MindReader

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm ấy, Minh mở mắt ra với cảm giác căng thẳng từ kỳ thi hôm qua. Để thư giãn, anh quyết định lướt qua các ứng dụng mới trên điện thoại. Một ứng dụng mới lạ có tên là "MindReader" thu hút sự chú ý của anh. Biểu tượng của ứng dụng là một cái đầu với sóng xung quanh, biểu thị sự kết nối giữa tâm trí và công nghệ.

"Ứng dụng này trông có vẻ thú vị," Minh tự nhủ, rồi quyết định tải về.

Sau khi cài đặt, anh mở ứng dụng và thấy một thông điệp đơn giản:

"Khám phá suy nghĩ thật của mọi người."

Dưới thông điệp là một nút bấm "Bắt đầu" và một số tùy chọn để nhập số điện thoại của người mà anh muốn đọc suy nghĩ.

Hơi băn khoăn, Minh quyết định thử nghiệm với Huy, bạn thân của mình. Anh nhập số điện thoại của Huy và chờ đợi kết quả. Ngay lập tức, màn hình hiện ra một loạt suy nghĩ ngắn gọn, được phân loại theo chủ đề như "Công việc," "Bạn bè," và "Mối quan hệ."

Minh đọc những suy nghĩ của Huy và thấy một điều bất ngờ. Huy luôn tỏ ra là một người bạn tốt, nhưng những suy nghĩ mà ứng dụng hiện ra cho thấy sự ghen tị và cảm giác không hài lòng với Minh.

"Minh lúc nào cũng thích làm trung tâm. Mình chán ngấy cậu ta rồi," suy nghĩ của Huy vang lên trong đầu Minh.

Minh cảm thấy như có một con dao đâm vào ngực mình. Anh luôn coi Huy là người bạn tốt nhất, nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng đằng sau nụ cười và sự quan tâm của Huy là sự đố kị và oán giận sâu sắc.

"Chuyện gì vậy?"

Minh tự hỏi, cảm giác lo lắng ngày một lớn dần.

"Huy không bao giờ nói gì về điều đó với mình."

Anh nhanh chóng gọi điện cho Huy để hỏi về việc liệu có điều gì không ổn giữa họ.

"Huy, có chuyện gì không ổn giữa chúng ta không?" Minh hỏi qua điện thoại.

"Cái gì? Không, sao lại hỏi vậy?"

Huy đáp, giọng có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng hơi căng thẳng.

"Chỉ là... gần đây mình cảm thấy có gì đó không đúng," Minh nói, cảm giác không yên.

"Có thể là do cậu mệt mỏi thôi. Nếu cần thiết chúng ta có thể gặp nhau để nói chuyện," Huy đề nghị.

"Ừm...chắc là do mình mệt thật, có gì nói chuyện sau", Huy dừng cuộc gọi, thở dài rồi ngẫm nghĩ điều gì đó.

Minh cố gắng tiếp tục với một số người khác. Để tránh tình cờ xâm phạm quyền riêng tư của ai đó, anh chọn những người mà anh không thân thiết lắm, nhưng kết quả vẫn không hề dễ chịu. Những suy nghĩ tiêu cực về anh xuất hiện từ đồng nghiệp và người quen, khiến anh cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới giả dối.

Một đồng nghiệp thường ngày tỏ ra ngưỡng mộ và khen ngợi anh, nhưng trong suy nghĩ, người đó thầm mong Minh thất bại để có thể chiếm lấy vị trí của anh. Một người bạn học cũ luôn tỏ ra thân thiện nhưng lại nghĩ Minh là kẻ vô dụng và tự cao.

"Làm sao cậu ta có thể được tất cả mọi thứ dễ dàng như vậy?"

Một suy nghĩ từ đồng nghiệp của Minh vang lên.

Sự tò mò ban đầu biến thành nỗi ám ảnh không lối thoát. Minh bắt đầu cảm thấy bất an mỗi khi tương tác với mọi người. Sự thất vọng ban đầu dần chuyển thành sự giận dữ và oán hận. Anh không chỉ cảm thấy mình bị phản bội mà còn bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh mình.

Anh tự hỏi,

Liệu tất cả mọi người đều đang che giấu một phần đen tối nào đó, và ai trong số họ thực sự tốt đẹp?

Minh bắt đầu nhìn ngược lại bản thân mình. Anh tự hỏi liệu mình có thực sự xứng đáng với những gì anh đã đạt được. Anh nhớ lại những lần tận dụng các mối quan hệ để tiến xa hơn trong sự nghiệp, những lần anh bỏ qua người khác chỉ để đạt được mục đích cá nhân.

Những suy nghĩ anh đọc được từ người khác bắt đầu xâm nhập vào tâm trí anh, biến anh thành một kẻ không còn biết đến lòng tin và tình bạn. Những mối quan hệ tưởng chừng lành mạnh và đáng tin cậy của anh đang dần sụp đổ khi anh đọc được những suy nghĩ thật của họ.

Huy không hoàn toàn là một người xấu.

Trong quá trình Minh sử dụng "MindReader" để đọc suy nghĩ của Huy, có những khoảnh khắc anh thấy Huy cảm thấy tội lỗi và đau khổ vì những suy nghĩ tiêu cực của mình. Huy tự dằn vặt vì không thể chấm dứt cảm giác đố kị với Minh, người mà anh thực sự coi là một người bạn thân. Huy không muốn mất đi tình bạn này, nhưng cảm xúc và suy nghĩ của anh lại khiến anh cảm thấy mình bị mắc kẹt.

"Mình cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ vì đã ghen tị với Minh. Tại sao không thể đơn giản là chúc mừng cậu ấy?" suy nghĩ từ Huy vang lên.

Trong khi đó, Minh càng ngày càng cảm thấy cô lập và bị ám ảnh bởi những gì mình đã đọc được. Anh quyết định gặp Huy để làm rõ mọi chuyện. Khi họ gặp nhau, sự căng thẳng giữa hai người ngày càng gia tăng. Minh không thể ngừng tự hỏi về sự chân thành trong lời nói của Huy. Tình bạn của họ, một khi là nguồn an ủi và sự hỗ trợ, giờ đây trở thành một chiến trường của sự nghi ngờ và oán giận.

Một buổi chiều, Minh và Huy hẹn gặp nhau tại một quán cà phê quen thuộc, nơi họ thường đến sau giờ học lúc trước và sau giờ làm bây giờ để thư giãn và trò chuyện. Không khí hôm nay dường như ngột ngạt hơn bình thường. Huy có vẻ căng thẳng, trong khi Minh thì bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lạnh lùng và dò xét.

"Dạo này cậu có vẻ bận rộn nhỉ?", Minh bắt đầu với một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu có chút căng thẳng

"Ừ, mình bận với một số dự án mới. Cậu thì sao?", Huy cười nhẹ, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

"Mình cũng ổn. Nhưng mình đang thắc mắc một điều...", Minh ngập ngừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Huy

"Chuyện gì vậy? Có vấn đề gì à?", Huy cau mày, nhận ra Minh không giống như bình thường.

"Mình cảm thấy như có khoảng cách giữa chúng ta. Cậu có điều gì không hài lòng với mình không?", Minh nhấn mạnh từng chữ, quan sát kỹ từng phản ứng của Huy.

Huy ngập ngừng một lúc, rồi cố gắng cười:

"Không, không có gì đâu. Mình chỉ... cậu biết đấy, công việc và cuộc sống đôi khi làm mình căng thẳng thôi."

Minh cười nhẹ nhưng nụ cười đó đầy ẩn ý

"Thật sao? Vậy tại sao mình lại cảm nhận được sự ganh tị từ cậu? Như kiểu... cậu luôn tự hỏi tại sao mình lại được mọi người yêu mến hơn?"

Huy tái mặt, ngạc nhiên

"Cậu... cậu nghe điều đó từ đâu vậy?", Giọng Huy lạc đi, rõ ràng là cậu không nghĩ Minh sẽ biết được suy nghĩ thầm kín của mình

"Không quan trọng mình nghe từ đâu. Quan trọng là cậu đã nghĩ như vậy, phải không?", Minh đáp, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng

"Mình... mình không có ý như vậy. Đó chỉ là... một cảm giác thoáng qua. Cậu hiểu mà, phải không? Ai cũng có lúc như thế", Huy cố gắng biện minh, giọng cậu đầy lo lắng.

Minh không bỏ qua

"Thoáng qua? Hay đó là điều cậu thực sự nghĩ? Cậu cảm thấy bị lép vế trước mình, đúng không?", Minh nói, giọng càng ngày càng đe dọa

Huy cảm thấy khó chịu nhưng cố gắng bình tĩnh

"Minh, nghe này... Chúng ta là bạn mà. Đôi khi mình có thể hơi ghen tị, nhưng không có nghĩa là mình không coi trọng cậu."

Minh im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ.

Trong đầu, anh mở ứng dụng "MindReader" lên và kiểm tra những suy nghĩ hiện tại của Huy:

"Minh biết gì rồi? Làm sao mà cậu ta lại có thể biết được? Mình không muốn mất tình bạn này... nhưng nếu cậu ta biết tất cả, mình sẽ làm gì đây?"

Nhận thấy sự lo lắng và sợ hãi của Huy, Minh quyết định đẩy xa hơn

"Huy, mình hiểu cậu. Nhưng nếu cậu thật sự nghĩ mình cướp đi cơ hội của cậu, thì mình không thể coi đó là chuyện nhỏ được", Minh nói, giọng thấp và lạnh lẽo.

"Không, không phải như vậy! Mình chưa bao giờ nghĩ cậu là kẻ thù hay gì cả."

Huy đáp lại, giọng khẩn thiết, rõ ràng là bị dồn vào thế bí

Minh tiếp tục

"Cậu có chắc không? Mình nghĩ cậu nên thành thật với mình hơn, nếu không... có lẽ chúng ta sẽ không thể là bạn được nữa."

Huy cảm thấy như bị ép buộc, anh nhìn vào Minh và rồi thở dài

"Mình... mình xin lỗi nếu đã khiến cậu cảm thấy bị tổn thương. Mình thực sự không có ý như vậy. Có lẽ mình đã quá tự ti, và nó khiến mình có những suy nghĩ không tốt."

"Được rồi. Mình sẽ tạm tin cậu lần này. Nhưng nhớ đừng để mình phải nghi ngờ nữa."

Minh nói, nhưng giọng vẫn đầy sự đe dọa

Huy gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy một sự xa cách lạnh lẽo. Cuộc trò chuyện này đã thay đổi mối quan hệ giữa họ mãi mãi.

Minh đứng dậy, rời đi mà không nói thêm lời nào. Trong lòng anh vẫn không nguôi cơn giận, và anh biết rằng sẽ không dừng lại ở đây.

"MindReader" đã trở thành vũ khí để Minh kiểm soát và thao túng người khác, và Huy chỉ là mục tiêu đầu tiên trong trò chơi tàn nhẫn này.

Sự thay đổi của Minh ngày càng rõ rệt, và từ cuộc gặp gỡ này, Huy nhận ra rằng Minh không còn là người bạn thân thiện mà anh từng biết.

Sau khi khám phá sự thật đau đớn từ suy nghĩ của Huy và những người xung quanh, Minh trở nên ám ảnh với việc sử dụng ứng dụng "MindReader". Anh không thể chấp nhận việc người khác nghĩ xấu về mình, và thay vì đối mặt một cách bình thường, anh quyết định sử dụng ứng dụng để trả đũa.

Quang là một đồng nghiệp cùng phòng làm việc với Minh. Bình thường, Quang luôn tỏ ra thân thiện và khen ngợi Minh vì sự chăm chỉ và thành công trong công việc. Nhưng qua "MindReader", Minh đọc được suy nghĩ thầm kín của Quang:

"Minh lúc nào cũng tỏ ra tự cao, mình ghét cậu ta! Chỉ cần có cơ hội, mình sẽ đẩy cậu ta ra khỏi công ty này."

Minh cảm thấy sự phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực. Trong tâm trí anh, Quang giờ đây không còn là một người đồng nghiệp tốt bụng nữa, mà là một kẻ nguy hiểm cần bị tiêu diệt. Minh quyết định sẽ sử dụng ứng dụng để tạo ra sự bất hòa và lợi dụng những suy nghĩ của Quang.

Anh bắt đầu bằng cách tận dụng những suy nghĩ bất mãn của Quang đối với những người khác trong phòng. Minh gửi tin nhắn ẩn danh cho đồng nghiệp khác, giả vờ là Quang, tiết lộ những suy nghĩ tiêu cực mà Quang đã có về họ.

"Cậu nghĩ rằng cậu giỏi hơn tôi sao? Đừng tưởng mình được trọng dụng mà lên mặt!" – đó là một trong những tin nhắn Minh giả danh Quang gửi đi.

Căng thẳng gia tăng trong phòng làm việc

Chẳng mấy chốc, không khí trong phòng làm việc trở nên căng thẳng. Mọi người bắt đầu xa lánh Quang, nghi ngờ và xì xào sau lưng anh ta. Quang không hiểu vì sao mọi người đột nhiên thay đổi thái độ với mình, và sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Quang nói to khi bị một đồng nghiệp lườm nguýt.

"Cậu tự biết mà, Quang. Đừng nghĩ mình giỏi rồi đi coi thường người khác," đồng nghiệp đáp lại với giọng chua cay.

Minh đứng từ xa, giả vờ không biết gì, nhưng trong lòng anh là cảm giác thỏa mãn khi thấy Quang rơi vào tình thế khó khăn. Anh biết mình đã thành công trong việc tạo ra sự mâu thuẫn nội bộ. Những suy nghĩ tiêu cực của Quang đã bị Minh lợi dụng để chống lại chính anh ta.

Một lần khác, Minh nhắm đến Linh, người bạn gái cũ vẫn còn vương vấn sau khi chia tay với anh. Minh biết Linh vẫn còn cảm giác với mình qua những suy nghĩ mà anh đọc được từ ứng dụng:

"Liệu Minh có nhớ đến mình không? Mình không thể quên cậu ấy. Mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cậu ấy quay lại."

Minh quyết định lợi dụng sự yếu đuối này của Linh. Anh bắt đầu gửi những tin nhắn qua lại với cô, giả vờ như muốn nối lại mối quan hệ. Dù biết mình không còn cảm xúc gì với Linh, Minh vẫn cố tình khơi gợi hy vọng để cô dễ dàng bị kiểm soát.

"Mình cũng nhớ cậu, Linh. Có thể chúng ta nên thử lại," Minh nhắn tin, đôi mắt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

Linh phản hồi nhanh chóng, dường như nắm bắt từng lời Minh nói.

"Thật sao, Minh? Mình rất vui khi nghe điều đó! Chúng ta có thể gặp nhau không?"

Trong các cuộc gặp gỡ sau đó, Minh dùng "MindReader" để đọc từng suy nghĩ nhỏ nhất của Linh. Anh cố tình dùng những lời nói và hành động mà anh biết sẽ khiến cô bị lệ thuộc vào anh nhiều hơn.

"Mình cảm thấy như có điều gì đó không đúng," Linh nói một lần khi gặp mặt.

"Nhưng mình không biết sao, mình vẫn muốn tin cậu."

"Không có gì sai cả," Minh cười nhẹ, nhưng trong đầu anh là kế hoạch để duy trì sự kiểm soát của mình.

Anh biết Linh là người dễ bị tổn thương và không muốn mất hy vọng vào tình yêu, và anh không ngần ngại lợi dụng điều đó để thỏa mãn quyền lực.

Minh bắt đầu thỏa mãn với việc kiểm soát người khác và quyết định nhắm đến những mục tiêu lớn hơn. Thầy Nam, một giáo viên đáng kính, đã từng chỉ trích Minh trong một cuộc họp lớp vì hành vi lười biếng và không trung thực. Qua ứng dụng, Minh biết thầy Nam luôn cảm thấy mình đã không đủ nghiêm khắc với Minh trong quá khứ.

"Có lẽ mình đã sai khi không kỷ luật cậu ta ngay từ đầu," thầy Nam nghĩ.

"Minh đã quá quen với việc mọi người nhún nhường."

Đọc được những suy nghĩ này, Minh cảm thấy căm ghét và muốn trả đũa. Anh dùng "MindReader" để khám phá thêm những suy nghĩ khác, rồi tìm cách gài bẫy thầy Nam. Minh bắt đầu lan truyền tin đồn rằng thầy Nam có mối quan hệ không đúng mực với một học sinh cũ, dựa trên những suy nghĩ ngẫu nhiên mà thầy từng nghĩ tới.

Tin đồn nhanh chóng lan ra. Minh ngụy tạo những bằng chứng giả, như email và tin nhắn, và gửi chúng cho ban giám hiệu. Thầy Nam bị triệu tập và phải đối mặt với cuộc điều tra. Danh tiếng của thầy bị hủy hoại, và thầy mất đi công việc mà mình từng đam mê và tâm huyết.

"Minh, tại sao em lại làm vậy?" thầy Nam đối diện với Minh trong tuyệt vọng sau khi biết rõ mọi chuyện.

"Thầy nghĩ rằng thầy có thể chỉ trích em mà không phải trả giá sao?" Minh nói, giọng lạnh lùng. 

"Thầy nên nhớ rằng ai cũng có một mặt tối của mình."

Minh ngày càng bị cuốn sâu vào vòng xoáy đen tối do chính mình tạo ra. Anh không còn nhận ra bản thân mình nữa. Trước đây, Minh là một người nhút nhát và dễ bị tổn thương, nhưng giờ đây, anh trở thành một kẻ đầy quyền lực và không có lòng thương xót. Những suy nghĩ anh đọc được từ người khác chỉ càng làm củng cố cho lòng hận thù và sự hoài nghi của anh. Anh trở nên nghiện cảm giác được kiểm soát và phá hủy cuộc sống của người khác.

Một ngày, khi Minh đang đứng trước gương, anh nhìn thấy chính mình với đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn. Anh nhận ra rằng mình đã hoàn toàn biến đổi. Không còn là Minh hiền lành ngày xưa, giờ đây anh đã trở thành một phiên bản của bóng tối.

Anh mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười của niềm vui. Đó là nụ cười của sự trống rỗng.

"Tất cả họ đều xứng đáng," Minh nói với hình ảnh của mình trong gương.

"Nếu đây là bản chất thật của con người, thì mình chỉ đơn giản là chơi theo luật thôi."

Một buổi tối, Minh quyết định tìm hiểu thềm về nguồn gốc của ứng dụng. Sau một số tìm kiếm, anh phát hiện rằng "MindReader" là sản phẩm của một công ty công nghệ mờ ám tên là "Nocturne Technologies," nổi tiếng với việc phát triển các công nghệ xâm phạm quyền riêng tư.

"Ứng dụng này không chỉ là một trò đùa," Minh tự nói với mình khi đọc được bài viết trên diễn đàn.

"Nó thực sự có thể xâm nhập vào tâm trí và khai thác những suy nghĩ sâu kín nhất."

Bài viết cũng đề cập rằng sự xâm nhập này có thể gây ra sự căng thẳng tâm lý nghiêm trọng. Minh cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh không biết liệu việc tiếp tục sử dụng ứng dụng có làm tình trạng của mình tồi tệ hơn không.

Minh đã trải qua nhiều ngày liền chìm đắm trong cảm giác quyền lực khi kiểm soát được suy nghĩ của những người xung quanh. Nhưng rồi, mỗi đêm, khi ngồi một mình, anh lại cảm thấy một nỗi trống rỗng và tội lỗi. Anh nhận ra rằng mình đã đánh mất những gì quý giá nhất - tình bạn, sự chân thành và sự tin tưởng. Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác này, Minh quyết định gặp Huy để xin lỗi và hy vọng có thể sửa chữa mọi thứ.

Quán cà phê quen thuộc giờ đây dường như xa lạ. Huy ngồi đối diện Minh, ánh mắt lạnh lẽo và đầy hoài nghi. Không khí giữa họ nặng nề, im lặng một lúc lâu trước khi Minh cất lời.

"Huy, mình đã sai. Mình cần phải nói với cậu điều này...", Minh nói nhỏ, giọng điệu chậm rãi và đè nén.

"Sao? Sai gì cơ? Về chuyện gì?", Huy cắt ngang, ánh mắt không rời Minh, chờ đợi một lời giải thích.

Minh nhìn xuống bàn, không dám đối mặt với ánh mắt của Huy. Anh hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục.

"Mình đã dùng ứng dụng đó... MindReader. Ban đầu chỉ là để thử nghiệm, nhưng rồi mình bị cuốn vào... Mình đã kiểm soát suy nghĩ của cậu, và không chỉ cậu... rất nhiều người khác nữa.", Giọng Minh đầy hối hận và run rẩy

"Cậu đã làm cái gì cơ?", Huy nghiến răng, giọng nói bùng lên giận dữ.

"Cậu đã xâm phạm suy nghĩ của mình và mọi người ư? Làm sao cậu có thể làm điều đó?"

"Mình biết, mình biết mình đã sai... Mình đã trở nên bị ám ảnh với việc biết người khác nghĩ gì về mình, và rồi mình bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực đó", Minh nói, giọng nhỏ dần và đầy ăn năn.

"Quyền lực? Cậu nghĩ cậu có quyền lực à? Cậu đã hủy hoại mọi thứ, Minh! Không ai có thể tin tưởng cậu nữa!", Huy đập bàn, giọng anh tràn đầy thất vọng và phẫn nộ.

Minh cảm thấy trái tim như thắt lại. Những lời của Huy như đâm thẳng vào anh. Anh biết rằng tất cả những gì Huy nói đều đúng.

"Mình biết... Mình biết mình đã làm điều sai trái. Mình đã mất kiểm soát, và mình đã trở thành một con người mà chính mình cũng không nhận ra. Mình chỉ muốn xin lỗi cậu, Huy. Mình thực sự rất hối hận", Minh cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ.

Huy nhìn Minh một lúc lâu, vẻ mặt giận dữ dần dịu lại, nhưng vẫn đầy sự thất vọng:

"Xin lỗi ư? Cậu nghĩ chỉ cần một lời xin lỗi là đủ sao? Cậu đã thao túng suy nghĩ của mình, của những người bạn khác... Cậu đã phản bội lòng tin của tất cả mọi người."

Minh cố nén nước mắt, nhìn thẳng vào Huy:

"Mình không mong cậu tha thứ ngay lập tức, Huy. Nhưng mình muốn cậu biết là mình đang cố gắng sửa sai. Mình đã xóa ứng dụng đó rồi và sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa."

Huy vẫn im lặng, không nói gì, nhưng ánh mắt anh dịu đi một chút. Một phần trong anh vẫn cảm thấy giận dữ, nhưng một phần khác, nhìn thấy sự hối hận chân thành trong mắt Minh, khiến anh chần chừ.

"Minh, cậu biết không? Lòng tin không dễ dàng lấy lại được đâu. Nhưng nếu cậu thực sự hối hận và muốn thay đổi, mình nghĩ cậu nên bắt đầu từ chính bản thân mình trước đã.", Giọng Huy nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có chút đề phòng.

"Cảm ơn cậu, Huy. Mình hiểu. Mình sẽ cố gắng để trở lại như xưa. Mình sẽ tìm cách để sửa chữa những sai lầm này." Minh nói, giọng quyết tâm nhưng đầy mệt mỏi.

Huy thở dài, nhìn Minh một lúc rồi gật đầu:

"Được rồi, Minh. Mình sẽ chờ xem. Nhưng hãy nhớ rằng không phải ai cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu như mình đâu."

Minh gật đầu, biết rằng mình có một con đường dài để đi. Anh không chỉ cần lấy lại lòng tin của bạn bè mà còn phải đối mặt với những bóng tối trong chính mình. Nhưng điều quan trọng là, anh đã quyết định từ bỏ con đường quyền lực đó và bắt đầu lại từ đầu, dù có khó khăn đến đâu.

Cuối cùng, Minh quyết định gỡ bỏ ứng dụng khỏi điện thoại của mình, hy vọng sẽ thoát khỏi cảm giác ám ảnh này. Tuy nhiên, khi anh cố gắng gỡ bỏ ứng dụng, một thông điệp xuất hiện trên màn hình

"Bạn không thể thoát khỏi bóng tối."

Khi không thể xóa ứng dụng, Minh quyết định đến gặp một chuyên gia tâm lý. Nhưng khi anh đến văn phòng của bác sĩ, mọi thứ đã bị thay đổi. Phòng khám trống rỗng, không có dấu hiệu của bác sĩ hoặc nhân viên nào. Một chiếc gương lớn treo trên tường với thông điệp ghê rợn:

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong bóng tối."

Minh quay lại và thấy mình đang ở trong một không gian u ám, giống như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực mà anh đã đọc được từ người khác giờ đây phản chiếu lại vào chính anh. Anh không còn có thể phân biệt được giữa thực tế và ảo giác. Anh nhìn vào gương và thấy chính mình không còn là chính mình nữa. Anh chỉ thấy một khuôn mặt đầy thù hận và sợ hãi.

Khi ánh sáng từ điện thoại của anh dần tắt, Minh cảm thấy mình chìm vào bóng tối vô tận – nơi anh mãi mãi phải đối diện với chính bản chất thật sự của mình, không thể trốn tránh và không có lối thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro