Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái khung ảnh mà tôi lượm lên từ bãi rác giờ đã trở thành ống kính theo dõi để tôi quan sát những đứa khác.

Chưa bao giờ tụi tôi lại chăm kiểm tra sĩ số như lúc này. Chỉ cần một đứa biến mất thôi là bốn đứa còn lại nhao nhao đi tìm kiếm. Hai tuần trước, khi vừa chân ướt chân ráo tới vịnh Captain’s Folly này, cả đám vẫn còn ríu rít cùng nhau khám phá khắp nơi, chạy nhảy, nô đùa một cách vô tư, không chút suy tính. Nhưng nay quãng thời gian đẹp đẽ ấy đã kết thúc, thay vào đó là những gương mặt ủ rũ, những cái nhìn lén lút, đầy nghi kị, những đôi chân chỉ tìm cơ hội để giẫm đạp lên nhau. Lời khuyên của Cha Scully – “Hãy chia sẻ bí mật với họ, con trai của ta. Niềm vui và những nỗi lo trong cuộc sống đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu chúng được chia sẻ” – cứ khiến tôi suy nghĩ mãi. Phải chăng Cha, cũng như vị thuyền trưởng kia, hay cũng như bất kỳ con người nào, cũng đã từng nuôi một ý nghĩ tội lỗi nào đó?

Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu đôi chút về cái tấm biển “công lý” ở khu vườn bên cạnh. Trước giờ tụi tôi vẫn chưa có cơ hội giáp mặt với chủ nhân của tấm biển này, ngoài vài lần thấp thoáng thấy bóng ông đi chợ hoặc đi lấy thư, hay biến mấy một cách bí ẩn giữa rừng thông ở trong lòng thung lũng, để rồi lúc sau đi ra trong bộ dạng ủ rũ, đầu cúi gằm, hai tay chắp sau lưng, như thể ông vừa trải qua một việc gì đó không vui.

Lý do đằng sau những chuyến ghé thăm rừng thông bí ẩn ấy ngày càng khiến chúng tôi tò mò hơn. Bà khi Maps định mò lên đó để thám thính, thì cậu ta đã không có cơ hội làm chuyện đó một mình.

Chúng tôi đã phục kích nhiều ngày nay nhưng ông ấy không hề bước chân ra khỏi nhà. Không khí nơi đây khác hẳn những nơi khác trong vịnh. Tiếng gió thổi qua các kẽ lá lúc tăng lên lúc hạ xuống, như thể sóng biển đã vươn cánh tay khổng lồ của mình trùm lên các ngọn thông.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng chờ được tới lúc người đàn ông đó ra khỏi nhà và đi tới rừng thông này. Ông ấy tên là Martin Martin. Chúng tôi tình cờ phát hiện ra điều đó khi nhòm trộm được cái phong bì thư của ông tại cửa tiệm của cô Teresa. Chẳng trách mọi người vẫn gọi ông là Hai Martin. Trong mắt chúng tôi, trên đời chỉ có hai loại người: người già và người trẻ. Và ông Hai Martin này thuộc vào hàng siêu già và yêu đuối. Ông loạng choạng gần như sắp ngã, lúc đi từ ánh sáng ban ngày vào chỗ bóng râm của rừng thông. Chúng tôi núp ra đằng sau mấy cái thân cây, ngó xuống. Đỉnh đầu ông trông giống như cái tượng bán thân bằng thạch cao dựng ngoài đại sản ở St. Roderick, chỉ khác là ông Martin có thêm mái tóc trắng được rẽ ngay ngắn sang hai bên. Cặp kính không gọng được đeo trễ nải trên sống mũi, cái dây kính màu đen được gắn vào một bên cúc áo khoác mùa hè. Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng chân ông vẫn đôi dép đi trong nhà bằng nhung dày cộp kẻ ca rô đỏ và xanh. Ông khó nhọc lê từng bước cho tới khi bám được vào mấy cành cây và tiến sâu vào bên trong. Kế đó ông lại tiếp tục chắp hai bàn tay đang run lẩy bẩy đó ra sau lưng, lò dò từng bước. Cứ cái đà này không hiểu đến bao giờ ông mới đi được tới nơi cần đến nữa. Đột nhiên tôi có cảm giác tụi tôi rồi sẽ phải trả giá cho sự tò mò này bằng việc phải chứng kiến một điều gì đó khiến cả đám phải khiếp sợ hoặc sửng sốt, nhưng không phải vì nó quá kinh khủng, mà vì nó quá buồn. Bên dưới chúng tôi là một ông lão già nua và chậm chạp, công khai tuyên bố với toàn thế giới rằng trên đời này hoàn toàn không hề có cái gọi là công lý.

Đột nhiên ông dừng lại hắng giọng. Tôi co rúm lại, vòng tay ôm lấy cái thân cây thật chặt.

“Thưa quý ông quý bà” – ông ngửa mặt lên trời, giang rộng hai tay ra và nói. Khi đó chúng tôi cứ đinh ninh rằng ông lão đã phát hiện ra có người đang theo dõi mình từ trên cao. Nhưng chúng tôi đã nhầm, thì ra ông đang nói chuyện với mấy cây thông. Tôi nghĩ ông già này đã loạn trí, cứ tưởng rằng rừng thông này chính là cái sân khấu của riếng mình, còn mấy thân cây kia là khán giả.

Có lẽ khi xưa ông từng là thị trưởng hay một chức gì đó đại loại như vậy, bởi giờ đây ông đang say sưa với bài phát biểu đã được soạn trước và học thuộc lòng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có bị hụt hơi đôi chỗ. Chúng tôi không dám nhận mình là chuyên gia trong việc đánh gia người diễn thuyết trước công chúng, nhưng hồi ở St. Roderick chúng tôi vẫn thường xuyên phải chịu hàng giờ giảng đạo của các nhà truyền giáo và các sơ. Từ trên cao, chúng tôi chăm chú theo dõi ông Martin qua các cành cây và kẽ lá. Trong khoảng khắc, năm đứa chúng tôi như xích lại gần nhau hơn bởi có cùng chung một sở thích, mặc dù vẫn đang trong thời gian cạnh tranh giành giật tình cảm của cô Teresa.

Ông ấy nói liên tục trong khoảng mười phút, sau đó đứng yên một chỗ, hai tay buông thõng. Ông từ từ quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm một lời động viên từ phía các khán giả của mình. Tất nhiên là không có một lời nào được thốt ra từ phía mấy cái thân cây xù xì đó. Kế đó, ông khó nhọc lê đôi dép nhung quay trở về căn nhà nhỏ của mình, nơi ánh sáng Mặt Trời vẫn đang chiếu rực rỡ, nơi tiếng sóng biển vọng lại càng lúc càng to.

Chúng tôi thôi không nấp đằng sau mấy cái thân cây, dùng cành cây làm vật ngụy trang. Giờ thì tất cả chúng tôi lại đang nắm giữ thêm một bí mật kỳ lạ nửa của cái vịnh Captain’s Foley này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro