TỪ DẠO ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 过期甜筒
Ảnh: 巫师界扛把子墨劳德三代目

Seoul đã mưa liên tục trong vài ngày.

Các thành viên của nhà họ Dan tụ họp tại biệt thự của Baek Do Yi, lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Seoul được phủ một màu tím ảm đạm, giống như tấm gương khổng lồ úp ngược soi chiếu vạn vật trong thành phố ẩm ướt.

Baek Do Yi đứng bên cửa sổ rất lâu, cho đến khi con trai út hỏi nàng muốn uống thêm hay không. Lúc này nàng mới bừng tỉnh, nhận ra mình không phải đang ngắm mưa mà đang mơ màng suy nghĩ.

Nàng quay lại nhìn những gương mặt trong phòng: Eun Sung đang ngồi trên ghế sofa, sẵn sàng đứng dậy nịnh nọt mẹ chồng bất kỳ lúc nào. Trong khi đó, Chi Gam đứng cách nàng một khoảng khá xa, mải mê quan sát một bức tranh không rõ danh họa.

Hôn nhân của họ ... Baek Do Yi nhìn vào là hiểu ngay. Ngày xưa nàng nghĩ một cuộc hôn nhân đẹp thì chỉ cần đôi bên tôn trọng lẫn nhau, tuy lúc đó Chi Gam cũng có ý phản đối nhưng nàng đã lấy bản thân ra làm ví dụ và cuối cùng cũng thuyết phục được anh.

Người con trai út đứng bên cạnh mẹ cười thật tươi, chuẩn bị rót thêm rượu vào. Baek Do Yi khẽ lắc đầu, tỏ ý từ chối, cậu con trai bèn đặt chai rượu xuống, vòng tay ôm lấy vai mẹ, nhẹ nhàng dìu đến ghế sofa.

"Hôm nay mẹ uống ít hơn bình thường, có chuyện gì sao ạ ?"

"Con nói nhiều quá !" Do Yi trách yêu.

Đã nhiều năm trôi qua, dù sao cũng phải thầm cảm ơn đứa con này, nhờ nó mà nàng mới vơi đi cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.

Giờ thì đứa con cả đã say mèm, mặt mày đỏ ửng, ngồi ủ rũ ở phía đối diện, đầu gục xuống không biết là đang ngủ hay chìm trong suy tư.

"Con vào phòng nghỉ ngơi đi ..."

Baek Do Yi ra lệnh, người giúp việc hiểu ý liền bước tới đỡ anh dậy.

"Có vẻ như anh ấy đã chịu đả kích không nhỏ, mẹ à ..." Chi Jung thì thầm.

Trái tim của Baek Do Yi bất chợt chùng xuống. Se Mi đã rời khỏi nhà một tuần, chỉ để lại một lá thư nói mình muốn nghỉ ngơi, nhưng cô không nói đi đâu, đi bao lâu và khi nào trở lại.

Mặc dù không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người đều biết Se Mi sẽ không sớm quay về, hoặc có khi cô sẽ không trở lại nữa.

Tiếng mưa càng lúc càng dữ dội hơn, những hạt mưa rơi xuống đập vào lá cây, làm cho không gian trong nhà càng thêm tĩnh lặng. Do Yi cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngửa đầu nhấp một ngụm, cậu con trai chu đáo đón lấy ly rượu từ tay nàng:

"Mẹ ơi, đây không phải là cách uống của người lớn tuổi ..."

Nàng cười đắng, nếu nói về ba đứa con, chỉ có Chi Jung là hiểu nàng nhất.

----

Thú thật, sự xuất hiện gọn gàng của Jang Se Mi trước cửa văn phòng ngày đó đã khiến Baek Do Yi giật mình. Nàng tưởng chí ít Se Mi sẽ cho nàng chút thời gian để chuẩn bị, nhưng không ngờ cô ấy lại đến đột ngột và thông báo rằng vừa cho thư ký của mẹ chồng nghỉ việc.

Baek Do Yi buộc phải trả một khoản trợ cấp thôi việc hậu hĩnh cho thư ký Kim, đồng thời tiến cử cô với một số vị trí mới, để khi cô rời đi không quá khó coi. Sau này, khi nghe nói thư ký Kim nhanh chóng tìm được công việc khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Se Mi hoà nhập rất nhanh, cô vốn là một sinh viên giỏi, làm việc hiệu quả, tư duy sắc bén, xử lý các tình huống xã hội cũng rất thành thạo.

Quan trọng hơn là cô rất hiểu sở thích của Baek Do Yi, nói chung nhìn từ góc độ của một thư ký, cô hoàn toàn xứng đáng với chức vụ này. Trên thực tế, so với khả năng của mình, Jang Se Mi đã có thể đạt được những vị trí cao hơn trong sự nghiệp.

Khi Se Mi và Chi Gang hẹn hò, chính Baek Do Yi là người đề nghị họ kết hôn sớm nhưng mẹ kế của cô không đồng ý, nói rằng con gái mình mới tốt nghiệp nên chưa có cơ hội trải nghiệm thế giới. Vì vậy, Se Mi lại rời quê hương đi du học vài năm và sau đó trở về kết hôn với Chi Gang.

Sau khi kết hôn, cô chuyển đến sống tại nhà họ Dan. Ðó cũng là giai đoạn thăng trầm nhất trong cuộc đời Do Yi - nàng bắt gặp chồng ngoại tình với nữ thư ký.

Ban đầu, nàng cố tình nhắm mắt làm ngơ nhưng nào ngờ cô ả lại được đà lấn tới, cưỡng ép chồng nàng ly hôn. Bất đắc dĩ, Baek Do Yi buộc phải lấy tư cách phu nhân chủ tịch ra để giải quyết. Tình cảm bị tổn thương có thể không sao, nhưng động đến lợi ích thì nàng phải bảo vệ bằng mọi giá.

Cuối cùng, chuyện của nữ nhân viên đó cũng được xử lý, nhưng điều khiến Baek Do Yi đau lòng chính là người bạn thuở nhỏ đã phản bội tình cảm này.

Nàng nhận ra 30 năm bên nhau chỉ là giả tạo, hôn nhân giống như Nhữ diêu trong xanh nhưng nhìn đâu cũng thấy vết nứt, Baek Do Yi hoàn toàn suy sụp trong căn phòng chứa đầy ký ức ảo giác.

Baek Do Yi vẫn tiếp tục quản lý gia đình với nụ cười luôn nở trên môi như mang một chiếc mặt nạ không thể gỡ bỏ. Mặc dù người trong nhà không ai nhận ra, duy chỉ có Se Mi cảm thấy nàng không hề ổn.

Nhưng Se Mi không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mẹ chồng đi dạo phố thường xuyên hơn. Sau khi chán ngấy các trung tâm thương mại, cô còn bí mật đưa Do Yi đến các cửa hàng nhỏ mà mình yêu thích, chọn những kiểu dáng nàng chưa từng mặc, cùng nhau chen chúc vào phòng thử đồ, sau khi mặc xong thì cười với nhau.

Beak Do Yi đã quen với việc có nhân viên phục vụ ở bất kỳ đâu, từ cửa hàng - nhà hàng - đến salon làm đẹp, chỉ cần một cú điện thoại là họ sẽ bố trí người ngay, cũng như cung cấp cho nàng những dịch vụ độc quyền nhất. Tuy nhiên, sau một thời gian dài do bị căng thẳng ảnh hưởng, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi và cô độc.

Có những lúc, Baek Do Yi thích dành thời gian trong phòng thử đồ, lắng nghe tâm sự về tuổi mới lớn của các cô gái ở phòng bên:

- Tại sao anh ấy thích tớ nhưng vẫn chưa tỏ tình ?

- Không biết khi nào nào tớ mới vừa với size nhỏ nhất đây ?

- Học kỳ này tớ có ba môn bị giáo sư đánh vắng, liệu cuối kỳ có bị thi lại không ?

Trước đây, Baek Do Yi cảm thấy bản thân mình như một bản phác thảo đơn giản với đường nét mờ nhạt. Nhưng bây giờ, chi tiết của bức tranh đã phong phú hơn và dường như nàng đã tìm lại được chính mình.

Có một hôm, Se Mi dẫn nàng đến quán bar gần trường - một nơi náo nhiệt, ồn ào, tràn đầy bầu không khí sôi động tuổi trẻ. Do Yi vừa bước vào lập tức muốn rời đi ngay, khuôn mặt của người phụ nữ năm mươi không thể nào che giấu được sự lạc lõng, già nua giữa chốn phồn hoa náo nhiệt này.

Nhưng Se Mi vẫn cương quyết đẩy nàng đến quầy bar, gọi rượu cho nàng, rồi đẩy nàng lên ghế ngồi.

"Mẹ tin con đi, ở đây chỉ có niềm vui chứ không để tâm đến tuổi tác, relax !"

Uống cạn ly rượu trong tay, cảm giác choáng váng lập tức lan tới đỉnh đầu, cuối cùng Beak Do Yi cũng cảm thấy thư giãn.

"Con thường đến đây sao ?"

"Lúc còn là sinh viên thì con hay đến, nhưng bây giờ phải làm người lớn rồi nên ít đến hơn ..."

"Nghe như Dan gia không khác gì nhà tù ấy !" - giọng Do Yi pha chút hóm hỉnh.

Se Mi ngắm nhìn mẹ chồng trong ánh sáng mờ ảo, góc nghiêng của nàng lúc này đẹp hơn bất kỳ điều gì khác. Nhận ra Se Mi đang quan sát mình, Do Yi quay lại nhìn vào mắt cô.

"Có chuyện gì vậy ?"

"Con đang nghĩ, khi còn trẻ mẹ chắc hẳn là một người đẹp."

"Bây giờ mẹ không đẹp sao ?"

"Bây giờ vẫn rất đẹp."

Nguy hiểm !!

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục nữa. Bên trong Se Mi lúc này là vô số cảm xúc cuộn trào, muốn bộc phát ra ngoài. Cô không thể nhìn Baek Do Yi thêm nữa, nếu không sẽ bị phát hiện mất !

Jang Se Mi quay đầu đi, lén nuốt một ngụm nước bọt, cầm ly rượu lên ngửa cổ uống.

"Mẹ biết con đang giúp mẹ trải qua những ngày này, cảm ơn con."

"Thì ... ai bảo mẹ là mẹ chồng thân yêu của con chứ."

Baek Do Yi nghe vậy liền mỉm cười, dùng ngón trỏ chạm vào mũi cô.

"Mẹ đã khá hơn nhiều rồi. Thỉnh thoảng đến những nơi như thế này giải trí cũng không sao, có điều mẹ không đến đây thường xuyên được."

"Nhưng rõ ràng mẹ đang rất vui ..."

"Đúng là mẹ vui, nhưng chúng ta phải quay về cuộc sống bình thường."

Baek Do Yi đột ngột trở lại nét nghiêm túc, Se Mi cũng nhận thấy khuôn mặt mẹ chồng thay đổi từ nét vui tươi sang vẻ mệt mỏi của phu nhân chủ tịch.

Đúng vậy, cho dù Baek Do Yi buông thả thì cũng có giới hạn.

Se Mi biết giấc mộng đẹp nào rồi cũng sẽ có ngày kết thúc, chỉ là những ngày gần đây vui quá nên cô lầm tưởng rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

"Nhưng thỉnh thoảng sau này chúng ta vẫn có thể đi chơi cùng nhau mà ~"

Ngồi ở hàng ghế sau của taxi, Se Mi mượn chút men say nũng nịu với mẹ chồng. Hương thơm trên cơ thể Baek Do Yi như làn sóng tràn vào người cô, Se Mi phải tốn nhiều công sức mới có thể kiềm chế.

"Vẫn còn ham chơi, con cũng nên nghiêm túc lại đi, đã đến lúc sinh em bé rồi ..."

Vừa nghe đến chuyện sinh con, Se Mi lập tức ngồi thẳng lên, hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe.

Hàng loạt ánh đèn neon vụt qua phía sau, trên đường có những người đi bộ vội vã. Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy hai cô gái tay trong tay đứng bên lề, một người tựa đầu vào vai người kia.

Jang Se Mi lén nhìn bàn tay Do Yi đặt kế bên mình. Ngón út của cả hai như những đứa trẻ ngồi xếp hàng ngay ngắn trong lớp mẫu giáo. Cô có thể tưởng tượng được hơi ấm và cảm giác khi chạm vào bàn tay đó, và thậm chí còn hơn thế nữa ...

"Alo ... Ừ, mẹ và Se Mi đang trên đường về."

Khi đang nghĩ đến việc chạm vào bàn tay kia thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Baek Do Yi đưa tay bấm nghe, vô tình lướt qua tay Se Mi. Sau khi cúp máy, nàng nhìn cô nở một nụ cười:

"Chi Gang lo cho con, hỏi sao con về muộn."

Jang Se Mi chỉ gượng gạo đáp lại bằng một nụ cười.

----

Baek Do Yi luôn lo lắng cô con dâu sẽ gây ra chuyện gì đó trong thời gian làm thư ký. Nàng cảm thấy căng thẳng trong những dịp đông người, nhưng lại càng lo lắng hơn khi chỉ có hai người ở đó. Nàng sợ ánh mắt của cô, nhưng khi Se Mi không nhìn nàng mà chỉ ngồi đó im lặng, Baek Do Yi lại thấy đau lòng.

Trưa nay, nàng có hẹn ăn trưa với chủ tịch Yoon. Jang Se Mi lái xe chở mẹ chồng đến khách sạn, ai ngờ vừa ngồi xuống thì bên kia gọi tới báo có việc gấp, buổi hẹn phải dời lại.

Baek Do Yi phải gọi cho Se Mi đang chờ dưới lầu, bảo cô lên ăn sáng cùng. Đây là lần đầu tiên từ khi Se Mi tỏ tình, Do Yi mới liên lạc với cô.

Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, cả hai đều không nói gì nhiều.

Trong lúc cả hai ngồi ăn, Do Yi nhìn thấy vết son môi trên ly nước của cô, bất giác nhớ lại kỷ niệm 20 năm trước.

Đó là lần cả hai đến Cheongdam-dong đi ăn, nhân viên nhà hàng mang ra một ly soda chanh, Baek Do Yi uống thử thấy ngon nên nhiệt tình giới thiệu Se Mi cũng gọi một ly. Nhưng Se Mi lại nghiêng người cầm lấy ly của nàng và uống một ngụm.

"Con uống của mẹ là được rồi."

"Con gọi thêm một ly đi, đừng uống của mẹ !"

"Con không ngại đâu."

"Nhưng mà mẹ ngại."

Bây giờ nghĩ lại, hoá ra trên chiếc ly có in vết son môi của nàng, vì vậy Se Mi đã cố tình uống theo hình chiếc môi đó.

Khung cảnh trước mắt dần mờ đi, khuôn mặt Jang Se Mi của hiện tại đan xen và trở nên rõ ràng hơn. Ngày ấy cô vẫn còn trẻ, miệng cười toe toét, suốt ngày nép bên cạnh nàng như chú cún nhỏ, hở ra là: 'Omoni ơi, omoni à.' Ngay cả đứa con trai cũng phát ghen vì Se Mi quá quấn quýt mẹ chồng, nhưng cô còn phản bác lại, nói rằng mẹ con hòa thuận thì mới yên tâm đi làm.

Còn Jang Se Mi trước mắt đang cúi đầu chăm chú ăn salad, miệng cũng không nở một nụ cười, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và buồn bã. Nhưng nàng thì sao, đã bảy mươi rồi, thời gian 20 năm trôi qua như thế nào vậy ?

Tâm trạng rối bời, Baek Do Yi đặt đũa xuống.

"Sao mẹ không ăn nữa ?"

"Mẹ no rồi, chiều nay con về sớm đi."

"Mẹ định đi đâu ?"

"Không cần con lo, về trước đi."

"Con có thể đi cùng mẹ mà." Jang Se Mi nhìn nàng bằng đôi mắt ướt át.

"Mẹ muốn đi dạo quanh trung tâm thương mại thôi."

"Được rồi, mẹ muốn đi trung tâm nào ?"

"Đâu cũng được, miễn là gần đây."

Trung tâm thương mại ngày thường vắng hơn so với cuối tuần. Do Yi đi lang thang, trong đầu vang vọng tiếng cười nói khi nàng và Se Mi cùng dạo quanh những cửa hàng nhỏ trước đây. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Se Mi gọi nàng lại, chỉ vào một chiếc váy rực rỡ đang được trưng bày.

"Con thấy nó rất hợp với mẹ, mẹ muốn thử không?"

"Ừ ..."

"Vậy con sẽ đợi mẹ bên ngoài phòng thử đồ."

Kể từ sau lời tỏ tình, cô luôn giữ khoảng cách, sợ làm Baek Do Yi không thoải mái.

Nữ nhân viên mang váy vào sau đó đi phục vụ khách hàng khác. Jang Se Mi đứng ở ngoài đợi, nhưng mãi không thấy Do Yi bước ra.

"Omoni ! Mọi thứ ổn chứ ?"

Baek Do Yi chậm rãi thò đầu ra từ phía sau cánh cửa, Se Mi cũng kinh ngạc khi thấy mặt nàng đỏ bừng.

"Gọi nhân đến giúp mẹ một chút ..."

"Có chuyện gì vậy ạ ?"

"Cứ gọi họ đến đây."

Jang Se Mi liền đi tìm người nhân viên lúc nãy nhưng không thấy bóng dáng ai nên quay lại phòng thử đồ.

"Cô ấy đi đâu mất rồi, chuyện gì xảy ra vậy ?"

Baek Do Yi miễn cưỡng nói rằng khoá kéo phía sau bị kẹt.

"Mẹ muốn con giúp không, hay đợi cô ấy trở về ?" Se Mi quyết định lùi một bước để tiến hai bước.

"Con vô đi ..."

Jang Se Mi đẩy cửa bước vào, sau đó thuận tay khóa lại từ bên trong.

Thật kỳ lạ, hành động này vốn dĩ bình thường nhưng sao cô lại cảm thấy mập mờ đến thế. Một cơn choáng váng bất ngờ ập tới, Jang Se Mi phải hít sâu một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh.

Khi cô quay người lại, đó là một cú sốc lớn.

Baek Do Yi mặc chiếc váy màu xanh đứng trước mặt cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể không ngước nhìn. Se Mi đành phải cúi đầu, giả vờ bình thản, đi vòng ra phía sau nàng.

Khoá kéo bị kẹt ở giữa, đúng là không thể nhúc nhích. Cô ngước đầu lên, nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Do Yi, điều khiến cô càng thêm căng thẳng đến mức không thể thở nổi.

Se Mi đưa tay đẩy khoá kéo, ngón tay vô tình chạm vào lưng Do Yi, quả thực mềm mại như lụa.

"Omoni hít thở nhẹ nhàng một chút, có lẽ do căng người quá."

"Ý con là mẹ béo đó hả ?" Baek Do Yi buột miệng hỏi.

Khóe môi cô mấp máy, ahhh, người phụ nữ này ...

"Omoni chỉ cần hóp nhẹ vào thôi."

Một tay cô đỡ lấy lưng Do Yi, một tay cô dùng sức kéo.

"Kéo lên hay kéo xuống ạ ?"

Lại một khoảng lặng.

"... Kéo xuống."

Giọng nàng dịu hẳn, nhưng Se Mi lại thấy tai nàng đỏ hơn. Fecmơ-tua được kéo đến mức cuối cùng, lúc này cô đã nhìn trọn tấm lưng Baek Do Yi.

Cô nuốt nước bọt lần nữa, nhanh chóng mở lời trước khi nàng kịp nói gì:

"Phần còn lại mẹ tự làm nhé, con ra ngoài đây."

Một lúc sau khi cả hai rời đi, nhân viên cửa hàng mới nhìn theo, thì thầm to nhỏ:

"Vừa rồi hai người đó làm gì trong phòng thử đồ vậy ? Sao mặt ai cũng đỏ thế ?"

"Ai mà biết được !"

----

Thỉnh thoảng Se Mi lại lui tới quán rượu cũ, bây giờ cô đã tầm tuổi Do Yi ngày xưa, vì vậy có thể hiểu được tâm trạng của mẹ chồng khi bước vào những nơi như thế này.

Ngồi một mình uống rượu, Se Mi trông thấy một cô gái say khướt, vừa nhìn màn hình điện thoại vừa lặng lẽ khóc, Se Mi lại thở dài, nốc cạn ly rượu trong tay.

Khi bước ra khỏi quán, cô thấy cô gái lúc nãy ngồi bên lề đường co ro. Jang Se Mi đi qua rồi đi lại, cuối cùng mới hỏi cô gái sống ở đâu để mình đưa về.

Cuộc họp cuối tuần vẫn diễn ra như thường lệ, mọi người ngồi quây quần bên nhau nhưng mỗi người đều có những tâm tư riêng, chỉ có đứa con trai út háo hức hỏi mẹ:

"Có chị dâu đi theo làm thư ký, mẹ có đỡ vất vả hơn không? Mẹ có làm khó chị dâu không ?"

"Trong mắt con, bộ mẹ là người như thế hả ?" Do Yi nhíu mày nhìn anh.

"Chủ tịch là người dễ mến nhất mà con từng gặp."

Do Yi lại liếc nhìn Se Mi nhưng cô vẫn trơ mặt cắt miếng bít tết trên đĩa, như thể cuộc nói chuyện vừa rồi không hề liên quan đến cô. Thế là Do Yi quay sang nói với con trai:

"Lần trước con nói sẽ giới thiệu con của một người bạn đến công ty thực tập, cô gái đó có đáng tin cậy không?"

"Mẹ đừng lo, chắc chắn vượt hơn cả tiêu chuẩn."

"Hôm nào dẫn qua cho mẹ gặp mặt."

"Dạ."

Hôm sau, Se Mi xuất hiện ở nhà mẹ chồng lúc 7 giờ sáng, trên tay còn mang theo ly cà phê được pha sẵn.

Trước đây, ai cũng khen ngợi cà phê cô pha, đến cả Baek Do Yi - người nổi tiếng kén chọn cũng bị chinh phục, thậm chí lâu lâu gia đình còn tổ chức những buổi tiệc cà phê.

Khi mới kết hôn, mỗi sáng cô đều tính toán thời gian để pha cà phê và mang đến cho Baek Do Yi, đảm bảo mẹ chồng luôn được thưởng thức hương vị tuyệt nhất.

Nhưng một ngày nọ, cô bất ngờ nói: 'Xin lỗi mẹ, con không thể pha cà phê cho mẹ nữa'.

Lúc đó nàng tưởng cô nói đùa, nhưng sau này mới biết không chỉ riêng việc pha cà phê, mà cả con người Se Mi cũng thay đổi.

Baek Do Yi ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh là tách cà phê nóng, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng biết cô ấy pha.

Đã hơn 20 năm rồi sao?

Không chỉ cà phê, Jang Se Mi còn sắp xếp chu đáo toàn bộ lịch trình của Do Yi. Từ những việc nhỏ nhặt như ly trà đầu tiên trong văn phòng, đến những buổi tiệc chiêu đãi khách hàng, hay lịch sinh hoạt cá nhân sau giờ làm việc ... Mặc dù cựu thư ký cũng rất giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ làm việc theo đúng nghĩa vụ, vây nên sẽ luôn có điều gì đó chưa hoàn hảo.

Nhưng Baek Do Yi không hề ngu ngốc, không phải nàng không hiểu tấm lòng của cô. Khi yêu một người, dù chỉ nhìn ánh trăng sáng, cô cũng muốn hái xuống để tặng cho người mình yêu.

Lo lắng, phấn khích như lên cơn sốt - đó là biểu hiện của tình yêu chân thành và mãnh liệt mà ai cũng từng trải qua.

Chỉ là nàng không biết phải đối diện với Se Mi như thế nào. Ba mươi năm nay, nàng luôn xem cô như con cháu, yêu thương như con ruột, chưa bao giờ có ý gì khác.

Về phần mình, sau khi sinh con, Baek Do Yi đã hiểu rõ bản chất của hôn nhân và quyết định không yêu chồng nữa. Điều này khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm như thể vừa thoát khỏi một cuộc truy sát, trong một khoảnh khắc không cần bận tâm sống chết, nhẹ nhàng hơn bất kỳ lúc nào.

Ở tuổi bảy mươi, tình yêu đối với nàng là điều quá xa vời, nhưng ánh mắt của Se Mi lại khiến trái tim nàng đau nhói.

Khi có người yêu thương mình, khiến cho những khoảnh khắc giả vờ không cần tình yêu trong quá khứ bỗng tan vỡ. Đôi khi Do Yi tự hỏi, không biết bản thân mình có điều gì mà khiến Se Mi rung động đến vậy ?

May mắn thay, Jang Se Mi không hề thúc ép nàng, cũng không đòi hỏi nàng phải bày tỏ tình cảm hay đáp lại. Chỉ là cô trở nên im lặng hơn so với trước đây.

Thỉnh thoảng trong những buổi họp, khi mọi người đang tập trung, Se Mi lại lén nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến. Nhưng khi nàng nhìn cô, cô lại thu hồi ánh mắt, giống như chú cún nhỏ vô tình lẻn ra khỏi nhà và vội vã trốn đi khi bị chủ phát hiện.

Trong bữa tiệc với chủ tịch Yoon, phu nhân của ông liên tục khen ngợi Se Mi, nói rằng Baek Do Yi thật may mắn khi có một cô con dâu như vậy. Bà đã tận mắt nhìn thấy cô dặn dò nhân viên ướp lạnh lon soda Do Yi mang theo, còn nói rằng chủ tịch Baek có thói quen uống soda sau khi uống rượu.

Lời khen ngợi nhiều đến mức cả Do Yi và Se Mi đều đỏ mặt, hai người không dám nhìn nhau, chỉ đáp lại bằng vài câu xã giao.

Tuy nhiên sau bữa ăn, người say lại là Se Mi. Chủ tịch Yoon vì muốn hợp tác với Do Yi nên nhân cơ hội ép rượu, không tha cho nàng ly nào. Nhịn không nổi, Se Mi bèn uống thay Baek Do Yi từng ly một. Cuối cùng, sợ cô sẽ nói nhảm sau khi say, Do Yi vội vàng kết thúc bữa tiệc và đưa Se Mi về nhà.

Trên đường về, Jang Se Mi ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì. Cô nhớ lại 20 năm trước, vào một buổi tối tương tự, họ cũng bước ra khỏi quán bar, bên ngoài là bầu không khí mùa hè trong trẻo của Seoul, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.

Về đến nơi, người giúp việc đỡ cô vào phòng, Do Yi còn dặn dò phải chăm sóc cô cẩn thận rồi đi rửa mặt. Trước khi ngủ, vì lo lắng không yên, nàng lại đến phòng Se Mi và phát hiện cô đã đá chăn ra.

Baek Do Yi thở dài, đi đến đắp chăn cho cô rồi bước ra ngoài. Nhưng khi chuẩn bị rời đi thì Jang Se Mi đã vươn tay níu lấy.

Hóa ra từ lúc nàng bước vào, Se Mi đã tỉnh giấc.

Nàng thoáng sững người khi Se Mi nắm lấy tay mình, không quay đầu lại cũng không gạt cô ra, chỉ đứng đó bất động.

"Omoni ..." Se Mi gọi nàng, giọng nói pha chút men say.

Cô đứng dậy, dùng sức kéo Do Yi về phía mình. Baek Do Yi bất đắc dĩ ngồi xuống mép giường. Cô xoay Baek Do Yi lại, để hai người đối diện nhau.

"Omoni ..."

Tiếng gọi đầy uẩn ức khiến Baek Do Yi không thể kìm được nước mắt.

Se Mi lao về phía trước ôm chầm lấy nàng, như muốn thân thể hòa vào nhau. Hai tay Do Yi chỉ buông thõng xuống, không đón nhận cũng không từ chối.

"Chắc em chỉ đang mơ rồi. Không sao, mơ cũng được, ít nhất trong mơ người sẽ không từ chối em." Se Mi nức nở trong vòng tay nàng.

Cô ấy lặng lẽ khóc, nước mắt thấm ướt áo ngủ của Do Yi. Nàng định đưa tay ra ôm, nhưng đôi tay dừng lại giữa không trung rất lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, chậm rãi vuốt ve.

Se Mi càng ôm chặt hơn, cảm giác được người mình yêu ôm vào lòng là như thế này.

"Em yêu người, em rất yêu người, nhưng tình yêu này khiến em rất đau khổ."

Jang Se Mi thu người lại, lẩm bẩm nói gì đó trong miệng.

Do Yi dịu dàng vuốt mái tóc cô, nàng không biết phải nói gì. Nhưng khi nhìn thấy Se Mi đau khổ như vậy, lòng nàng cũng đau theo.

Cuối cùng, cô cũng thiếp đi trong vòng tay nàng. Do Yi trở về phòng, nhưng suốt đêm không tài nào chợp mắt nổi, chỉ nhìn bầu trời dần sáng.

Ngày hôm sau, Jang Se Mi dậy sớm chuẩn bị điểm tâm, gương mặt vẫn giữ vẻ trầm lặng thường ngày. Baek Do Yi thở phào, vậy là cô ấy không nhớ gì về chuyện đêm qua.

"Con đã có một giấc mơ, con thấy omoni ôm con ..."

"Đừng nói mấy câu này khi ăn, nuốt không trôi." Do Yi vừa nói vừa phết bơ lên bánh mì, mắt vẫn không hướng về cô.

----

Thực tập sinh mới chính là cô gái mà Se Mi đã gặp tại quán rượu hôm đó, tên là Ji Eun.

Jang Se Mi không nhận ra cô bé, khi hai người lướt qua nhau trên hành lang, Ji Eun gọi cô lại và hỏi cô có phải là người đã đưa mình về nhà hôm đó không. Se Mi gật đầu, dường như bây giờ cô vô cảm với mọi thứ, ngoại trừ Baek Do Yi.

"Chị à, chúng ta thật có duyên."

"Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, tạm biệt."

Jang Se Mi không ngờ mình lại gặp rắc rối, mỗi ngày đều bị cô gái nhỏ bám dính. Bất kể ở đâu, cô bé luôn gọi cô là 'chị'. Chỉ cần Se Mi bước vào phòng nghỉ công ty, cô bé sẽ lập tức xuất hiện .

"Em bao nhiêu tuổi ?"

"Em 21"

Một ngày nọ, Se Mi không thể nhịn nữa mà hỏi tuổi cô bé.

"Em còn nhỏ hơn con trai tôi đấy !"

Cô nghĩ câu nói này chắc chắn sẽ khiến Ji Eun sợ hãi và bỏ chạy.

"Thật ạ ? Nhìn chị trẻ lắm, không giống người đã kết hôn."

Se Mi nghe xong chỉ biết xoa trán.

Sau một thời gian, mọi người xung quanh cũng nhận ra sự bất thường. Ngay cả Baek Do Yi - người vốn dĩ chẳng màng chuyện thị phi, cũng biết rằng thực tập sinh mới là cái đuôi của Jang Se Mi.

Ngày hôm đó, sau khi tan làm, Se Mi đưa Baek Do Yi về nhà. Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì một bàn tay vươn lên giữa không trung.

Cửa thang máy mở ra, Ji Eun chen vào, lễ phép cúi chào Baek Do Yi trước rồi nhảy đến bên Se Mi, nhiệt tình khoác tay cô.

"Chị, có một quán bar mới mở, chúng ta đi cùng nhau nhé." Ji Eun đề nghị với vẻ mặt háo hức.

Hai người còn lại cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng họ đều cảm thấy bất ngờ, lo lắng.

"Chị còn việc phải làm, em đi đi." Se Mi nhìn Baek Do Yi, có chút bối rối.

"Đi mà, quán bar này là chỗ nổi tiếng, có nhiều chị gái xinh đẹp lắm."

Jang Se Mi suýt thì sặc nước bọt.

"Nhưng chị thực sự có việc."

Thang máy sắp đến tầng 1.

"Nếu chị không đi thì em đi một mình có ý nghĩa gì đâu. Xin chị đó, đi đi mà !"

Cô liếc nhìn Baek Do Yi lần nữa, thấy nàng vẫn không cảm xúc, cô liền mang theo chút thách thức:

"Được, mấy giờ gặp ?"

"11 giờ !" Khuôn mặt Ji Eun bỗng chốc rạng rỡ như hoa.

Baek Do Yi vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trong suốt đoạn đường về nhà. Đến nơi thì cậu con trai út nói có chuyện muốn bàn với mẹ, vậy nên Se Mi đành phải về nhà dọn dẹp trước, thay đồ rồi mới ra ngoài.

Nói chuyện với con trai xong, Do Yi phát hiện đã hơn 10 giờ đêm. Ra khỏi thư phòng, nàng ngạc nhiên khi thấy phòng khách trống trơn.

"Mẹ đang đợi ai vậy ?" Con trai út nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của Baek Do Yi.

"À, không có."

Sáng hôm sau, Do Yi thức dậy, rửa mặt đánh răng xong vẫn không thấy Se Mi đâu. Bình thường vào giờ này, cô đã đến nấu cơm và pha cà phê, nhưng hôm nay sắp lên xe mà cũng không thấy mặt mũi. Baek Do Yi cố gắng nhẫn nhịn, không muốn gọi cho cô.

Đến công ty, Do Yi cũng không thấy bóng dáng Se Mi. Hỏi han qua lại, thư ký mới báo là cả Se Mi và cô thực tập sinh đều không đến.

Cả ngày làm việc, Baek Do Yi cứ cảm thấy bồn chồn. Nàng cố gắng tỏ ra bình thường nhưng trong lòng không thể nào tập trung được. Sau khi tan làm, cô vẫn không xuất hiện.

Ngày tiếp theo, Se Mi lại biệt tăm biệt tích. Đến trưa Baek Do Yi đi vào nhà hàng, nhìn thấy cô thực tập đang vui vẻ trò chuyện cùng hai cô gái khác.

Mặc dù nhà hàng có chỗ dành riêng cho Baek Do Yi, nhưng nàng lại cố tình ngồi cạnh nhóm cô gái đó. Thư ký cảm thấy kỳ lạ nên hỏi Baek Do Yi, nàng chỉ giải thích rằng muốn đổi chỗ cho đỡ nhàm chán.

"Chúng tôi uống say rồi hôn nhau, sau đó cô ấy đưa tôi đến khách sạn ..."

Baek Do Yi vội vàng rời đi ngay cả khi chưa ăn xong.

Một ngày nữa trôi qua, cuối cùng Se Mi cũng xuất hiện. Như thường lệ, cô đến pha cà phê và chuẩn bị bữa sáng, sau đó đợi Baek Do Yi cùng tới công ty.

"Con không định giải thích gì sao?"

"Giải thích gì cơ ?"

"Mấy ngày qua sao không đi làm ?"

"À, con gặp một người bạn, đi chơi với cô ấy vài hôm."

"Công ty chứ có phải cái chợ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ?"

"Con hiểu rồi."

Tại sảnh công ty, hai người họ vô tình gặp lại Ji Eun. Ji Eun nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi Se Mi khiến cô lập tức đỏ mặt, trong khi Do Yi đã âm thầm quan sát mọi thứ.

Vừa bước vào văn phòng, Baek Do Yi yêu cầu cô ở lại vì có chuyện muốn hỏi.

"Đừng làm những chuyện lố bịch nữa."

"Omoni nói gì vậy ?"

"Thì chuyện con với cô bé đó !"

"Ý omoni là sao ?"

"Đừng diễn trò ngốc nghếch trước mặt mẹ, mẹ biết hết đấy !"

"Omoni biết gì rồi ?"

"Ji Eun nói rằng con và cô ấy đã đi bar, rồi đi ... khách sạn."

Ban đầu Se Mi còn hoài nghi nhưng sau khi nghe Baek Do Yi nói, cô lại bật cười.

Jang Se Mi tiến sát lại gương mặt nàng, gần đến mức gợi tình. Bầu không khí vô cùng ám muội, Baek Do Yi bắt đầu không nhịn được mà lùi lại vài bước.

"Người ghen à ?"

"Con nói gì vậy ? Thì ... ta là mẹ chồng con, có trách nhiệm nhắc nhở con về bổn phận làm dâu nhà họ Dan."

Se Mi phớt lờ lời nói của Do Yi, tiếp tục tiến sát hơn. Baek Do Yi có thể cảm nhận rõ hơi thở của cô, sau lưng là bàn làm việc, không còn đường lui, nhưng cô thì vẫn tiến tới.

"Người đang ghen, đúng không ?"

"Ta không biết con đang nói gì."

Baek Do Yi muốn trốn thoát nhưng Se Mi đã vòng tay ôm lấy nàng. Khi hai khuôn mặt gần nhau, cô mỉm cười nhìn Do Yi:

"Hôm đó em không hề đi bar. Nhưng Ji Eun đã gặp bạn gái mới ở đó, con bé còn nhắn tin cho em. Người muốn đọc tin nhắn không ?"

"Chuyện đó liên quan gì đến tôi ?!"

Baek Do Yi bất giác muốn trốn đi thì bị cô bất ngờ ôm lấy từ phía sau, nàng cố gắng vùng vẫy.

"Buông ra mau, sẽ bị thấy đấy ..."

Baek Do Yi cố gắng đẩy Se Mi ra, nhưng cô lại dùng tay bịt miệng nàng. Cô tiến gần hơn, đến mức hơi thở ấm áp phả vào tai và má Do Yi.

"Thả tôi ra !!!"

Jang Se Mi buông nàng ra, nụ cười trên khuôn mặt thể hiện sự đắc ý và có phần khiêu khích. Baek Do Yi chỉnh lại tóc, ngồi xuống ghế.

"Đừng vượt quá giới hạn ..."

"Em đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi !"

"Từ ngày mai đừng đến công ty nữa, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô !!"

"Người nói thật chứ ?"

"Thật !"

----

Đúng như dự đoán, sau lần đó Jang Se Mi không còn xuất hiện nữa, lá thư từ chức thông qua Dan Chi Gang được trao tận tay nàng.

Trong thư, cô nói rằng bản thân đã quậy phá đủ rồi, cô vất vả, mẹ chồng cũng vất vả, cô sẽ không làm phiền Baek Do Yi nữa.

Cô cũng nói rằng mình sẽ đi du lịch khắp nơi, có thể ở trong nước, cũng có thể ra nước ngoài định cư. Tóm lại không biết khi nào sẽ về nhưng cô sẽ chú ý an toàn, mọi người đừng lo lắng.

Trong buổi họp gia đình, Baek Do Yi đã thông báo chuyện này và đưa lá thư cho mọi người xem, nhưng ai nấy đều nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.

"Mẹ có làm gì đâu mà mấy đứa nhìn mẹ ghê thế ?"

"Chị dâu giận mẹ phải không ?" Đứa con trai nhỏ hỏi.

"Tất cả quần áo đều được mang đi hết, có vẻ lần này cô ấy thật sự có ý muốn rời khỏi." Chi Gang nói.

Mọi người lại một lần nữa nhìn về phía Baek Do Yi.

Có lẽ vậy ... cô ấy thực sự mệt mỏi rồi ...

Baek Do Yi bối rối, không biết phải nói gì. Nên giải thích thế nào đây ? Không lẽ nói rằng vì ở văn phòng, Se Mi ôm nàng từ phía sau, hơi thở phả vào tai khiến nàng bực bội nên đã buông những lời nặng nề với cô ấy ?

Cái ôm đó vẫn còn lưu lại trên cơ thể, Baek Do Yi cảm thấy có chút mơ hồ.

Chỉ là, điều khiến Do Yi hoảng loạn không phải việc Jang Se Mi ôm nàng, mà là khi bị ôm, nàng nhận ra trái tim mình đã rung động. Giây phút đó khiến nàng rất xấu hổ, điều này sao có thể xảy ra được ?

Tối hôm đó, Do Yi mất ngủ, trong đầu chỉ tràn ngập cảm giác của Se Mi, chưa kịp nghĩ xem ngày mai phải đối mặt như thế nào thì cô đã bỏ đi mất.

Liệu có phải vì nàng đã nói không muốn gặp cô nữa không ?

Tuy nhiên, nàng đã từng nói với Se Mi về cảm xúc của mình, lẽ ra cô ấy nên hiểu.

Vào những ngày đi làm, Baek Do Yi vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như thể Jang Se Mi đã không còn tồn tại. Nàng đã che giấu sự thật này một cách hoàn hảo đến mức đánh lừa được tất cả mọi người.

Thỉnh thoảng, Se Mi sẽ gửi bưu thiếp cho chồng, sau đó anh sẽ chuyển cho mọi người. Trên bưu thiếp là hình ảnh bầu trời xanh, mây trắng, biển cả mênh mông và ở mặt sau, Jang Se Mi còn viết những lời chào hỏi ngắn gọn.

Trước mặt mọi người, Baek Do Yi luôn tỏ ra không quan tâm đến những bưu thiếp đó. Nhưng có một lần, con trai lớn vô tình làm rớt một tấm trên bàn, sau khi mọi người đã về hết, nàng mới nhặt lên.

Trên bưu thiếp là hình ảnh ngôi đền ở Angkor Wat, chi tiết bị mờ do in ấn, mặt sau viết:

Ở đây rất nóng, nhưng thường xuyên mưa. Có những đứa trẻ mang giỏ đi bán xoài, tôi thường xuyên trò chuyện với chúng

Do Yi nhớ lại có lần Jang Se Mi nói muốn cùng nàng đi Angkor Wat, còn kể về một cảnh trong《 Tâm Trạng Khi Yêu 》khi mà Chu Mộ Vân đến đây để kể về bí mật của mình.

Se Mi nói rằng bí mật của cô cả nhà đều biết hết rồi, nhưng cô vẫn muốn tìm một hốc cây để kể lại câu chuyện của mình.

Baek Do Yi lấy bộ phim đó ra xem, nhưng mới đến nửa đoạn đã cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi trong lúc vẫn đeo kính.

Người giúp việc đã đi khắp các quán cà phê ở Seoul để tìm kiếm hương vị cà phê ngon nhưng Baek Do Yi không hài lòng với bất kỳ quán nào. Nói đúng ra là tạm chấp nhận được, dù sao cũng khó có thể so sánh với loại cà phê của Se Mi mà nàng đã từng uống trước đây.

Khi Chi Jung hỏi có nên khuyên chị dâu quay về hay không, thì nàng chỉ lắc đầu:

"Có con bé bên cạnh chỉ làm mẹ không thoải mái, như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người rồi."

Kể từ đó, Baek Do Yi cảm thấy có một sự thay đổi khó hiểu trong tâm trạng của mình. Nàng cảm thấy buồn bã, trống rỗng và mất đi niềm vui sống, như thể có một hố đen đang nuốt chửng mọi thứ.

Có lần, khi đi dự hội thảo bên ngoài, Do Yi bước vào tòa nhà văn phòng và thoáng thấy một bóng người trông rất giống Jang Se Mi. Trái tim nàng như hụt đi một nhịp và đứng sững ngay tại chỗ. Một lát sau, khi người đó quay đầu lại, nàng mới nhận ra là mình đã nhầm.

Lâu dần, Baek Do Yi cảm thấy chai sạn, giống như trước kia, chỉ biết lo cho công việc và gia đình, hiếm khi nhớ đến Se Mi.

Một lần khác, trong lúc đang tham gia một cuộc họp, điện thoại của nàng reo lên. Bình thường nàng không bao giờ nghe điện thoại khi đang họp, nhưng lần này một cảm giác vô hình nào đó thúc đẩy nàng bấm nút Trả lời.

Đầu dây bên kia không nói gì, Baek Do Yi cũng im lặng. Rồi nàng nghe thấy những tiếng nức nở khe khẽ, mắt nàng lại đỏ hoe. Cả phòng họp im bặt, mọi người đều nhìn về phía chủ tịch.

Cuộc gọi kết thúc, Baek Do Yi vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại một lúc lâu.

"Mọi người tiếp tục họp đi."

Nàng chạy vào nhà vệ sinh, tìm một góc ngồi xuống, nước mắt cứ thế trào ra.

Sinh nhật 71 tuổi của Baek Do Yi được tổ chức rất hoành tráng, ba đứa con cố gắng làm mẹ vui, nhưng nàng chỉ xuất hiện một lúc rồi trốn vào phòng, xem nốt phần còn lại của《 Tâm Trạng Khi Yêu 》

"Phim gì mà lộn xộn thế này."

Nhưng khi thấy Chu Mộ Vân đi đến hốc cây để kể bí mật, nước mắt nàng lại rơi xuống, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Một tuần nữa trôi qua, con trai lớn thông báo rằng Jang Se Mi sẽ định cư ở nước ngoài và không quay về nữa, còn gửi cho anh một bản thỏa thuận ly hôn.

Baek Do Yi cảm thấy trời đất như sụp đổ, nhưng dù sao mỗi người nên sống cuộc đời của riêng mình. Do Yi vừa an ủi con trai, vừa tự an ủi bản thân.

Hôm đó có tiệc công ty, Baek Do Yi về nhà rất muộn, vừa về đến đã lao vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng để xua tan đi sự mệt mỏi.

Khi quấn khăn tắm bước ra, người giúp việc mang đến cho nàng một ly sữa nóng. Sau khi uống xong, Baek Do Yi bảo người giúp việc mau nghỉ ngơi.

Baek Do Yi đẩy cửa bước vào phòng ngủ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Jang Se Mi đang đứng trước mặt. Bản năng khiến nàng siết chặt khăn tắm trước ngực, lùi lại hai bước.

"Em đã thử rất nhiều cách, ngắm nhìn tất cả các cảnh đẹp. Sau khi say khướt ở hàng chục quán bar, tham gia những buổi tiệc vô nghĩa, nhưng em thật sự không thể quên được. Chỉ cần nhìn thấy một áng mây cũng đủ để em nhớ về người, em đã kiệt sức rồi. "

Nước mắt của Se Mi rơi xuống từng giọt, như một đứa trẻ ướt đẫm trong cơn mưa.

Baek Do Yi không chịu nổi nữa, một ngọn lửa lớn bùng lên phía sau, nàng đi đến ôm chầm lấy Jang Se Mi. Linh hồn lao ra khỏi cơ thể, cả hai đều mất kiểm soát ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro