3. Hiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mơ thấy mùa hạ năm ấy. Hình như đã lâu lắm rồi. Kể từ sau khi Niệm mất. Giống như tôi đã mang mọi thứ về cậu, kể cả không gian và thời gian, cất vào một chiếc hộp, giờ đây có ai đó đến mở toang nó ra. Đó là tháng Năm, tôi mười bảy tuổi. Buổi lễ tốt nghiệp sắp diễn ra. Và Niệm không đến. Một mình tôi mặc chiếc áo khoác da đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng. Một mình tôi trở thành chấm đen duy nhất giữa cả ngàn con người. Tôi biết mình khác biệt. Nhưng chỉ có buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm ấy, tôi mới thấy mình tội nghiệp biết dường nào.

Tôi đứng trên hành lang tầng ba. Căn phòng đầu tiên cạnh cầu thang là nơi tôi đã trải qua năm học cuối cùng. Tôi với Niệm hay đứng ở đó vào giờ ra chơi và nhìn lên bầu trời. Có đôi khi nghe nhạc cùng nhau. Nhạc vừa tắt là Niệm sẽ nói gì đó. Cậu nói rất nhiều, với âm lượng chỉ vừa đủ hai đứa tôi nghe. Niệm nói, mình sẽ xăm một thứ gì đó lên cổ. Ở thị trấn bên cạnh có một tiệm tattoo mới mở. Nghệ sĩ xăm vừa từ Pháp trở về. Tôi nói, ở Pháp về mà lại trốn đến cái xó xỉnh này á. Niệm nhún vai. Biết đâu được người ta đã chán sự ồn ào náo nhiệt rồi, muốn tìm đến một nơi không ai biết mình. Rồi cậu nhìn lên bầu trời. Vị trí đeo khuyên tai trống không, chỉ có một cái chấm tròn mỏng. Giây phút kia, tôi thừa nhận mình chẳng hiểu gì về Niệm hết. Một chút cũng chẳng hiểu.

Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy bầu trời âm u. Không có mưa, nhưng lại giống như bão cát đang tới. Tôi tựa người vào lan can, nhìn mãi mới thấy một tia nắng yếu ớt len qua giữa những đám mây và chiếu xuống con đường nhỏ phía sau trường. Đó là đường về nhà Niệm. Sau lưng tôi, bạn bè đang thi nhau chụp ảnh, kí tên lên áo và lưu số điện thoại. Mười năm nữa mọi thứ sẽ đổi thay hết thôi, biết vậy nên có lẽ ai nấy đều cố gắng kéo dài ra cái khoảnh khắc cuối cùng này. Ai đó đến vỗ vai tôi. Vào chụp tấm ảnh tập thể rồi về, Chiêu nhé. Tôi quay sang, gật đầu. Cởi chiếc áo khoác da vắt lên lan can. Nếu hôm đó gió đủ to, có lẽ sẽ cuốn chiếc áo đi mất. Đột nhiên tôi muốn hỏi một ai đó, bất kì ai có mặt trong bức ảnh tập thể năm ấy, rằng họ có còn nhận ra tôi không. Khi trong khung hình chẳng còn chiếc áo khoác đen nào.

Tôi đã tỉnh từ lúc đôi vợ chồng bên nhà đối diện xảy ra cãi vả. Cậu con trai làm đổ xì dầu lên chiếc áo mặc đi nhà trẻ. Người mẹ phải dậy từ rất sớm, đi chợ, nấu ăn, giặt giũ đã thấm mệt, mang bực dọc đổ lên đứa con. Anh chồng đêm qua đi làm về muộn lại thêm vài ba lần nhậu, đang ngủ thì bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc. Có lẽ đó là cuộc sống thường nhật với một chút trục trặc thường nhật của họ. Tôi nhìn lên trần nhà một lúc lâu. Không nghe tiếng thở đều đặn bên cạnh, biết là Du đã ra ngoài. Làm sao đây. Cái cảm giác tỉnh dậy cô độc ở một nơi không phải là nhà.

Tôi pha một cốc cà phê mang ra ban công. Vừa mở cửa, ánh sáng chiếu vào chói chang quá đến mức tôi nhắm chặt mắt. Tôi kéo rèm lại, quay trở vào trong phòng, đặt cốc cà phê xuống bàn rồi lục tìm điện thoại. Tám giờ mười ba phút sáng. Mở Facebook lên, một dãy thông báo đều liên quan đến blog của tôi. Đó là một blog viết lách mà tôi đã cố hết sức để duy trì từ những năm cuối cấp ba. Có khi vài tháng trời mới viết được đôi dòng.

Du online hai tiếng trước, cập nhật ba tấm ảnh chụp biển bằng điện thoại. Không caption, cũng không check-in địa điểm gì cả. Biển mờ mờ sương, có thể nhìn thấy rõ một hình tròn màu đỏ tươi ở phía xa. Đó là mặt trời. Tự dưng tôi muốn đến biển quá. Muốn da diết. Tôi nhớ năm nào đó tôi và chị gái ngủ lại trên bờ biển. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy chúng tôi quả là đánh liều. Chọn một góc tối bên cạnh tảng đá lớn, chúng tôi dựng một cái lều nhỏ màu đen. Đêm ngủ có thể nghe rõ ràng tiếng thở đều đều của biển. Hôm đó chúng tôi đi ngủ rất sớm, bởi vì hôm sau muốn ngắm bình minh. Tôi đã mơ thấy ác mộng. Lâu quá rồi nên không rõ khi ấy đã nhìn thấy gì, chỉ nhớ rằng lúc hai giờ sáng tôi đã tỉnh giấc, mở cửa lều ngồi nhìn ra biển. Cho tới khi bình minh lên. Không nhớ mình đã đọc ở đâu, rằng đi ngủ sớm thể nào cũng gặp ác mộng.

Buổi trưa trời như sắp mưa. Một khoảng trời xám xịt. Tôi gặp chủ trọ ở ngoài cổng, đứng lại trò chuyện một chút, bà giới thiệu tôi một chỗ cho thuê xe máy. Sau khi thuê được một chiếc xe tay ga màu đỏ gạch, tôi lái nó chạy về hướng trung tâm. Hơi loạng choạng những giây đầu tiên nhưng rồi lấy lại được thăng bằng.

Sau khi ăn trưa, tôi cất xe ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại. Đi bộ một hồi, tôi quyết định lên xe buýt đến biển. Đó là một chiếc xe cũ mèm, mỗi lần ghé trạm đều phát ra những âm thanh khô khan. Một chiếc xe buýt không đánh số. Trên xe có mười hai chỗ ngồi, tôi chọn một ghế đơn, cạnh cửa sổ. Xe nhích dần từ trung tâm thương ngoại về phía ngoại ô. Tôi đeo tai nghe, bật một bản nhạc bất kì trong playlist đã tạo sẵn. Nhạc vừa phát vài giây đầu tiên, tôi biết ngay chính là Thom Yorke. Bản Suspirium, chúng tôi đã nghe vào cái đêm ngủ trên nóc cabin. Lần làm tình đầu tiên. Bản nhạc kết thúc, tôi lại mở lại một lần nữa. Rồi chọn chế độ lặp lại hồi nào không hay.

Càng gần biển, các cột báo cứ thưa dần. Nhà cửa cũng ngày một ít đi. Tôi nhìn ra cửa sổ, vừa lúc bắt gặp một nhà thờ đã bỏ hoang từ lâu. À tôi nhớ nơi này. Nó đã trống trải như thế kể từ khi năm tôi ôn thi đại học. Bây giờ tường đều đã ố vàng, vài chỗ mốc meo vì rêu xanh. Và nhà thờ ấy. Đứng bên rìa thế giới. Hồi ấy tôi đã nói gì với chị gái. Tôi chẳng nhớ nữa, nhưng chắc chắn chúng tôi đã nói gì đó. Và còn chụp ảnh lại, tấm ảnh bây giờ vẫn còn nằm đâu đó trên blog. Tôi nhận ra có nhiều thứ mình khắc ghi mãi trong lòng, có vài chuyện ngẫu nhiên quên đi.

Tôi xuống xe ở trạm cuối cùng. Hai bên đường chỉ còn lại vài nương rẫy. Không một bóng người quanh quẩn ở đây. Tôi cứ đi thẳng về phía trước. Trời mát mẻ dìu dịu. Gió thổi đến mỗi lúc một mạnh hơn, mang theo hơi lạnh của biển. Tôi lại đến một trạm xăng đã bỏ hoang. Cỏ dại mọc đến thắt lưng người. Tôi nhẩm tính từ nơi này đi bộ thêm năm phút nữa sẽ đến một con dốc thoai thoải, đi qua một cái cổng chào cũ kĩ, sẽ nhìn thấy biển. Tôi đã ngửi thấy mùi hương của biển rồi.

Cổng chào chỉ còn là hai trụ đá cao ngất. Nếu không nhìn kĩ, có lẽ tôi sẽ chẳng nhận ra nó nữa. Tôi nhìn thấy hai dấu bánh xe còn mới tinh trên cát. Có lẽ Du vừa rời đi không lâu. Hồi tôi còn ngồi trên xe buýt. Biển hiện ra trước mặt tôi, không khác gì trước kia. Nước biển không trong vắt mà pha vào một màu nâu nhàn nhạt. Đó là do biển đang dần ăn vào đất liền. Không có nhiều nhà cửa ở đây bởi vì người ta đều đã ra đi. Chính phủ cấp cho họ những mảnh đất mới, ở một vùng quê mới trù phú hơn. Còn nơi này, vốn dĩ từ lâu đã bị bỏ mặc cho sóng và gió rồi. Tôi nhớ đến hình ảnh một bức tượng anh hùng vô danh trên một hòn đảo du lịch. Trong một quyển sách của Haruki Murakami Du đã đọc cho tôi nghe. Bức tượng cũ quá rồi, đến nỗi người ta không tha thiết gì với nó nữa. Ban đầu nó được dựng nên để tưởng nhớ một vị anh hùng. Sau này thành ra nó quay lưng với cả thế gian. Và thành ra không ai cần đến nó nữa.

Nơi này rồi cũng bị cả thế giới quay lưng. Họ đã quên biển mất rồi. Quên vùng đất này mất rồi. Chỉ có chúng tôi còn tìm đến. Nhưng chúng tôi cũng sẽ rời đi. Chẳng khác nào tìm về chỉ để nói lời từ biệt.

Tôi ngồi trên cát vàng, nhìn một áng mây đen to đùng ngoài khơi xa. Lạnh quá. Tôi giấu tay vào trong túi áo. Tôi đã sẵn sàng để nói lời từ biệt với nơi này chưa. Tôi không biết nữa. Tôi sợ rằng vài năm nữa thôi khi tôi quay lại, nơi này sẽ chẳng còn gì.

Có tiếng bước chân từ đằng xa. Tiếng sột soạt của vải vóc. Ơ, em chào chị ạ. Một cậu trai. Tôi ngước lên nhìn. Hóa ra là chàng trai tôi từng gặp ở cửa hàng tiện lợi. Em mặc quần áo thể thao, trông đã sờn. Nhưng sạch sẽ và thanh mát. Đôi mắt vốn sắc bén trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Em ngồi xuống cạnh tôi. Mở một bình giữ nhiệt. Mùi hương của trà tỏa ra thơm ngát. Em hỏi, chị uống không. Tôi lắc đầu. Em ngửa cổ uống một ngụm, dùng tay áo lau môi. Tôi hỏi. Em sống ở gần đây. Em lắc đầu, nói chỉ đến đến đây khi rảnh rỗi.

Nơi này sẽ biến mất nhanh thôi. Em có cảm giác như thế đó. Gấp gáp lắm. À em tên là Bình Hiên. Tên nghe lạ phải không? Ba mẹ em muốn đặt một cái tên nghe đồng âm với "bình yên". Thành thử ra cái tên này. Nghe kì quặc nhưng mà em thích nó.

Em nói và cứ nhìn thẳng vào mắt tôi. Đến nỗi tôi đành phải quay sang hướng khác. Đôi mắt ấy chứa quá nhiều thứ mà tôi không thể lý giải. Vừa thuần khiết, vừa u buồn.

Hiên. Tôi ghi nhớ cái tên này vào lòng.

Chị là Chiêu. Tôi nói. Hiên đáp ngay tắp lự. Em biết chứ. Lần đầu tiên em gặp chị, em đã nhận ra rồi. Tôi nhíu mày nhìn em. Rồi em phá ra cười. Nụ cười có hơi giống Niệm. Vài năm trước em có nghe chị hát, với một anh nào đó, người yêu của chị thì phải. Em không biết đâu, là có ai đó ở bên dưới sân khấu bàn tán. Lúc đó em theo chị gái đến xem hội diễn. Anh gì đó đệm đàn cho chị thì em không biết tên. Bởi anh ấy có giới thiệu mình đâu. Anh ấy cứ nhắc mãi. Tôi đàn cho Chiêu của tôi. Chiêu của tôi hát. Chẳng hiểu sao em nhớ hoài. Hai người khi đó đẹp đôi đến mức khiến em phát hờn. Chứ thú thật chị hát không có hay đâu.

Hiên nói một hơi dài. Tôi như đi qua mọi cảm xúc theo câu từ của em. Tôi nhớ rồi, hội diễn năm đó. Tôi đàn cho Chiêu của tôi. Niệm nói như thế. Nhiều đêm tôi mơ thấy mình bị nhấn chìm ở giữa biển, không thấy gì cả ngoài màn đêm, chỉ có âm thanh dịu dàng đó của Niệm. Tôi đàn cho Chiêu của tôi. Chiêu của tôi hát. Rồi tôi suýt nữa bật cười. Tôi vốn dĩ từ lâu đã nhận ra giọng hát của mình không hay ho gì. Bị một cậu bé nói thẳng như thế, có hơi chút buồn cười và ngượng ngùng. Tôi cũng có chút ấm lòng. Vì đã nhiều năm như vậy, vẫn có người còn nhớ đến tôi. Và Niệm nữa. Có người còn nhớ hai chúng tôi.

Thủy triều lên vào lúc bốn giờ hơn. Sóng đánh cao hơn mái nhà. Tôi với Hiên di chuyển vào trong ghế đá ở nơi trước kia đã từng là một quán nhậu. Nhìn ra ngoài biển. Hiên rót ra nắp bình giữ nhiệt, mời tôi uống thử. Mùi vị thơm mát và ấm áp đi qua ngực của tôi. Ngon quá. Tôi nói. Hiên gật đầu, cười cười. Nói trà của ông em trồng.

Hiên bảo, em mười bảy tuổi. Tôi đáp, vừa hay lần đầu tiên em gặp chị. Chị mười bảy tuổi. Hiên lại nói, em sắp lên đại học, sẽ rời khỏi thị trấn nhỏ bé này. Nhưng rồi em sẽ quay lại mà thôi. Em yêu nơi này rất nhiều.

Một lúc lâu, sau khi hoàng hôn đã buông một nửa, tôi đứng dậy tạm biệt Hiên. Em cười cười vẫy tay. Bảo rằng em nói đùa đó. Chị hát rất hay. Còn bạn trai của chị trông rất lãng tử. Anh ấy tên gì vậy.

Tôi quay lại nhìn em, ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt của cậu bé. Niệm. Tên anh ấy là Niệm. Chợt nhận ra em không hỏi tôi vì sao lại đến đây. Giống như thể em chấp nhận mọi thứ từ tôi, đến nỗi không đặt ra một câu hỏi nào cả.

Em cười, vuốt mái tóc lòa xòa. Tên nghe lạ quá ha. Hai người bây giờ còn. Em ngập ngừng.

Tôi lắc đầu. Nói rằng Niệm đã sang Pháp với một cô gái. Họ bây giờ hạnh phúc bên nhau.

Rồi tôi đi. Trong một khoảnh khắc, tôi thật sự muốn nói với em, rằng Niệm đã không còn trên cõi đời này. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều tôi thật sự mong là Hiên sẽ được hạnh phúc. Cho dù em có đi bất kì nơi nào. Hi vọng biển vẫn giữ em trở về với nơi mà em lớn lên. Hi vọng chúng tôi trong kí ức của em, mãi mãi vẹn nguyên hình ảnh năm ấy. Khi Niệm nói. Tôi đàn cho Chiêu của tôi.

Chiêu của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#niệm