Gửi con quỷ mang tên 'Trầm cảm'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gửi con quỷ mang tên 'Trầm cảm', 

đừng bám víu lấy những người tôi yêu thương nữa.

_______________________________

 '' Tự tử là hành vi yếu đuối chứ không phải mạnh mẽ

Tự tử là tự mình tìm một lối thoát ích kỷ, lối thoát cho một mình bạn trong phút chốc rồi thôi. 

Nhưng sau đó để lại biết bao nhiêu gánh nặng cho cha mẹ, bạn bè và cho chính bạn?.


Nếu cảm thấy tuyệt vọng hoặc cuộc sống không đáng sống nữa, hãy nhớ rằng những cảm xúc sẽ vượt qua. Đi từng bước một và không hành động bốc đồng. Làm việc để lấy lại quan điểm và cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn.

Đúng là đôi khi vượt qua sự bế tắc không dễ dàng. 

Nhưng bạn hãy tìm sự trợ giúp, đừng một mình giải quyết. 

Ai đó cũng được, hãy nói ra trăn trở của mình để nhận sự trợ giúp. Và đôi khi sự trợ giúp này sẽ giúp bạn lóe ra chút ánh sáng trong đường hầm tối thui. 

Bạn sẽ có quyết định của mình. 

Khi lâm vào tình trạng như vậy, hãy cố gắng có một sự trợ giúp, một sự trợ giúp sẽ làm bạn trở nên bớt yếu đuối hơn, có thêm một điểm tựa để níu kéo cuộc sống. '' - Trích .

__________________________________

Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn, để đi được đến giờ này?

Chúng ta đã phải dũng cảm bao lần, để sống tới hôm nay?

Trên hành trình của sự tồn tạikhao khát hạnh phúc, chúng ta đã khóc, đã cười, đã yêu thương và đau đớn.


Bằng cách nào, bằng cách nào, bằng bản năng sinh tồn, hay nhờ một hai người bạn đồng cảm, mà chúng tôi đã vượt qua được những ngày ấy, để sống tới hôm nay?

Những ngày do dự và do dự, những ngày cố gắng cố gắng, sống hay chết đây, đó là câu hỏi; sống hay chết đây, đó là hạnh phúc.


Chết , đòi hỏi một chút dũng cảm

Sống , đòi hỏi sự can đảm, từ ngày này qua ngày khác. 

Bằng cách nào chúng tôi đã dũng cảm được lâu như thế?


Mười lăm năm, mười lăm năm của tôi, mười lăm năm tồn tại, mười lăm năm tưởng tượng và ảo tưởng, mười lăm năm cố gắng, mười năm lăm đơn độc, mười lăm năm run rẩy, tôi có được gì?


Tôi không có tiền trong tay, cũng không có sự mạnh mẽ.

Tôi chỉ có thói quen đơn độc, được hình thành từ những ngày rất nhỏ, những ngày tôi học mẫu giáo , những ngày tôi còn chưa hiểu sự sống là gì mà chỉ ngu ngơ tồn tại.

Và có một trái tim hiểu được những gì gọi là đau đớn. Thấy bản thân mình trong nỗi đau của các nhân vật tôi từng biết đến qua các câu chuyện hay các bài hát ,... 


Chỉ đơn giản tôi từng đi qua tất cả chúng.

Có nhiều người bảo rằng họ thật ngưỡng mộ sự nhạy cảm của tôi. 

Hay sự liều lĩnh của tôi. 

Hay sự độc lập của tôi.


Tôi thường nghĩ rằng, nếu họ biết cái giá tôi đã trả, họ có muốn không?


15 năm để hiểu sự cô đơn, sự sợ hãi, sự thiếu vắng, sự khao khát, sự bất lực, sự nhỏ bé, sự nhạy cảm, nước mắt và nỗi đau khổ dai dẳng.

Tôi đâu có chủ đích đánh đổi 15 năm để có được điều đó.

Chúa ơi, cuộc đời có mấy lần 15 năm cơ chứ?


Và người bạn thân của tôi, người hiểu tôi và luôn bên tôi , hôm nay nhắc lại cho tôi nhớ những kỷ niệm cũ, kỷ niệm tôi vốn không dám nhớ.

Và tôi lại khóc. Tôi khóc khi nhớ lại ngày xưa, tôi khóc khi viết dòng này, tôi khóc vì nỗi đau của tôi vẫn còn rất gần và rất thật.

_______________________

Thôi nào, anh thừa biết em viết cái này là vì anh mà . 

Những thứ em nói anh đọc đi, là để anh hiểu, hiểu rằng cuộc sống này không xám xịt như anh nghĩ ; hiểu rằng anh không cô độc như anh vẫn luôn nói ; hiểu rằng em thương anh nhiều hơn những gì anh có thể thấy .

Thôi nào, muốn khóc thì cứ khóc chán chê đi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro