Rõ ràng người muốn được em chạm vào, được em vuốt ve, được em hôn cơ mà ?"

"Người thừa nhận đi, người không ghét em, người hoàn toàn chấp nhận cái cách em chạm vào người, người thực sự thích điều đó –"

"Đủ rồi ! Đừng nói nữa ! Chuyện đó không nên xảy ra !"

"Nhưng nó đã xảy ra rồi !"

"Có phải vì em chưa ly hôn nên người không thể vượt qua rào cản tinh thần ? Nếu em ly hôn rồi thì người sẽ chấp nhận em chứ ? Đúng vậy, lúc đó em chỉ là Jang Se Mi, một cá thể độc lập, không còn là con dâu của người nữa, và người cũng không còn là mẹ chồng em."

"Em hiểu rồi, Do Yi, em sẽ lập tức ly hôn với anh ấy ..." Se Mi bắt đầu tự lẩm bẩm.

"Vấn đề không phải là ly hôn hay không ! Mà là ... tôi không thể yêu em được. Điều đó đi ngược lại với đạo lý, bị thiên hạ khinh thường, là sai trái ..."

"Không thể yêu em ? Vậy nghĩa là ... người cũng có tình cảm với em rồi, phải không ?"

Se Mi nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm từ lời nói của nàng. Trong mắt cô như lại lóe lên một tia hy vọng, đó là vì Do Yi không phản bác, cũng không phủ nhận.

Điều này khiến cô xúc động muốn ôm chặt lấy Do Yi, mặc dù họ đang không mặc gì.

"Baek Do Yi, người không khác gì như lần đầu em gặp. Người xinh đẹp, sôi nổi, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, trong từ điển của người dường như không có từ 'sợ hãi'. Vậy thì tại sao, khi cuộc đời chẳng còn bao lâu, người lại trở nên nhút nhát trong chuyện tình cảm ?"

"Liệu người có đang ép buộc bản thân, che giấu trái tim thật sự ? Trong cuộc đời ngắn ngủi này, chúng ta hãy sống một lần vì chính mình, nhé ?"

Se Mi bỏ tay ra khỏi người nàng sau một loạt lời nói. Mặc dù Do Yi chỉ đáp lại bằng sự im lặng, nhưng cô cảm thấy may mắn vì ít nhất Do Yi không nói dối hay phản ứng gay gắt. Điều đó chứng tỏ nàng đang suy nghĩ, vẫn còn chút hy vọng. Chứ nếu không, với tính cách của nàng, chắc chắn nàng sẽ bác bỏ ngay lập tức.

Thực ra ban đầu, cô từng nghĩ rằng chỉ cần được ở bên cạnh Do Yi, dù là với tư cách gì, chỉ cần được chăm sóc phần đời còn lại của nàng cũng đủ rồi. Nhưng sau sự kiện đêm qua, cô nhận ra mình không "vĩ đại" như vậy, thứ cô muốn còn nhiều hơn thế.

Cô thực sự không chịu đựng được việc Do Yi yêu người khác, hay khi nàng dễ dàng trao thân cho bất kỳ ai. Những suy nghĩ ấy làm cô mất kiểm soát, nhận ra bản thân mình không chỉ có tình yêu mà còn có sự chiếm hữu, cô chỉ muốn Do Yi thuộc về mình.

"Được rồi, chúng ta về thôi."

"Em sẽ tiếp tục chờ đợi người, cùng người trải qua những ngày tháng còn lại."

Tuy không nhận được phản hồi nhưng cô cũng không điên cuồng ép Do Yi yêu mình. Cô biết nàng cần thời gian để vượt qua rào cản, đây thực sự không phải điều dễ dàng đối với Do Yi.

Cô sẽ đợi, Se Mi vốn đã quen với việc đợi Do Yi trong suốt một thời gian dài, chỉ cần không chạm vào giới hạn của cô, sự kiên nhẫn của cô tuyệt đối tốt.


----


Đã 2 ngày trôi qua kể từ tình một đêm với Se Mi, những hình ảnh liên quan đến cô vẫn hiện rõ trong tâm trí nàng. Đặc biệt là vào giữa đêm, khi cô đơn vây quanh, Do Yi chỉ có thể tự vuốt ve mình nhưng lại không có cảm giác gì. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến Jang Se Mi, về những điều cô ấy làm, cảm xúc mới thực sự trỗi dậy.

Trên thực tế, chỉ cần một cuộc gọi, bất kể giờ nào, Se Mi sẽ đến để đáp ứng nhu cầu của nàng ngay. Nhưng nàng rất khó lòng mở lời để yêu cầu cô làm việc đó.

Hơn nữa, sau khi Se Mi đưa nàng về, nàng đã ra lệnh: "Không được phép đến nhà khi không có sự đồng ý của tôi."

Do Yi nhận ra rằng không phải người đàn ông kia đã mê hoặc mình, mà chính Se Mi đã làm điều đó. Nếu không thì làm sao, chỉ nghĩ về cô thì cơ thể mới có cảm giác ?

Có lẽ, ngay từ khi Se Mi đã mở ra thế cánh cửa thế giới mới, Do Yi đã hoàn toàn bị nhốt lại và không thể trở về.

Do Yi nghĩ rằng trạng thái này sẽ không kéo dài lâu, nhưng bây giờ đã là đêm thứ ba nàng thức trắng, thậm chí còn tự thỏa mãn bằng cách nghĩ về cô. Nhưng đúng là làm một mình thì không thể sánh được với sự phục vụ từ người khác.

Se Mi cũng tuân theo mệnh lệnh của Do Yi, cô tôn trọng nàng. Hơn nữa cô biết nàng cần thời gian để sắp xếp và chấp nhận, vậy nên cô rất ngoan ngoãn, không làm phiền người mình yêu.

Đêm khuya, có một cuộc điện thoại gọi tới và tên người gọi là『 Do Yi ♡』

Kể từ khi cô không muốn bị ràng buộc bởi mối quan hệ dựa trên danh phận, cô đã sửa chú thích trong danh bạ thành tên nàng. Se Mi có chút vui mừng, mặc dù vẫn đang thi hành mệnh lệnh, nhưng mỗi ngày cô đều nhớ nàng.

"Annyeonghaseyo ~~" Se Mi bắt máy nhưng bên kia không có tiếng trả lời.

Do Yi vẫn cảm thấy khó nói.

Se Mi kiên nhẫn đợi một lúc.

"Hmm ~ ? Có chuyện gì vậy ~ ?"

Nhưng Do Yi thực sự không thể mở lời, vội vàng cúp máy.

Se Mi ngồi trên giường, nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần 3 giờ sáng.

Suy nghĩ một lúc, cô nhận ra Do Yi sẽ không vô cớ gọi điện cho mình vào thời điểm này. Mặc dù nàng chỉ im lặng nhưng Se Mi lập tức hiểu, vội vã đi thay quần áo.

Chỉ sau vài chục phút, Do Yi nhận được cuộc gọi từ cô:

"Em đang ở trước nhà đây, hãy mở cửa cho em, nếu người không muốn họ nghe tiếng chuông."

Do Yi có chút kinh ngạc, rõ ràng nàng chỉ cúp máy và không nói gì, thế mà cô ta lại trực tiếp tới. Nàng nhanh chóng ra mở cửa, liền thấy Se Mi đứng bên ngoài nhìn mình.

"Em ..."

Se Mi bước tới ôm Do Yi vào lòng, đóng cửa lại mà thủ thỉ: "Chỉ cần Do Yi muốn, Se Mi lúc nào cũng sẵn sàng ở bên."

Những lời nói ấy làm Do Yi cảm động, mắt ngân ngấn nước: "Ừ, tôi cũng nhớ em."

Lúc này đây, Do Yi đã từ bỏ sự kiêu ngạo mà ôm chặt lấy Se Mi.

Kỳ lạ thay, từ trước đến giờ Do Yi luôn ngửi thấy trên người Se Mi có một mùi hương mà nàng không thể tìm thấy ở bất kỳ ai. Thật khó để mô tả chính xác,nhưng hôm nay mùi hương ấy dường như mạnh mẽ hơn, bao bọc lấy nàng.

"Trước khi tới đây, em xịt nước hoa nhiều lắm hả ?" Do Yi buông cô ra và hỏi.

"Không có, em chẳng xịt gì cả."

"Vậy tại sao trên người em lại có mùi thơm ?"

"Người cũng thơm đấy, có cố ý xịt nước hoa không ?" Se Mi mỉm cười, hít một hơi thật sâu vào cổ Do Yi.

"Không, tôi đang ngủ, sao lại xịt nước hoa ?" Do Yi vừa ôm eo cô, vừa tự ngửi mình.

"Tôi có thơm sao ? Sao tôi không cảm nhận được ?"

Đôi mắt tròn xoe của Do Yi lúc này dường như đang nghĩ về mùi hương, dễ thương quá ~

Do Yi chắc chắn không biết rằng trong mắt Jang Se Mi, nàng luôn đáng yêu, cho dù nàng luôn tỏ ra kiêu ngạo.

Suy cho cùng, có một câu nói như sau:

'Nếu bạn cảm thấy một người làm gì cũng đáng yêu, thì bạn đã "mê" họ rồi đó !'

'Đồ ngốc, đó không phải nước hoa, mà là một chất hóa học tự nhiên trong cơ thể con người, gọi là pheromone.'



_______________

Chú thích: Pheromone là một loại hóa chất được tiết ra bởi một cá thể, có khả năng kích thích các phản ứng sinh lý và hành vi trong cùng loài, đặc biệt là trải nghiệm tình cảm giữa các cặp đôi.

Pheromone ở nữ chủ yếu phát ra từ khuôn mặt, ngực và vùng dưới cánh tay. Khi một người trong trạng thái yêu, hormone trong cơ thể sẽ được bài tiết nhanh chóng và nồng độ dần tăng lên, làm cho đối tác cảm thấy yêu thương, giảm căng thẳng, đồng thời kích thích ham muốn, tăng cường sức hấp dẫn.

Source ảnh: 巫师界扛把子墨劳德三代目

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro