Đường Nhi - Hạ Ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nhi một thân váy ren đủ che nửa mông, làn da trắng nõn vô cùng kích thích thị giác, cô nhóc cả người hơi say dựa vào quầy pha chế, ánh mắt mông lung nhìn quanh sàn nhảy. Bình thường mặc dù có hơi nghịch ngợm bướng bỉnh nhưng cô nhóc chưa bao giờ buông thả như hôm nay. Đường Nhi 20 tuổi là cô chủ nhỏ của ông trùm đá quý giàu nhất thành phố C. Ý định của cô hôm nay là phá thân, không phải cô hư hỏng mà là hôm nay là lần thứ 15 cô tỏ tình bị Hạ Ưng từ chối. Từ năm 16 tuổi lần đầu gặp hắn cô đã si mê vô cùng, mặc kệ hắn có lạnh lùng thế nào cô vẫn đâm đầu yêu say đắm. Hạ Ưng là một nhân vật vô cùng bí ẩn ở thành phố C, người ta chỉ biết hắn là một cấm kị không thể chạm vào, có người nói hắn là trùm hắc đạo, có người lại nói hắn là trùm buôn sống úng. Hắn lạnh lùng, tàn nhẫn, giết người vô số kể, tất cả những lời đồn thổi về hắn vô cùng nhiều, nhưng hắn là ai không một ai hay biết. Đường Nhi chỉ biết hắn có quan hệ khá tốt với cha mình, mặc dù hắn là bề trên nhưng cô nhóc không để ý điều đó, cái miệng nhỏ xinh lúc nào cũng treo một tiếng " anh Hạ " ngọt sớt. Cô nhóc tâm tư đơn thuần, yêu thích cũng không ngại bày tỏ, ngay cả việc liều lĩnh như trèo lên giường hắn để ý định gạo nấu thành cơm đã từng làm ra. Hạ Ưng lúc đó cũng chỉ lạnh lùng thốt lên hai chữ " làm càn" rồi sau đó chỉ để lại cho cô nhóc một tấm lưng lạnh lùng.
Bốn năm ròng rã theo đuổi tình yêu của mình, không nhận được hồi đáp nhưng cô nhóc vẫn luôn lạc quan vui vẻ. Cho đến ngày hôm nay, cô quyết tâm tỏ tình lần nữa, mất công chuẩn bị trang trí cả tuần nhưng cuối cùng nhận lại là cái nhíu mày vô cùng khó chịu của hắn.
Một câu " Cô nhóc, em không mệt nhưng tôi mệt rồi, đừng làm chuyện trẻ con khiến người khác phiền chán nữa" đã đánh bại tất cả sự tự tin và lạc quan của cô. Cô không biết thì ra từ trước đến giờ hắn chán ghét mình như vậy, có lẽ nếu không nể mặt cha cô đã không sống yên ổn đến ngày hôm nay.
Đường Nhi nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng khiến cô chảy cả nước mắt. Thì ra cứ không phải cố gắng là sẽ được đền đáp. Cô nhóc không hề hay biết ở một góc hành lang có một đôi mắt như chim ưng đang lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô.
- Lão đại , có cần sắp xếp người đưa cô Đường về không ạ?
Tạ Vân, người thân cận nhất của Hạ Ưng lên tiếng nhắc nhở, anh ta không hiểu tại sao lão đại thích cô nhóc kia như vậy nhưng lại nhẫn tâm từ chối cô ấy. Tất cả các thành viên của Viêm Ưng đều biết cô là vảy ngược của lão đại, là bảo bối không ai so sánh được.
- Không cần.
Hạ Ưng vô cùng kiệm lời, hắn muốn xem đứa nhỏ này muốn làm gì. Nhìn cô như vậy sao hắn có thể không quan tâm được, Hạ Ưng cả đời oanh liệt nhưng lại thua trong tay con nhóc miệng còn hôi sữa. Cô đâu biết rằng mỗi lần cô ríu rít bên hắn, nói vô cùng thích hắn. Hắn đã rất kiềm chế mới không ôm cô vào lòng, hung hăng bắt nạt một phen.
Đường Nhi nhìn thấy bóng dáng cao lớn phía xa thì bắt đầu lớn giọng với quản lí quán bar.
- Anh, đi nói với người áo đen bên kia, đêm nay tôi muốn ngủ với hắn, giá cả không thành vấn đề.
Quản lý vội vàng gật đầu, mặc dù không biết cô nhóc này là ai nhưng mà trước đó cái người tên Tạ Vân đã đánh tiếng với hắn là để mắt đến cô gái này, có gì lập tức báo lại.
Hắn kêu một tên phục vụ lại coi chừng cô cẩn thận rồi bắt đầu hướng phòng vip báo cáo.
Hạ Ưng nghe quản lý thuật lại thì cả người tản ra một loại không khí chết chóc. Ngay cả Tạ Vân cũng chưa từng thấy lão đại đáng sợ như vậy. Tiểu tổ tông kia đúng là cái gì cũng dám làm, một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy lại dám kêu người khác bồi ngủ, thật đáng kinh ngạc.
Ánh mắt hắn tối sầm, chân dài sải bước nhanh chóng xuống chỗ con nhóc đáng chết kia. Đường Nhi đang nhấp từng ngụm rượu nhỏ thì thấy trước mắt bị bóng người cao lớn che khuất. Cô nhóc ngây ngô nhìn lên, khuôn mặt lạnh băng của Hạ Ưng hiện ra trước mắt. Ồ, say rượu cũng có thể thấy hắn, đúng là buồn cười.
- Hừ, hôm nay trở đi em sẽ không gây phiền cho anh nữa. Bà cô đây sẽ tìm một tên đàn ông đẹp trai hơn anh, trẻ hơn anh để cùng tận hưởng đêm nay.
Vừa nói vừa uống rượu, không khí lập tức lạnh lẽo, Đường Nhi hơi rùng mình, uống rượu xong lại lạnh là thế nào nhỉ?
- Đường Nhi, có phải uống say rồi chuyện gì cũng dám làm không ? Hửm?
Hạ Ưng lạnh lùng phun ra từng chữ, đáng tiếc con nhóc kia không nghe rõ, cả người hơi gục xuống nhưng cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu lên sao người bồi ngủ còn chưa tới.
Áp suất lúc này càng ngày càng thấp, gân xanh trên người Hạ Ưng hiện lên vô cùng rõ, Tạ Vân âm thầm cách xa hắn một chút, trong lòng không ngừng ngao ngán con nhóc kia đúng là tai hoạ.
Hít thở thật sâu, sau đó hắn hơi cúi người, ôm cô vào lòng, không dám dùng nhiều sức, sợ cô nhóc bị đau. Đây không phải lần đầu tiên ôm cô nhưng hôm nay cảm xúc trong lòng hắn vô cùng rạo rực. Có lẽ cách tốt nhất để bảo vệ một người là trói chặt bên mình thay vì đẩy cô ra xa, như vậy tim hắn cũng sẽ bớt đau đớn.
Đường Nhi ban đầu còn vùng vẫy, nhưng sau nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, ồ, say rượu rồi nên mới sinh ảo giác được hắn ôm, cô nhóc tình nguyện say cả đời.
Chiếc xe SUV mạnh mẽ lăn bánh trên đường, địa điểm là biệt thự tư nhân của hắn, lên xe có điều hoà, cô nhóc cũng đã tỉnh táo phần nào. Nhìn rõ mình thực sự được ai ôm thì cả người Đường Nhi vô cùng vui sướng, cảm xúc không vui lúc đó cũng tan biến.
Cô nhóc không dám thở mạnh, ánh mắt hơi hé nhìn cúc áo trước ngực hắn. Hạ Ưng nhìn hành động trẻ con của đứa nhỏ cũng không nói gì, không khí vô cùng yên tĩnh có phần nặng nề.
Đến biệt thự hắn vẫn điềm tĩnh ôm cô vào, chân dài sải bước đến phòng ngủ. Cẩn thận đặt cô nhóc xuống giường, lúc này Đường Nhi cũng không giả vờ được nữa, thấy hắn quay đầu muốn bước đi. Cô vô cùng nóng nảy, chẳng lẽ hắn vẫn bỏ mặc cô như vậy.
- Nếu anh dám bỏ đi, em sẽ lập tức đi tìm mấy người kia ngủ cùng.
Cô nhóc nói năng vô cùng hùng hồn, trong lòng cũng rất lo lắng, không biết hắn có để tâm không nhưng lại không kìm nén được mà thăm dò.
Sau khi cô nói xong, không khí trong phòng đột ngột giảm xuống rất thấp. Hạ Ưng lặng lẽ quay đầu, cả người hắn vô cùng đáng sợ, Đường Nhi hơi rụt vai, cô nhóc đang vô cùng kinh hãi, nhìn hắn như muốn bóp chết cô vậy, đôi mắt to tròn hơi ngập nước.
- Đây là em tự tìm đường chết.
Hạ Ưng phun ra mấy chữ từ kẽ răng, sau đó nhanh như chớp đè cô nhóc xuống, tay hắn vung lên cái váy ngắn lập tức bị xé nát, có thể thấy hắn vô cùng chướng mắt với trang phục của cô. Da thịt bại lộ trong không khí cô nhóc sợ đến mức không nói lên lời, hắn muốn làm gì chứ.
Hạ Ưng đưa tay lột luôn cái quần lọt khe màu đen ra, bàn tay thô ráp hướng cái mông nhỏ đánh tới.
BỐP...
Đường Nhi bị đánh quên cả phản ứng, cô không ngờ hắn sẽ ra tay đánh người, cái nóng rát truyền đến da thịt khiến cô nhóc đau điếng.
BỐP... BỐP...BỐP...
- Ô... đau quá...
Những cái tiếp theo lần lượt rơi xuống, Đường Nhi không nhịn được bật khóc, từ nhỏ đến giờ làm gì cô phải chịu qua lại trừng phạt này. Đến số lần bị mắng cũng vô cùng ít.
Dạ thịt cô vốn mỏng manh, lúc này lại bị hắn đánh đến sưng đỏ lên, thực sự rất đau, Đường Nhi lớn tiếng khóc, cô cũng không phải con nít sao hắn có thể đối xử với cô như vậy chứ.
BỐP... BỐP... BỐP...
- Huhu... đừng mà... đau quá...
Hạ Ưng bị tiếng khóc của cô làm cho dao động nhưng vẫn mặt lạnh đánh xuống địa phương đáng thương kia. Không dạy dỗ cẩn thận con nhóc này không biết trời cao đất dày là gì? Chuyện ngu ngốc gì cũng dám làm.
Đường Nhi ban đầu còn lớn tiếng khóc nhưng dần dần mệt mỏi tiếng khóc cũng nhỏ lại vô cùng đáng thương. Hai bờ vai nhỏ run rẩy như con thú nhỏ bị thương.
Lúc hắn dừng tay thì cái mông trắng nõn ban đầu đã tràn ngập dấu tay, đôi chỗ hơi tím lại như tố cáo người ra tay vô cùng độc ác.
- Quỳ lên.
Hạ Ưng lạnh lùng nói, mặc dù đau lòng nhưng hắn vẫn phải uốn nắn đứa nhỏ này thật tốt.
Cô nhóc máy móc làm theo, ánh mắt sưng húp tràn ngập sự sợ hãi, vẫn biết hắn vô cùng đáng sợ nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn nạt nộ cô như vậy, những lần trước chỉ là mặt lạnh thôi.
- Đường Nhi, ai cho em lá gan đến đó làm bậy? Hửm?
- Ô.. còn không phải.. là vì anh sao.. hức.
Đường Nhi nước mắt lưng tròng trả lời, có thể nghe ra vô cùng ấm ức, nhưng cô nhóc cũng cảm thấy vui mừng hắn đang quan tâm cô sao? Mặc kệ vì lí do cô nhất định phải bám chặt lấy cơ hội này.
Hạ Ưng thấy cô tủi thân không nỡ mắng tiếp, thở dài ôm cô vào lòng. Cả người cô nhóc cứng đờ, có thể nói được sủng mà sợ hãi. Hắn vậy mà lại ôm cô.
Khoảng mười phút sau hắn lặng lẽ buông cô ra, Đường Nhi tất nhiên vô cùng bất mãn, cố chấp ôm lấy cổ hắn, mặc kệ cái mông bị đụng đau.
- Đừng lộn xộn, có mấy lời tôi phải nói rõ với em.
- Ô... ô.. nếu là đuổi em đi thì anh không cần nói, anh đã nhìn thấy cái mông em rồi nhất định phải chịu trách nhiệm.
Cô nhóc bất mãn nói xong lại lo lắng bật khóc, rất sợ hắn lại nói lời cô không muốn nghe.
- Đừng khóc, tôi không đuổi em.
Hạ Ưng thở dài, dịu dàng lau nước mắt cho cô. Cũng không nỡ đẩy cô nữa.
- Tôi không phải là người tốt lành gì, ở bên tôi em có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bàn tay đang ôm em đã nhuốm máu tanh của rất nhiều người, không phải tôi không thích em mà là tôi sợ vấy bẩn em. Nếu em vẫn chấp nhận ở bên tôi, thì sau hôm nay sẽ không thể quay đầu lại nữa. Còn nếu không lựa chọn tôi, phải hứa với tôi là ngoan ngoãn sống thật tốt.
Hạ Ưng là người kiệm lời, để nói được nhiều như vậy thật đáng kinh ngạc, hắn yêu cô nhưng đồng thời tôn trọng quyết định của cô, chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc.
Đường Nhi càng nghe hắn nói càng kinh ngạc thì ra hắn cũng thích cô, trọng tâm là vấn đề này , mấy câu trước đó cô không để ý đến.
- Anh cũng thích em sao?
- Đúng vậy.
Lời ít ý nhiều, Đường Nhi cười như đứa ngốc, thì ra không phải chỉ mình cô thích hắn.
- Em không quan tâm anh là người tốt hay xấu, chỉ cần là anh em đều thích.
Cô nhóc vui vẻ nói, như để chắc chắn lời mình nói còn hôn lên má hắn, sau đó lại tủm tỉm cười.
- Suy nghĩ kĩ chưa? Thực sự muốn ở bên tôi?
- Không cần suy nghĩ. Em muốn bên anh cả đời.
Hạ Ưng chợt thấy ấm lòng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dịu dàng cùng yêu thương.
- Nhưng mà cái mông đau quá, anh đánh rất đau.
Đường Nhi nhỏ giọng nói, tính cô vốn thẳng thắn, chưa bao giờ ngại ngùng. Hạ Ưng cẩn thận lật cô lại, thấy cái mông sưng đôi chỗ tím lại thì vô cùng đau lòng, đánh nặng quá rồi.
- Xin lỗi, làm em đau rồi.
- Xoa xoa giúp em, sẽ không đau nữa.
Hạ Ưng dịu dàng hôn lên cái trán trơn bóng, tay cũng đưa ra phía sau xoa giúp cô, lực đạo rất nhẹ nhàng, trên tay hắn có vết chai do thường xuyên cầm súng, thi thoảng cọ vào khiến cô nhóc không thoải mái rên nhẹ. Cả người hắn cứng nhắc, chỗ nào đó bắt đầu rục rịch khó chịu, yết hầu nhấp nhô kìm nén.
- Được rồi, ngủ một chút đi, hôm nay em mệt rồi.
Hắn nhỏ giọng dỗ dành, Đường Nhỉ cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tay vẫn cố chấp ôm lấy hắn. Ý muốn hắn ôm cô ngủ.
- Ngủ đi, anh ôm em. Ngủ ngoan, bé cưng.
Cô nhóc nhỏ giọng đáp lại sau đó nhắm mắt chẳng bao lâu liền ngủ say.
- Bé cưng, tôi yêu em.
Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi nhẹ nhàng vén chăn cả hai cùng ngủ.
———————————————————————————
Xin chào mọi người...🥰
Một bản thảo mình đã ấp ủ rất lâu, hôm nay mới có thời gian chỉnh sửa lại để up.
Hi vọng mn đọc truyện vui vẻ nhé.
Mình rất thích 2 nhân vật này, bạn nào cũng thích thì để lại cmt mình sẽ ra thêm phần 2 nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro