Renee of Camelia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tiếng Việt: "Sự tái sinh của hoa sơn trà"

Lại một trưa mùa thu nắng vừa chạm đỉnh đầu, dưới gốc cây hoa trà trong vườn cung điện. Ta mệt nhoài đáp mình xuống thảm cỏ đón những tia nắng mờ sương như phủ lên thân mình một lớp lụa mỏng ánh vàng. Đờ đẫn một hồi, ta hé nửa đôi mắt nhìn lên tán lá phía trên. Tán cây không quá dày, đầy những lá to tầm một bàn tay. Phiến lá xanh sẫm lại, dày phồng lên giữa những mạch xơ bóng loáng đầy hồn sống đung đưa dưới gió thoảng.

Từ khi được trồng lên trên gò đất xanh chính giữa khu vườn này, ta đã mong mỏi mãi cái ngày được đón trong tay những đóa hoa trà tròn đầy, ngắm nhìn từng cánh hoa ép vào nhau san sát, ửng hồng như màu má thiếu nữ giống cái cách mà ông thợ làm vườn lẻo mép nhất nhì cung điện luôn rêu rao. Ông còn hay trêu ta rằng vì cả ngày ngập mình trong giấy tờ nên dù còn đang trẻ nhưng ta trông tan tác hơn bất kì bông hoa nào ông từng thấy.

Hoa trà nở từ cuối đông và kéo dài đến gần hết mùa xuân. Trong khi các loài hoa cỏ khác đang lịm dần để chuẩn bị cho một mùa thay lá dài đằng đẵng, thân mình trơ trọi, thô sần, run rẩy trước cái lạnh tàn bạo thì cây sơn trà vẫn xanh lắm. Xanh như có cái hồn thơ thẩn dạo chơi quanh gốc rễ ấn ngập trong đất, xanh như đồng lộng gió và xanh như mắt em đằm thắm vào ngày em hứa sẽ quay lại khi hoa trà bung cánh.

Renee - mi mắt lấm tấm tàn nhang bọc lấy đôi mắt em xanh thẳm. Cả đời ta chưa từng thấy màu xanh nào nhiệm màu như trong đôi mắt ấy. Đó là màu của kí ức, màu của tất thảy những khổ hạnh và cả những niềm vui của đời em.

Em kéo ta vào lòng hồ băng giữa những ngày đông,  mặc kệ ta đâu bao giờ biết trượt băng là gì. Ta quờ quạng rồi rơi xuống mặt hồ cứng đanh, nằm trơ ra mà thở dài. Ta thấy tuyết rơi vào mắt mình và cũng đọng trên mi mắt em. Em vừa cười vừa dúi vào tay ta cái gì đó từ trong túi áo, và với cái giọng run lên vì lạnh, em nói "Hoa trà đấy". Đúng rồi, đó là một bông hoa trà còn chưa bung hết cánh, o ép trong lòng bàn tay lạnh giá. Và giữa làn tuyết bay trắng toát, có hai kẻ điên vì một đóa hoa chưa nở mà tắm mình trong cái lạnh thấu xương.

Sau ngày hôm ấy, em hứa sẽ quay về rồi lặn mất giữa những tán cây rừng lạ lẫm. Ta thì vẫn chờ trong vườn, ngóng trông ngày những bông hoa đầu tiên ló dạng. Cuối cùng, vào một đêm trăng, em quay trở về, trao thêm cho ta một đóa hoa trà phơn phớt sắc hồng, buộc một dây nơ xanh duyên dáng trông như đôi má, con mắt em đang cười.

Khi vết mực vẫn chảy dài trên mặt giấy màu ngà, xếp chồng dưới ngọn nến lập lòe cuối đông. Ta thấy khung cửa mở toang sau tấm mành ngủ rối tung trong gió tuyết. Ta nhắm mắt chờ gió ngừng, trong tay là cành hoa trà nàng trao, cánh hoa trải khắp gối, lẫn vào làn tóc đen.

Ta men theo lối mòn trải bằng mực đen và giấy sờn, những sợi dây xanh dưới tán lá rừng dẫn lối ta về bên đôi mắt màu ngọc. Ta còn nhớ mãi em của ngày hôm ấy. Mắt em mờ sương nơi gốc cây bám rêu xanh, đôi chân trần mộc mạc, tay còn nắm lấy món quà trong túi áo. Em buộc vào lòng tôi một sợi dây gắn kết hai con tin rớm máu rồi kéo tôi đi bất chấp ý nguyện như ngày ấy trên hồ băng.

Sau ngày hội ngộ, em vẫn cười với ta như bao lần. Qua những hành lang màu nắng mật, trượt dài trên những cuốn sách bọc da màu đồng trong thư viện, bên đầu giường nhuộm bạc bằng ánh trăng. Em nằm thở đều trên những xấp giấy cũ mèm, cho ta thắp lên ngọn đèn, thức trắng cùng em qua những đêm mùa xuân dài đằng đẵng. Và những cốc trà, những tách cà phê đóng cặn nơi góc bàn thì cứ lặng lẽ trách móc ta trong những lần chợt tỉnh giữa làn khói trắng mù mịt.

Lần này ta mong mình không tỉnh dậy thêm lần nữa.
_______________________

Chuyên mục giải đáp:

Renee đã chết, và nhân vật chính vì quá ám ảnh về cái chết của Renee nên đã tự viết ra những câu truyện mà ở đó, cô được gần gũi bên Renee, sau đó mơ về câu truyện mình đã viết khi ngủ. Đó là lý do cô không muốn tỉnh dậy.

Các chi tiết:

"em hứa sẽ quay về rồi lặn mất giữa những tán cây rừng lạ lẫm"
"đóa hoa trà phơn phớt sắc hồng, buộc một dây nơ xanh duyên dáng"
"những sợi dây xanh dưới tán lá rừng dẫn lối ta về bên đôi mắt màu ngọc"
"Mắt em mờ sương nơi gốc cây bám rêu xanh"

-> Hoa trà tượng trưng cho Renee. Cô trao hoa trà chưa nở cho nhân vật chính với ý muốn nói rằng " Em yêu người nhưng xin người đừng yêu em". Sau đó cô biến mất trong rừng. Về sau, hoa trà được buộc thêm một dây nơ xanh( màu xanh thường được coi là màu của hơi thở).-> Renee đã treo cổ tự vẫn trong rừng, cô đã tỏ tình trước khi ra đi. Đó là lý do cô không muốn người kia yêu mình.

"Ta men theo lối mòn trải bằng mực đen và giấy sờn."
"Em nằm thở đều trên những xấp giấy cũ mèm."
"ta thắp lên ngọn đèn, thức trắng cùng em qua những đêm mùa xuân dài đằng đẵng"

=>Renee được tái sinh trong những câu truyện mà nhân vật chính viết ra, cô chỉ sống trên mặt giấy. thế nên mới có chi tiết cô "thở" trên những xấp giấy.

Ngoài ra, nhân vật chính đã tận mắt nhìn thấy cái xác của Renee ở trong rừng.

"những sợi dây xanh dưới tán lá rừng dẫn lối ta về bên đôi mắt màu ngọc. Ta còn nhớ mãi em của ngày hôm ấy. Mắt em mờ sương nơi gốc cây bám rêu xanh, đôi chân trần mộc mạc, tay còn nắm lấy món quà trong túi áo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro