ĐẠT TỚI NHỮNG ĐIỀU BẠN HÌNH DUNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGUYÊN TẮC 11: HÌNH DUNG RA NHỮNG ĐIỀU BẠN MONG MUỐN, ĐẠT TỚI NHỮNG ĐIỀU BẠN HÌNH DUNG

óc tưởng tượng là tất cả tài sản của con người. Nó chính là hình dung về những điều hấp dẫn sắp xảy tới trong đời.

ALBERT EINSTEIN

Nhà vật lý học đạt giải thưởng Nobel

Hình dung - hay hành động sáng tạo những hình ảnh sinh động và thuyết phục trong đầu - có lẽ là công cụ thành công không được tận dụng đúng mức nhất nhưng nó có thể đóng góp lớn lao cho bất kì thành công nào bạn muốn đạt tới theo ba cách sau:

1. Hình dung kích thích sức mạnh sáng tạo của phần trí não vô thức trong bạn.

2. Hình dung hướng trí não bạn tập trung bằng cách lập trình hệ thống kích thích dạng lưới (RAS - reticular activating system) nhằm nhận dạng những nguồn lực có sẵn song chưa được tận dụng.

3. Hình dung giúp bạn tiếp cận những con người, nguồn lực và cơ hội bạn cần để đạt tới mục tiêu.

Các nhà nghiên cứu đã khám phá ra, khi bạn thực hiện bất kì công việc nào trong cuộc sống thực, bộ não sẽ sử dụng những quy trình giống nhau như trong trí tưởng tượng sinh động của bạn. Hay nói cách khác, bộ não của bạn không phân biệt được sự khác nhau giữa hình dung ra một việc và thực sự thực hiện nó.

Nguyên tắc này cũng được ứng dụng trong học tập. Các nhà nghiên cứu của trường Đại học Harvard đã khám phá ra những sinh viên tiến hành hình dung trước trong não thường thực hiện các công việc được giao với độ chính xác lên tới xấp xỉ 100%, trong khi đó những sinh viên không thực hiện quá trình hình dung này thường chỉ đạt 55%.

Hình dung giúp não bộ hoạt động tốt hơn. Và mặc dù không ai trong chúng ta được học về điều này tại trường, nhưng các nhà tâm lý học thể thao và những chuyên gia huấn luyện đều đã đề cập tới sức mạnh của phương pháp hình dung kể từ những năm 1980. Hầu hết mọi vận động viên chuyên nghiệp và vận động viên Olympic giờ đây đều khai thác sức mạnh của óc tưởng tượng.

Jack Nicklaus, vận động viên đánh golf huyền thoại, người đã từng chiến thắng trong hơn 100 vòng


đấu với số tiền thưởng lên tới hơn 5,7 tỉ đô la, nói: "Tôi chưa từng đánh trúng một lỗ golf nào nếu trong khi tập luyện mà không hình dung rõ trong đầu một hình ảnh rõ ràng và sắc bén. Hình ảnh đó giống như một bộ phim màu. Trước tiên, tôi "thấy" đích ngắm, trắng, đẹp, nằm tít xa trên mặt cỏ xanh mướt. Sau đó, khung cảnh đột nhiên thay đổi, và tôi "nhìn thấy" trái bóng đang bay về phía đó, thấy đường bóng bay, hình dạng trái bóng và cả từng chuyển động của bóng khi chạm đất. Sau đó, khung cảnh mờ dần, trước mắt tôi hiện ra động tác đánh bóng để đưa những hình ảnh lúc trước thành hiện thực."

TRí TƯỞNG TƯỢNG GIúP BẠN THàNH CôNG NHƯ THẾ NàO?

Khi hàng ngày bạn đều hình dung ra những mục tiêu của mình trong trạng thái đã được thực hiện, trí não vô thức của bạn sẽ xảy ra một xung đột về những điều bạn đang hình dung và những gì thực có. Trí não vô thức cố gắng giải quyết mâu thuẫn đó bằng cách đưa trạng thái hiện tại của bạn tiến dần tới những hình ảnh thú vị và mới mẻ bạn hình dung ra.

Xung đột này càng tăng thêm khi óc tưởng tượng được sử dụng thường xuyên, và có thể thúc đẩy sự diễn tiến của ba sự việc sau:

1. Nó lập trình cho hệ thống RAS21 trong não bộ nhận dạng mọi nguồn lực có thể giúp bạn thực hiện mục tiêu.

2. Nó kích thích trí não vô thức sáng tạo giải pháp để thực hiện mục tiêu bạn mong muốn. Bạn sẽ bắt đầu với việc thức dậy mỗi sáng, trong đầu đầy ắp những ý tưởng mới. Bạn sẽ tìm ra những ý tưởng ngay cả khi tắm, khi đi dạo, hay khi lái xe tới văn phòng.

3. Nó sẽ thúc đẩy, tạo động lực cho bạn. Bạn sẽ dần nhận ra mình đang vô thức thực hiện những hành động dẫn bạn tới gần mục tiêu hơn. Đột nhiên, bạn giơ tay phát biểu trong lớp, tự nguyện nhận thêm các nhiệm vụ tại công sở, phát biểu trong buổi họp nhân viên, thẳng thắn đòi hỏi quyền lợi, tiết kiệm tiền để thực hiện những việc mình mong muốn, giảm số dư nợ trong tài khoản thẻ tín dụng, hay sẵn sàng chấp nhận rủi ro trong cuộc sống.

Chúng ta hãy cùng xem xét kỹ lưỡng hơn phương thức vận hành của hệ thống RAS. Tại bất kì thời điểm nào, não bộ của bạn đều phải tiếp nhận tám triệu thông tin - hầu hết những thông tin đó bạn không thể và cũng không cần chú tâm tới. Do vậy, hệ thống RAS sàng lọc hầu hết những thông tin đó, chỉ giữ lại những thông tin có thể giúp bạn tồn tại và thực hiện những mục tiêu quan trọng nhất của mình.

Như vậy, hệ thống RAS làm cách nào biết được cần giữ lại hay sàng lọc thông tin nào? Nó sẽ giữ lại


mọi thông tin có thể giúp bạn thực hiện những mục tiêu bạn đã thiết lập, hình dung và khẳng định. Hệ thống này cũng giữ lại những thông tin phù hợp với niềm tin và ý niệm của bạn về bản thân, về những người xung quanh và về thế giới.

Hệ thống RAS là một công cụ hữu dụng, song nó chỉ có thể tìm kiếm những phương pháp để hoàn thiện chính xác những bức tranh bạn đã đưa ra cho nó. Trí não vô thức của bạn không suy nghĩ bằng từ ngữ - nó chỉ có thể suy nghĩ bằng hình ảnh. Vậy, điều này giúp bạn như thế nào trong những nỗ lực để thực hiện giấc mơ thành công và đạt tới cuộc sống bạn mơ ước?

Khi bạn hình dung trong não những bức tranh sống động, cụ thể, đầy màu sắc và thuyết phục - nó sẽ tìm kiếm và thu thập những thông tin cần thiết để biến bức tranh đó thành hiện thực. Nếu bạn hình dung ra hình ảnh 10.000 đô la, não bộ sẽ nghĩ ra cách giải quyết để có 10.000 đô la. Nếu bạn hình dung ra hình ảnh một triệu đô la, não bộ nghĩ ra cách giải quyết để có một triệu đô la.

Nếu bạn hình dung ra những hình ảnh về một ngôi nhà to đẹp, một người bạn đời lí tưởng, một công việc hấp dẫn, và những kỳ nghỉ lý thú, bộ não sẽ hoạt động để giúp bạn đạt được những điều đó. Ngược lại, nếu bạn liên tục đưa vào trong đầu những hình ảnh lo âu, sợ sệt và tiêu cực - hãy đoán xem điều gì xảy ra? - não bộ cũng sẽ biến những hình ảnh đó thành sự thực.

QUY TRìNH HìNH DUNG TƯƠNG LAI

Quy trình hình dung viễn cảnh thành công rất đơn giản. Tất cả những việc bạn cần làm chỉ là nhắm mắt lại và hình dung những mục tiêu của bạn trong trạng thái đã hoàn tất.

Nếu mục tiêu của bạn là sở hữu một ngôi nhà đẹp nằm bên hồ, thì hãy nhắm mắt lại, hình dung cảnh mình đang đi bộ tới chính ngôi nhà bạn muốn có. Lấp đầy bức tranh bằng những họa tiết. Bên ngoài ngôi nhà trông thế nào? Khung cảnh xung quanh ra sao? Vị trí ngôi nhà thế nào? Phòng khách, bếp ăn, phòng ngủ, phòng làm việc,... như thế nào? Đồ đạc trong nhà ra sao? Hãy đi từ căn phòng này tới căn phòng kia và lấp đầy chi tiết vào đó.

Hãy hình dung thật rõ ràng và sáng sủa. Điều này ứng dụng cho mọi mục tiêu của bạn - dù rằng mục tiêu đó về công việc, giải trí, gia đình, tài chính cá nhân, các mối quan hệ hay hoạt động từ thiện.

Sau đó, mỗi sáng khi thức giấc và mỗi tối trước khi đi ngủ, hãy đọc to danh sách những mục tiêu của mình, dừng lại sau mỗi mục tiêu, nhắm mắt lại và tái hình dung ra trong đầu cảnh mục tiêu đó khi đã hoàn tất. Tiếp tục làm như vậy cho tất cả các mục tiêu. Toàn bộ quá trình này sẽ mất khoảng 10 tới 15 phút, tùy thuộc vào số lượng mục tiêu của bạn. Hãy thực hiện những điều bạn hình dung ngay sau khi


đã suy nghĩ thấu đáo. Trạng thái tĩnh tại sâu sắc bạn đạt được khi suy nghĩ thấu đáo sẽ làm tăng những ảnh hưởng của trí tưởng tượng.

THêM VàO BỨC TRANH NHỮNG âM THANH Và CẢM XúC

Để nhân thêm nhiều lần ảnh hưởng của hình ảnh, hãy thêm vào đó những âm thanh, mùi vị và cảm giác. Bạn sẽ nghe thấy âm thanh gì, ngửi thấy hương vị gì, cảm nhận mùi vị gì và quan trọng hơn cả - bạn sẽ có cảm xúc, cảm giác gì nếu bạn đã thực hiện được mục tiêu của mình?

Nếu bạn đang hình dung ra ngôi nhà mơ ước bên bãi biển, bạn có thể thêm vào đó âm thanh sóng vỗ, tiếng lũ trẻ nô đùa trên bãi cát và lời cảm ơn của người bạn đời dành cho bạn.

Sau đó, hãy gia tăng cảm giác tự hào khi được sở hữu ngôi nhà, thỏa mãn khi thực hiện được mục tiêu, và cảm giác ánh nắng chiếu lên gương mặt khi bạn ngồi bên bàn làm việc nhìn ra biển trong cảnh hoàng hôn đẹp tuyệt vời.

LẤP ĐẦY BỨC TRANH BẰNG CẢM XúC

Cảm xúc chính là phương tiện đưa bạn tới mục tiêu của mình nhanh nhất. Những nhà nghiên cứu đã khám phá ra, một hình ảnh hay khung cảnh, khi gắn liền với những xúc cảm mạnh mẽ, có thể lưu lại mãi trong tâm trí.

Tôi đảm bảo bạn còn nhớ rõ mình đang ở đâu khi John F.Kennedy bị ám sát năm 1963 hay khi Trung tâm Thương mại Thế giới bị sụp đổ ngày 11 tháng Chín năm 2001. Bộ não bạn ghi nhớ chi tiết những sự việc đó, không chỉ bởi nó đã sàng lọc những thông tin cần thiết giúp bạn tồn tại qua những giờ phút căng thẳng, mà còn bởi bản thân những hình ảnh đó đã tạo ra trong tâm trí bạn những cảm xúc mãnh liệt. Những cảm xúc này đã kích thích các tế bào thần kinh trong não bộ, khiến cho các nơ-ron liên kết mạnh mẽ với nhau, do đó gây ấn tượng sâu sắc lên bộ nhớ. Bạn cũng có thể gia tăng cảm xúc cho những hình ảnh trong trí tưởng tượng của mình bằng cách thêm vào đó những âm thanh ấn tượng, những hương vị của cuộc sống đời thực, những tình cảm sâu sắc và thậm chí cả tiếng bạn hô to những lời khẳng định bằng cả bầu nhiệt huyết của mình. Bạn càng dồn vào đó nhiều tình cảm, nhiệt huyết và năng lượng thì kết quả càng tốt đẹp.

PHƯƠNG PHáP HìNH DUNG HIỆU QUẢ

Peter Vidmar, vận động viên từng giành huy chương vàng Olympic đã miêu tả cách anh sử dụng trí tưởng tượng để theo đuổi thành công giấc mơ đoạt huy chương vàng của mình:


Để giữ cho tâm trí hướng về chiếc huy chương Olympic, chúng tôi bắt đầu hình dung ra ước mơ của mình vào cuối những buổi tập luyện căng thẳng. Chúng tôi hình dung ra chính mình đang thực sự tranh tài trên đấu trường Olympic và thực hiện ước mơ của mình bằng cách luyện tập cho màn thi thể dục dụng cụ mà chúng tôi coi là cuối cùng.

Tôi nói: "Được rồi, Tim, hãy tưởng tượng đây là trận chung kết môn thể dục dụng cụ đồng đội nam của Thế vận hội Olympic. Đội tuyển quốc gia Mỹ đang tranh tài trong đêm thi đấu cuối cùng. Hai vận động viên đại diện cho cả quốc gia Hoa Kỳ là Tim Daggert và Peter Vidmar. Đội chúng ta đang xếp ngang hàng với đội tuyển Trung Quốc, đương kim vô địch thế giới, và chúng ta cần thể hiện tốt nhất những gì mình đã luyện tập để giành được tấm huy chương vàng đồng đội Olympic."

Lúc đó, mỗi chúng tôi đều nghĩ: Phải rồi. Chúng ta chưa bao giờ được xếp ngang hàng với những vận động viên tới từ Trung Quốc. Họ là số một tại giải vô địch toàn thế giới tổ chức ở Budapest, trong khi đội tuyển chúng ta thậm chí còn chưa có nổi một tấm huy chương. Chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Nhưng nếu như chuyện đó xảy ra thì sao? Chúng tôi sẽ cảm thấy thế nào?

Chúng tôi nhắm mắt lại và trong căn phòng tập lúc cuối ngày, chúng tôi hình dung ra một đấu trường Olympic với 13.000 khán giả trên khán đài và hơn 200 triệu khán giả dõi theo truyền hình. Sau đó, chúng tôi thể hiện những màn tập của mình. Trước tiên, tôi là người giới thiệu. Tôi đưa tay lên miệng, giả làm loa và nói to: "Tiếp theo, vận động viên Tim Daggert, tới từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ." Sau đó, Tim bước lên trình diễn như thể đó là một màn thi đấu thực sự.

Rồi, Tim đi vòng qua góc sân tập, bắc tay lên miệng và hô to với giọng trịnh trọng nhất: "Tiếp theo, vận động viên Peter Vidmar, tới từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ."

Tới lượt tôi thi đấu. Trong đầu, tôi hình dung ra cách thực hiện hoàn hảo màn thi đấu để giúp đội mình giành huy chương vàng. Nếu tôi không làm được, chúng tôi sẽ thua cuộc.

Tim sẽ hô to: "Đèn xanh," và tôi quay ra nhìn trọng tài chính, thường là huấn luyện viên Mako của chúng tôi. Tôi giơ cao tay và ông cũng thế. Sau đó, tôi quay lại, hướng về phía xà, và bắt đầu màn thi đấu của mình.

Ồ, một sự việc thú vị đã xảy đến vào ngày 31 tháng Sáu năm 1984.

Đó là lúc diễn ra trận chung kết môn thể dụng dụng cụ đồng đội nam, Thế vận hội Olympic tại Pauley Pavilion thuộc khuôn viên trường UCLA. 13.000 chỗ trên khán đài đã chật cứng người, và hơn 200


triệu khán giả đang theo dõi qua truyền hình. Đội tuyển Mỹ đang tranh tài trong trận đấu cuối cùng, trận đấu vinh dự nhất. Hai vận động viên đại diện lại chính là Tim Daggert và Peter Vidmar. Và đúng như chúng tôi đã hình dung, chúng tôi đang sánh ngang hàng với đội tuyển Trung Quốc. Chúng tôi cần thực hiện màn biểu diễn xà cao thật tốt thì mới có thể giành được huy chương vàng.

Tôi nhìn Huấn luyện viên Mako, người đã dẫn dắt tôi suốt 12 năm qua. Cũng giống như mọi khi, ông chỉ nói: "Được rồi, Peter, tiến lên. Con biết cần phải làm gì. Con đã thực hiện một ngàn lần rồi, giống như đã làm trên sân tập. Chúng ta hãy làm thêm một lần nữa và về nhà. Con đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng."

ông đã đúng. Tôi đã lập kế hoạch cho giờ phút này và đã hình dung ra nó hàng trăm lần. Tôi đã chuẩn bị để thực hiện tốt màn thi đấu. Thay vì nhìn thấy chính mình đang đứng trong đấu trường Olympic với

13.000 khán giả trực tiếp và hơn 200 triệu người xem truyền hình, trong đầu, tôi hình dung lại cảnh mình đang đứng cùng chỉ hai người, trong sân tập UCLA vào lúc cuối ngày.

Khi người giới thiệu hô to: "Vận động viên Peter Vidmar, tới từ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ," tôi hình dung đó chính là lời của người đồng đội Tim Daggert. Khi chiếc đèn xanh bật lên, cho biết đã tới giờ thi đấu, tôi hình dung đó không phải là chiếc đèn xanh thực sự mà chính là Tim đang hô: "Đèn xanh!" Và khi tôi giơ tay về phía trọng tài chính người Đông Đức, tôi đang ra dấu cho huấn luyện viên của mình, giống như hàng ngày tôi vẫn làm cuối mỗi buổi tập. Tại sân tập, tôi luôn hình dung mình đang đứng trong trận chung kết. Tại trận chung kết, tôi lại hình dung mình đang đứng trong sân tập.

Tôi quay lại, hướng về phía xà, nhảy lên nắm lấy xà. Tôi bắt đầu cùng một màn trình diễn như trong trí tưởng tượng và như khi luyện tập hàng ngày tại sân tập. Tôi lần theo lối đi trong bộ nhớ, lặp lại những động tác tôi đã làm hàng trăm lần. Tôi nhanh chóng vượt qua phần xà đôi, cơ hội tiến tới chức vô địch thế giới càng gần. Tôi nhẹ nhàng hoàn thành nốt phần thi còn lại và tiếp đất vững vàng, sau đó hồi hộp đợi kết quả từ phía ban giám khảo.

Một giọng nói trầm ấm vang lên sau chiếc micro: "Điểm cho Peter Vidmar: 9.95." "Tuyệt vời!" Tôi hét to. "Mình đã làm được rồi!" Đám đông reo hò ầm ĩ khi tôi và các đồng đội ăn mừng chiến thắng.

30 phút sau, chúng tôi đang đứng trên bục trao huy chương tại đấu trường Olympic trước 13.000 khán giả và hơn 200 triệu bạn xem truyền hình. Tim, tôi và những đồng đội tự hào đeo những tấm huy chương vàng khi bài quốc ca vang lên và lá quốc kỳ Mỹ được kéo lên đỉnh cột cờ. Đó chính là giờ phút chúng tôi đã hình dung và luyện tập hàng trăm lần trên sân tập. Chỉ có lúc này giờ phút đó mới là sự thực.

NẾU TôI KHôNG HìNH DUNG ĐƯỢC TRONG LúC TƯỞNG TƯỢNG THì SAO?


Theo các nhà tâm lý học, có một số người được coi là có óc tưởng tượng chính xác bằng những hình ảnh thị giác. Khi những người này nhắm mắt lại, họ nhìn thấy mọi việc qua những hình ảnh màu kỹ thuật số ba chiều, rõ ràng và sáng sủa. Tuy nhiên, hầu hết chúng ta không làm được như vậy. Hay, bạn không thực sự nhìn thấy một việc rõ ràng như bạn nghĩ về nó. Đây là việc rất bình thường. Đối với những người này, phương pháp hình dung vẫn đem lại hiệu quả tốt. Hãy làm bài tập hình dung về những mục tiêu của bạn trong trạng thái đã hoàn thành hai lần mỗi ngày, và bạn sẽ vẫn thu về những hiệu quả giống như những người có trí tưởng tượng chính xác bằng hình ảnh thị giác.

SỬ DỤNG TRANH ẢNH ĐƯỢC IN RA

Nếu bạn gặp rắc rối trong việc hình dung ra các mục tiêu của mình, hãy sử dụng những bức tranh, hình ảnh hay biểu tượng để giữ cho trí não vô thức và có ý thức tập trung vào những mục tiêu. Chẳng hạn, nếu bạn đặt mục tiêu sở hữu chiếc Lexus LS-430 đời mới, bạn có thể mang máy ảnh tới một đại lý bán xe Lexus tại địa phương và nhờ người bán hàng chụp cho bạn tấm ảnh đang ngồi sau bánh lái.

Nếu mục tiêu của bạn là đi du lịch Paris, hãy tìm một bức ảnh Tháp Eiffel - sau đó cắt một tấm hình của bạn dán vào chân tháp như thể đó là bức hình bạn chụp tại Paris. Vài năm trước, tôi đã sử dụng phương pháp này với một bức tranh nhà hát Opera Sydney, và chỉ trong vòng một năm, tôi đã ở Sydney, Australia, đứng trước công trình đó.

Nếu mục tiêu của bạn là trở thành triệu phú, bạn có thể muốn viết cho chính mình tấm séc trị giá

1.000.000 đô la hay tạo một bản sao kê ghi rõ tài khoản ngân hàng hay danh mục đầu tư chứng khoán của bạn hiện tại có số dư 1.000.000 đô la.

Tôi và Mark Victor Hansen đã tạo một tấm ma két Danh sách các Ấn phẩm bán chạy nhất do New York Times bình chọn, trong đó tác phẩm Chicken Soup for the Soul® đứng ở vị trí đầu tiên. Trong vòng 15 tháng, ước mơ đó đã thành sự thật. Bốn năm sau, chúng tôi lập kỷ lục Guinness thế giới nhờ có cùng lúc bảy cuốn sách lọt vào danh sách các ấn phẩm bán chạy nhất do New York Times bình chọn.

Khi đã tạo ra những hình ảnh này, bạn có thể đặt chúng - mỗi hình ảnh vào một trang - và cuốn sổ lò xo để xem lại hàng ngày. Hoặc bạn cũng có thể làm một tấm bảng ước mơ hay một bản đồ kho báu - cắt dán tất cả những hình ảnh này lên một bảng tin, hay một cánh tủ lạnh - ở nơi nào bạn có thể trông thấy hàng ngày.

Khi NASA làm việc để đưa người lên mặt trăng, trung tâm này đã treo một bức hình mặt trăng to lên tường, dài từ sàn nhà lên tới trần, tại nơi làm việc chính. Mọi người đều hiểu rõ mục tiêu đó và họ đã


đạt được mục tiêu sớm hơn dự định hai năm!

NHỮNG TẤM BẢNG ƯỚC MƠ Và CUỐN SỔ GHI LẠI MỤC TIêU Đã BIẾN GIẤC MƠ THàNH HIỆN THỰC

Năm 1995, John Assaraf đã làm một tấm bảng ước mơ, và treo lên tường phòng làm việc tại nhà. Bất kì khi nào thấy mình mong muốn sở hữu vật gì hay được đi nghỉ ở đâu, anh đều tìm một tấm hình và dán lên bảng. Sau đó, anh hình dung ra mình đang tận hưởng sự vật/ kỳ nghỉ đó.

Tháng Năm năm 2000, sau khi chuyển tới căn nhà mới tại Nam California vài tuần sớm hơn dự định, lúc 7 giờ 30 sáng, anh đang ngồi trong phòng làm việc thì Keenan, cậu con trai năm tuổi chạy vào và ngồi lên chiếc hộp đã để đó bốn năm. Keenan hỏi cha trong hộp có gì. Khi John nói với con, trong những chiếc hộp là những tấm bảng mơ ước, cậu bé hỏi lại: "Những cái gì mơ ước ạ?"

John mở một trong những chiếc hộp và chỉ cho Keenan xem một chiếc bảng mơ ước. John mỉm cười khi nhìn tấm bảng đầu tiên và thấy bức hình một chiếc xe thể thao Mercedes, một chiếc đồng hồ và một vài đồ vật khác, tất cả những vật này giờ đây anh đều đã có.

Song khi lấy chiếc bảng thứ hai ra, anh bắt đầu khóc. Trên tấm bảng là hình ngôi nhà anh vừa mua và đang sống trong đó! Không phải là một ngôi nhà giống như trong bức hình! Ngôi nhà rộng 2.134 mét vuông nằm trên mảnh đất 2,4 hecta, với phòng khách rộng 900 mét vuông, một sân chơi quần vợt và 320 cây cam - đây là ngôi nhà anh đã nhìn thấy trên tạp chí Dream Homes (Những ngôi nhà mơ ước) bốn năm trước!

Caryl Kristensen và Marilyn Kentz - thường được biết đến với cái tên "Những người mẹ" bởi nghề của họ là kể chuyện vui về trẻ con, cuộc sống gia đình và những áp lực của người mẹ - là những người hiểu được sức mạnh của việc tạo ra những bức tranh về mục tiêu của chính mình. Họ đã khởi đầu tình bạn cũng như sự nghiệp của mình tại một thị trấn nông thôn nhỏ vùng Petaluma, bang California. Khi đã quyết định trở thành những nghệ sĩ trình diễn và tự xây dựng chương trình, họ đã làm một Cuốn sổ Mục tiêu, trong đó liệt kê tất cả mọi việc họ muốn thực hiện và minh họa bằng những bức tranh. Mọi điều họ ghi trong sổ đều đã trở thành hiện thực!

Những thành công họ đạt được bao gồm The Mommies, loạt chương trình sitcom trên đài NBC được phát sóng giữa những năm 1993-1995; Caryl & Marilyn Show, một chương trình trò chuyện phát sóng trên ABC từ năm 1996 tới năm 1997; các chương trình đặc biệt trên truyền hình cáp Showtime, Lifetime và cuốn sách vô cùng thành công The Mother Load.


Vì cả Caryl và Marilyn đều là họa sĩ nên họ dễ dàng minh họa được mục tiêu của mình, song bạn không cần phải có tài hội họa mới tạo được cuốn sổ mục tiêu của bạn. Họ đã viết những mục tiêu của mình bằng thì hiện tại, thêm vào đó những cụm từ miêu tả cảm xúc như: "Tôi cảm thấy hài lòng và biết ơn," "Tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái," "Được sống trong ngôi nhà tuyệt vời này mới hạnh phúc làm sao," và họ kết thúc mỗi trang sổ bằng câu "Điều này hay một điều tốt đẹp hơn sẽ tới."

Và điều đó hay những điều tốt đẹp hơn luôn thực sự xảy ra. HãY BẮT ĐẦU NGAY TỪ BâY GIỜ

Hãy dành thời gian mỗi ngày để hình dung khi mọi mục tiêu của bạn đã được thực hiện. Đây chính là một trong những điều quan trọng nhất bạn cần làm để biến ước mơ thành hiện thực. Một số nhà tâm lý học cho rằng, một giờ tưởng tượng có tác động bằng 7 giờ sử dụng cơ bắp. Đây có thể là một lời nói quá, song nó cũng chứa đựng một hàm ý quan trọng - óc tưởng tượng và hình dung chính là một trong những công cụ thành công hữu hiệu nhất của bạn. Hãy nhớ tận dụng nó.

Bạn không nhất thiết phải hình dung ra những thành tựu tương lai của mình trong vòng một giờ đồng hồ. Chỉ 10 tới 15 phút là đủ. Azim Jamal, một diễn giả lỗi lạc tại Canada khuyên mọi người nên làm theo phương pháp ông gọi là "Giờ Quyền lực" - 20 phút dành cho hình dung và suy tưởng, 20 phút luyện tập, và 20 phút đọc những cuốn sách chứa đựng thông tin hoặc truyền cảm hứng. Hãy tưởng tượng xem cuộc sống của bạn sẽ ra sao nếu bạn thực hiện lời khuyên này hàng ngày.


NGUYÊN TẮC 12: HÃY HÀNH ĐỘNG NHƯ THỂ...

Hãy tin tưởng và hành động như thể bạn không bao giờ thất bại. CHARLES F. KETTERING

Nhà phát minh với hơn 140 bằng sáng chế và được nhận học vị tiến sĩ danh dự của gần 30 trường đại học

Một trong những chiến lược tốt nhất để thành công là hành động như thể bạn đã đạt được vị trí mình mong muốn. Điều này đồng nghĩa với việc suy nghĩ, nói năng, ăn mặc và cảm nhận như một người đã thực hiện thành công mục tiêu của bạn. Hành động theo cách này sẽ truyền đi những mệnh lệnh thuyết phục tới trí não vô thức của bạn, yêu cầu tìm ra những phương pháp sáng tạo để đạt được mục tiêu đề ra. Nó lập trình hệ thống kích thích dạng lưới (RAS) trong não bộ nhằm bắt đầu nhận dạng bất kì thông tin, nguồn lực nào có thể đem lại cho bạn thành công và nó gửi những thông điệp mạnh mẽ ra bên ngoài rằng mục tiêu này chính là điều bạn thực sự mong muốn.

HãY BẮT ĐẦU HàNH ĐỘNG NHƯ THỂ

Lần đầu tiên tôi nhận ra hiện tượng này là tại ngân hàng địa phương. Ở đó, có một vài nhân viên giao dịch và tôi nhận ra một người đặc biệt luôn mặc áo vét và đeo cà vạt. Không giống hai nhân viên giao dịch nam còn lại, luôn mặc áo sơ mi, chàng trai trẻ này trông giống như một vị giám đốc vậy.

Một năm sau, tôi được biết anh ta đã được thăng chức, được làm việc tại bàn riêng với nhiệm vụ tiếp nhận hồ sơ vay nợ. Hai năm sau, anh trở thành nhân viên tín dụng và sau đó là giám đốc chi nhánh. Một hôm, khi tôi hỏi, anh trả lời đã luôn biết mình sẽ trở thành giám đốc chi nhánh, do vậy, anh đã tìm hiểu cách ăn mặc của giám đốc và bắt đầu mặc theo cách đó. Anh cũng tìm hiểu cách giám đốc đối xử với các nhân viên, khách hàng và bắt đầu đối xử với những người xung quanh theo cách đó. Anh đã bắt đầu hành động như một giám đốc chi nhánh rất lâu trước khi trở thành một giám đốc thực sự.

Để có thể bay nhanh như ý nghĩ, để tới được mọi nơi trên trái đất này, trước tiên bạn phải bắt đầu từ suy nghĩ bạn đã tới đó.

RICHARD BACH

Tác giả cuốn Jonathan Livingston Seagull


TRỞ THàNH NHà TƯ VẤN QUỐC TẾ

Vào cuối thập kỷ 70, tôi gặp một trưởng nhóm hội thảo mới trở về từ Australia. Tôi cũng muốn được đi khắp nơi và diễn thuyết trên toàn cầu. Tôi tự hỏi, mình sẽ cần những gì để có thể trở thành một nhà tư vấn quốc tế. Tôi gọi điện tới văn phòng xuất nhập cảnh và yêu cầu họ gửi tới một đơn đăng ký. Tôi mua một chiếc đồng hồ chỉ giờ theo tất cả các múi giờ quốc tế. Tôi in danh tiếp với dòng chữ Tư vấn quốc tế trên đó. Cuối cùng, tôi quyết định chọn Australia sẽ là điểm dừng chân đầu tiên của mình, do vậy, tôi tới một công ty du lịch và mua một tấm áp phích du lịch lớn in hình Nhà hát Opera Sydney, Ayers Rock trên nền một chú chuột túi. Mỗi sáng khi ăn điểm tâm, tôi nhìn lên bức áp phích dính trên tủ lạnh và tưởng tượng mình đang ở Australia.

Trong vòng chưa đầy một năm, tôi đã được mời tới tham dự hội thảo tại Sydney và Brisbane. Ngay khi tôi bắt đầu hành động như thể mình là một nhà tư vấn quốc tế, thế giới bên ngoài đã phản ứng lại bằng cách coi đó là sự thực - sức mạnh của Luật Hấp dẫn.

Luật Hấp dẫn phát biểu rất đơn giản: Những vật giống nhau thì hấp dẫn nhau. Bạn càng tạo ra nhiều những vận động - cả về mặt tinh thần và xúc cảm - như thể đã đạt được điều gì đó, điều đó càng nhanh chóng bị hấp dẫn về phía bạn. Đây là định luật bất biến của vũ trụ và cũng là định luật quan trọng giúp bạn tiến nhanh tới thành công.

HàNH ĐỘNG NHƯ THỂ BẠN ĐANG THUỘC PGA22

Fred Couples và Jim Nantz là hai đứa trẻ đam mê chơi golf và ôm ấp những ước mơ vô cùng to lớn. Mục tiêu của Fred là một ngày nào đó sẽ giành chiến thắng trong giải Masters Tournament còn Jim đặt mục tiêu trở thành phát ngôn viên cho CBS Sports. Khi Fred và Jim còn là bạn cùng phòng với nhau tại Đại học Houston cuối những năm 70, họ thường diễn cảnh nhà vô địch giải Masters được hộ tống vào Butler Cabin, được nhận chiếc áo xanh và được phát ngôn viên của CBS Sports phỏng vấn. 14 năm sau, cảnh họ diễn tập rất nhiều lần tại Taub Hall khi còn ở Đại học Houston trở thành sự thực được cả thế giới dõi theo. Fred Couples giành được chức vô định giải Masters và được các quan chức của giải đưa tới Butler Cabin, tại đó anh được phát ngôn viên của CBS Sports phỏng vấn, Jim Nantz. Sau khi chiếc máy quay ngừng lại, cả hai ôm chầm lấy nhau, nước mắt giàn giụa. Họ luôn biết rằng Fred sẽ giành chiến thắng tại giải Masters và Jim sẽ luôn là người làm nhiệm vụ phỏng vấn cho CBS - sức mạnh đáng kinh ngạc của việc hành động như thể mọi việc chắc chắn sẽ xảy ra theo chiều hướng đó.

BỮA TIỆC COCKTAIL TRIỆU PHú


Trong rất nhiều buổi hội thảo của mình, chúng tôi thực hành một bài tập có tên gọi Bữa tiệc Cocktail Triệu phú. Tất cả những người tham gia đứng dậy, giao lưu với nhau như thể họ đang tham gia một bữa tiệc cocktail thực sự. Tuy nhiên, họ phải hành động như thể họ đã thực hiện được tất cả mục tiêu về tài chính của mình. Họ hành động giống như họ đã có mọi thứ mình mong muốn trong đời - ngôi nhà, nhà nghỉ, xe hơi và nghề nghiệp mơ ước - cũng như đã đạt được những mục tiêu về hoạt động từ thiện, hay những mục đích cá nhân quan trọng.

Đột nhiên, mọi người trở nên sống động, nhiệt huyết và hướng ngoại hơn. Những người có vẻ ngại ngùng lúc đầu đã giao lưu và tự làm quen với những người khác. Căn phòng trở nên ngập tràn năng lượng. Mọi người hào hứng kể cho nhau nghe về những thành tựu của mình, mời nhau tới những căn nhà nghỉ dưỡng của mình tại Hawaii và Bahamas. Họ còn thảo luận với nhau về những chuyến thám hiểm gần đây tới châu Phi và về những hoạt động từ thiện tới những nước thuộc Thế giới Thứ ba.

Sau khoảng năm phút, tôi dừng bài tập và yêu cầu những người tham gia chia sẻ cảm nhận của mình. Mọi người đều nói lên những cảm xúc hào hứng, tích cực, say mê, hạnh phúc, tự tin và mãn nguyện.

Sau đó, tôi yêu cầu họ nhìn vào sự thật rằng những cảm xúc bên trong của họ - cả về tình cảm lẫn tâm lý - đều đã đổi khác, mặc dù trên thực tế, hiện trạng của họ vẫn không đổi. Họ chưa thực sự trở thành những triệu phú trong đời thực, song họ đã bắt đầu có cảm giác của những nhà triệu phú chỉ đơn giản vì họ đã hành động như vậy.

HãY Là, LàM Và SỞ HỮU MỌI THỨ BẠN MONG MUỐN... NGAY TỪ BâY GIỜ

Bạn có thể bắt đầu hành động như thể bạn đã đạt được bất kì mục tiêu nào mình mong muốn ngay từ bây giờ, và những trải nghiệm khi hành động như thế sẽ tạo ra những cảm xúc bên trong - cách nghĩ của nhà triệu phú - sẽ giúp bạn biến ước mơ thành hiện thực.

Một khi bạn đã xác định mình mong muốn trở thành người như thế nào, được làm điều gì và sở hữu những thứ gì, tất cả mọi việc bạn cần là bắt đầu hành động như thể bạn đã đạt được những điều đó. Bạn sẽ hành động thế nào nếu bạn là một sinh viên được toàn điểm A, một người bán hàng giỏi nhất, một tư vấn với thu nhập cao, một doanh nhân giàu có, một vận động viên tầm cỡ quốc tế, một tác giả của những cuốn sách bán chạy nhất, một họa sĩ được cả thế giới công nhận, một diễn giả được săn đón hay một diễn viên, ca sĩ nổi tiếng? Bạn sẽ suy nghĩ, nói năng, ứng xử, ăn mặc, đối xử với mọi người, tiêu tiền, sống, du lịch,... như thế nào?

Khi đã hình dung rõ ràng, hãy bắt đầu hành động - ngay bây giờ!


Những người thành đạt luôn có thừa tự tin, hãy hỏi họ xem họ muốn gì và nói xem họ không muốn những gì. Họ cho rằng mọi việc đều có thể, chấp nhận mạo hiểm và đón chào thành công. Họ tiết kiệm một phần thu nhập và chia sẻ một phần với những người khác. Bạn có thể bắt đầu làm tất cả những điều tương tự ngay từ bây giờ, trước khi bạn thành công và giàu có. Những điều này không lấy đi của bạn gì cả. Bạn chỉ cần có quyết tâm. Và ngay khi bạn bắt đầu hành động như thế, bạn sẽ tự hình dung cho mình những con người và những điều có thể giúp đỡ bạn trong cuộc sống.

Hãy nhớ, trật tự hoàn hảo của mọi việc là hãy bắt đầu ngay bây giờ, trở thành người bạn mong muốn, thực hiện những hành động của người đó và rồi không lâu sau, bạn sẽ thấy mình có thể dễ dàng có được mọi thứ mình mong muốn trong cuộc sống - sức khỏe, tiền bạc và những mối quan hệ tốt đẹp.

BỮA TIỆC Có THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI BẠN

Năm 1986, tôi tham dự một bữa tiệc do Diana Von Welanetz và Inside Edge tổ chức. Bữa tiệc này đã ảnh hưởng sâu sắc tới cuộc sống của tất cả những người tham dự. Bữa tiệc có tên "Hãy đến như khi bạn đang tham dự bữa tiệc vào năm 1991" tổ chức tại Queen Mary trên Long Beach, California. Tất cả những người tham dự đều được yêu cầu hình dung ra bản thân mình vào năm 1991 - thời điểm 5 năm tới. Sau khi chúng tôi đã xây dựng được tầm nhìn lí tưởng cho mình, chúng tôi mở rộng trí tưởng tượng xa hơn và nâng tầm nhìn lên một tầm cao hơn.

Khi chúng tôi tới bữa tiệc, chúng tôi đã hành động giống như đó là năm 1991 thực sự và những điều chúng tôi hình dung đã thành hiện thực. Chúng tôi ăn mặc, nói năng và mang theo những vật tượng trưng cho giấc mơ đã thành hiện thực - những cuốn sách đã viết, những giải thưởng đã nhận được, và những tấm ngân phiếu thu về. Chúng tôi dành cả buổi tối kể về những thành tựu, ăn mừng thành công của mình và của những người khác, nói về cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện mình đang có và thảo luận xem sẽ làm gì tiếp theo. Chúng tôi giữ nguyên vai của mình trong suốt bữa tiệc.

Khi tới nơi, chúng tôi gặp 20 người được thuê để đóng vai người hâm mộ và thợ săn ảnh. Máy ảnh chớp lia lịa, còn những người hâm mộ thì hét to tên của chúng tôi và yêu cầu viết tự truyện.

Tôi vào vai một tác giả của những cuốn sách bán chạy nhất, cầm theo một vài bài bình luận về những cuốn sách của mình trên New York Times để cho mọi người xem. Một người đàn ông tới với tư cách triệu phú, mặc đồ bãi biển - hình ảnh anh tưởng tượng khi về hưu - dành cả buổi tối phát vé số cho mọi người tham dự tiệc. Một người phụ nữ mang theo một ấn bản mô phỏng tạp chí Time có hình cô trên trang bìa, đang được nhận giải thưởng quốc tế vì những đóng góp thúc đẩy phong trào hòa bình.

Một người đàn ông muốn nghỉ hưu và dành phần đời còn lại làm điêu khắc, xuất hiện với bộ đồ nghề


của một nhà điêu khắc - một chiếc búa, một cái đục, bộ đồ bảo hộ và những bức hình về các bức điêu khắc của mình. Một người khác muốn trở thành nhà kinh doanh chứng khoán thành công lại dành cả buổi tối trả lời điện thoại, nói chuyện rất sinh động và rồi ra lệnh: "Mua 5000 cổ phiếu" hay "bán

10.000 cổ phiếu." ông thực sự đã thuê một người gọi điện cho mình cứ 15 phút một lần trong suốt bữa tiệc chỉ để hành động như thể một nhà kinh doanh chứng khoán!

Một nhà sản xuất phim tới, mặc bộ đồ lễ phục, đang hình dung mình được nhận giải thưởng cho sự hợp tác thành công đầu tiên của ông với các đồng nghiệp người Nga. Vợ ông đang mong muốn theo đuổi nghiệp viết lách, hình dung đã xuất bản được một cuốn và mang theo đề cương ba cuốn sách cô đang viết. Trong tinh thần mọi người đều ủng hộ mơ ước của nhau, những người tham dự cho hay họ đã thấy cô trên chương trình Oprah, Sally Jesse Raphael và Today. Những người khác chúc mừng cô đã có những tác phẩm lọt vào danh sách bán chạy nhất và đã được nhận giải thưởng Pulitzer. Mọi việc cứ diễn tiến như vậy trong suốt cả buổi tối. (Rất nhiều trong số các bạn đọc giờ đây đều biết tới tác giả này, Susan Jeffers, người từ buổi tiệc tối hôm đó đã có 17 cuốn sách thành công được xuất bản, bao gồm cả cuốn sách kinh điển bán chạy nhất, nổi tiếng trên toàn thế giới Feel the Fear and Do It Anyway®.)

Như các bạn đọc đã biết, điều tương tự cũng xảy đến với tôi. Tôi đã viết, tổng hợp và biên tập hơn 80 cuốn sách, trong đó có 11 cuốn đứng đầu danh sách những cuốn sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn. Buổi tiệc hôm đó, khi chúng tôi đóng vai bản thân mình tương lai trong vòng bốn tiếng đồng hồ, đã lấp đầy phần trí não vô thức của chúng tôi bằng những hình ảnh mạnh mẽ về việc đã đạt được khát khao của mình. Những trải nghiệm sinh động cùng với những cảm xúc tích cực có được từ những sự kiện diễn ra trong buổi tối hôm đó đã củng cố lối suy nghĩ tích cực trong trí não - lối suy nghĩ đã rèn luyện và tăng cường hình ảnh mới của chúng tôi về bản thân.

Song điều quan trọng nhất là nó đã đem lại hiệu quả. Tất cả những người tham dự tiệc hôm đó đều nhận ra ước mơ của mình và còn nhiều điều mới mẻ khác nữa.

Hãy tổ chức một bữa tiệc tương tự cho những bạn bè thân thiết, cho công ty, cho các cộng sự, cho lớp đại học. Bạn cũng có thể xây dựng nó thành buổi gặp mặt bán hàng hay hội nghị thường niên. Hãy nghĩ tới nguồn năng lượng sáng tạo, nhận thức và sự hỗ trợ bạn có được từ bữa tiệc đó.

Bạn có thể sử dụng mẫu thư mời sau:

BẠN HãY THAM DỰ VỚI TƯ CáCH... TRONG NĂM 2015

Hãy tham gia cùng chúng tôi trong bữa tiệc chúc mừng. Nó sẽ mở rộng trí tưởng tượng và đưa bạn


hướng tới tương lai của chính mình.

Thời gian:

Địa điểm:

Người chủ trì:

Xin phúc đáp lại cho:

Hãy tới với tư cách chính bạn trong năm năm tới. Ăn mặc trang trọng. Chỉ sử dụng thì hiện tại khi trò chuyện trong suốt bữa tiệc như thể năm 2015 đã tới, tất cả mọi mục tiêu của bạn đã hoàn tất và tất cả ước mơ của bạn đã thành hiện thực.

Khi tới dự tiệc, bạn sẽ được ghi hình. Hãy mang theo những vật dụng chứng tỏ với mọi người những thành tựu bạn đã đạt được trong những năm tới, chẳng hạn những cuốn sách bán chạy nhất do bạn viết ra, những cuốn tạp chí có đăng hình bạn trên trang bìa, những giải thưởng bạn đã giành được và những bức ảnh hay những cuốn sách ghi lại những thành công của bạn. Trong suốt buổi tối, bạn sẽ có cơ hội vỗ tay chúc mừng thành tựu của những người cùng tham dự và nhận được lời chúc mừng từ họ.

Và BỮA TIỆC TIẾP TỤC

Vài năm sau khi tham dự bữa tiệc ở Long Beach, tôi đã xuất hiện trên chương trình Caryl & Marilyn Show của đài ABC cũng như chia sẻ kinh nghiệm của mình trên Queen Mary. Ngay lập tức, họ nhận ra sức mạnh của ý tưởng này và quyết định tổ chức một bữa tiệc tương tự cho tất cả bạn bè và đồng nghiệp. Và đây là những gì Marilyn viết về ý tưởng này sau sáu năm trong cuốn Not Your Mother's Midlife của mình:

Mỗi khi nghĩ về buổi tiệc năm năm của chúng tôi, tôi không khỏi mỉm cười. Tôi và Caryl đều làm quen với những tay thợ săn ảnh, tham gia những cuộc phỏng vấn của Entertaiment Tonight, và bước chân trên thảm đỏ - tất cả đều là mô phỏng. Tôi đã gửi điện đàm tới ban tổ chức tiệc từ những người nổi tiếng, chúc mừng những người tham dự về những thành công họ đạt được. Tôi và Caryl mang theo những bản sao của cuốn sách The Mommy Book. Tôi đã tự tạo những cuốn sách mô phỏng với trang bìa làm từ một bức hình vui nhộn chúng tôi đeo những chiếc lông hồng hạc bằng nhựa trên đầu - bức hình duy nhất tôi có thể tìm thấy trưa hôm đó. Lúc đó, chúng tôi còn chưa phác thảo ra nội dung sách, chứ chưa nói gì tới hợp đồng xuất bản.

Hai năm sau, HarperCollins xuất bản cuốn The Mother Load của chúng tôi, và thật trùng hợp, trong tất


cả những bức hình chúng tôi đề xuất sử dụng cho trang bìa, họ đã quyết định dùng đúng bức hình "mô phỏng" của tôi ngày trước. Cuốn sách bán rất chạy - được tái bản ba lần trên bìa cứng và một lần bìa mềm.

Sáu năm sau, con gái tôi lên 10 và vào học tiểu học. Do lo ngại con bé sẽ trở thành một thiếu niên thô bạo, nghịch ngợm và khó chịu trong năm năm tới, tôi thuê một cô bé 15 tuổi tới đóng vai cô con gái "tốt bụng nhưng vẫn bình thường", tràn đầy tình yêu thương của mình. Tôi đưa cho cô bé 15 tuổi đó một kịch bản. Cô bé chạy vào nhà, hôn lên má tôi, nói rằng thật tuyệt vời biết bao khi chúng tôi có được mối quan hệ đặc biệt này, chúng tôi có thể nói với nhau mọi việc và rất ít khi tranh cãi. Cô bé nói cô không thể ở lại lâu vì cô đang trên đường tới một bữa tiệc với người tài xế riêng và khi cô vẫn còn là một thiếu niên khỏe mạnh, bình thường thì tôi không cần lo lắng gì cả bởi cô sẽ không bao giờ lao vào rượu chè hay thuốc lá. Tôi cũng kèm thêm vào đây: Cô giải thích cô sẽ gặp con trai của Denzel Washington tại bữa tiệc. Tất cả đều rất vui vẻ.

Sáu năm nhanh chóng trôi qua. Trước tiên, tôi và con gái giữ được mối quan hệ tuyệt vời mà tôi từng mơ ước. Chính tôi cũng không hiểu được tại sao, song chúng tôi nói với nhau về tất cả mọi việc. (Thôi được, tôi không đến nỗi ngốc như thế... có những thứ nhất định chúng ta chỉ nói cho bạn bè thân hay anh chị em ruột.) Chúng tôi hiếm khi cãi nhau, con bé rất đúng mực, thông thái và cô bé thực sự đã đi dự tiệc cùng con trai của Denzel. Điều đó là sự thực! Khi tôi xây dựng kịch bản đó, tôi còn không biết Denzel hiện đang sống ở đây, New York hay Los Angeles; tôi cũng chẳng biết ông ta có con hay không. Xác suất con gái tôi học cùng cấp ba với con ông ta là bao nhiêu? Thật là một bữa tiệc năm năm điên rồ!23

Mục đích của những bữa tiệc "tham dự với tư cách của chính bạn trong tương lai" là nhằm tạo ra trải nghiệm đầy cảm xúc về một mục tiêu khi bạn đã thực hiện được nó - khi ước mơ đã thành sự thực. Khi bạn dành cả một buổi tối sống theo cách bạn mong muốn và xứng đáng được hưởng, bạn sẽ để lại những dấu ấn sâu sắc trong trí não vô thức, phần não bộ sẽ giúp bạn nhận ra những cơ hội, sáng tạo ra các giải pháp, thu hút những con người thành đạt và thực hiện những công việc cần thiết để đạt được ước mơ và mục tiêu của mình.

Hãy hiểu rõ bản thân một bữa tiệc như thế nó không đủ để thay đổi toàn bộ tương lai của bạn. Bạn vẫn cần làm những việc khác nữa. Tuy nhiên, nó là một phần của hệ thống tổng thể các chiến lược "hành động như thể" sẽ hỗ trợ bạn trên con đường tiến tới tương lai mơ ước.


NGUYÊN TẮC 13: HÀNH ĐỘNG

Mọi việc có thể tới với những người ngồi yên chờ đợi, song đó chỉ là những thứ rơi rớt lại từ những người đi trước hành động.

ABRAHAM LINCOLN

Tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ

Tất cả những điều chúng ta suy nghĩ, hiểu biết, hay tin tưởng, cuối cùng đều không mấy quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là những việc chúng ta làm.

JOHN RUSKIN

Nhà văn, nhà phê bình nghệ thuật và bình luận xã hội người Anh

Thế giới không trả tiền cho bạn bởi những gì bạn biết mà bởi những việc bạn làm. Có một chân lý vĩnh hằng của thành công đó là: "Vũ trụ thưởng công cho những hành động." Vậy mà, cũng đơn giản và đúng đắn như nguyên tắc này, thật đáng ngạc nhiên tại sao có nhiều người lại sa lầy vào phân tích, hoạch định, tổ chức trong khi điều họ thực sự cần là hành động.

Khi bạn hành động là bạn khởi động tất cả mọi thứ chắc chắn dẫn tới thành công cho bạn. Bạn cho mọi người xung quanh thấy bạn rất chú trọng tới những dự định của mình. Mọi người thức giấc và bắt đầu chú tâm. Những người có cùng mục tiêu sẽ tìm tới bạn. Bạn bắt đầu học được từ kinh nghiệm của mình những điều không thể học hỏi từ những câu chuyện với mọi người hay từ những cuốn sách. Bạn bắt đầu nhận được phản hồi về việc làm thế nào để cải thiện mọi việc, làm cho mọi thứ tốt hơn, hiệu quả và nhanh chóng hơn. Những việc khó hiểu bắt đầu trở nên rõ ràng. Những việc dường như khó khăn bắt đầu trở nên dễ dàng. Bạn bắt đầu thu hút những người sẽ ủng hộ và khuyến khích mình. Tất cả mọi việc tốt đẹp đều đến với bạn khi bạn bắt tay hành động.

LỜI NóI CHẲNG MẤT TIỀN MUA!

Qua rất nhiều năm giảng dạy và đào tạo cho những nhân viên trong công ty và cho những người tham dự hội thảo, tôi đã khám phá ra được một điều dường như phân biệt rõ ràng nhất giữa người thắng cuộc và kẻ thất bại đó là người thắng cuộc biết bắt tay vào hành động. Họ đứng dậy và làm những việc cần làm. Khi đã xây dựng được một kế hoạch, họ bắt tay vào thực hiện. Họ hành động. Ngay cả khi khởi đầu không tốt đẹp, họ cũng học hỏi được từ những sai lầm của mình, tiến hành những sửa đổi cần


thiết và tiếp tục hành động, tích lũy động lực cho tới khi họ đạt được thành quả mong muốn... hay những điều tốt đẹp hơn, vượt ra ngoài những dự định của chính bản thân họ.

Để thành công, bạn cần theo gót những con người thành đạt. Đây là những người luôn hướng về hành động. Trong phần trước, tôi đã đề cập tới phương pháp xây dựng tầm nhìn, mục tiêu, chia nhỏ mục tiêu thành các bước hành động, dự đoán những trở ngại và lập kế hoạch giải quyết, hình dung và khẳng định thành công của bạn, tin tưởng vào bản thân và ước mơ của chính mình. Giờ đây đã đến lúc bạn cần bắt tay hành động. Hãy tham dự khóa học, các khóa huấn luyện cần thiết, hãy liên lạc với đại lý du lịch, bắt tay vào viết sách, tiết kiệm tiền để mua nhà trả góp, tham gia câu lạc bộ sức khỏe, đăng ký đi học piano, hay viết đề xuất.

NẾU BẠN KHôNG HàNH ĐỘNG, SẼ CHẲNG Có ĐIỀU Gì XẢY ĐẾN CẢ.

Nếu con thuyền của bạn chưa cập bến hãy bơi ra tìm nó. JONATHAN WINTERS

Họa sĩ, nhà văn, diễn viên, nhà hài kịch đã từng đạt giải Grammy

Để chứng minh sức mạnh của hành động trong những buổi hội thảo của mình, tôi đưa ra tờ 100 đô la và hỏi: "Ai muốn có tờ 100 đô la này?" Hầu hết mọi người tham dự đều giơ tay lên, bằng nhiều cách khác nhau. Có người vẫy tay trên không, có người còn hét lên "Tôi muốn" hay "Tôi sẽ lấy đồng tiền đó" hay "Hãy đưa đây cho tôi." Song tôi chỉ đứng yên, điềm tĩnh giữ đồng tiên trong tay cho tới khi họ lấy nó đi. Cuối cùng, một người nhảy ra khỏi ghế ngồi, chạy lên phía trên và giành lấy tờ tiền từ tay tôi.

Khi người phụ nữ này trở lại chỗ ngồi - giờ đây đã có 100 đô la nhờ nỗ lực của mình - tôi hỏi khán giả: "Điều gì người phụ nữ này đã làm trong khi không ai khác làm được? Cô ta đã đứng lên và hành động. Cô đã làm việc cần làm để giành được đồng tiền. Và đó chính là những điều bạn cần làm nếu bạn muốn thành công trong cuộc sống. Bạn phải hành động, trong hầu hết mọi trường hợp, hành động càng sớm càng tốt." Sau đó tôi hỏi: "Trong số các bạn có bao nhiêu người đã nghĩ tới việc đứng lên và đi ra lấy đồng tiền từ phía tôi song lại tự ngăn cản mình?"

Tiếp đó, tôi yêu cầu họ nhớ lại họ đã tự nói với mình điều gì khi không đứng dậy. Những câu trả lời thường gặp là:

"Tôi không muốn người ta thấy tôi khao khát hoặc cần tiền tới vậy."


"Tôi không chắc liệu anh có đưa nó cho tôi không." "Tôi ở quá xa, tận cuối phòng."

"Những người khác cần nó hơn tôi."

"Tôi không muốn người ta cho mình là tham lam."

"Tôi sợ rằng mình đang làm sai và mọi người sẽ xét nét hoặc cười tôi." "Tôi đợi anh hướng dẫn kỹ hơn."

Tôi chỉ ra tất cả những điều đã trì hoãn họ trong ví dụ vừa rồi cũng chính là những điều sẽ ngăn bước họ trong suốt phần đời còn lại.

Một trong những sự thật hiển nhiêncủa cuộc sống là:"Cách bạn làm bất kì việc gìcũng chính là cách bạn làm tất cả mọi việc." Nếu bạn cẩn trọng ở đây, có lẽ bạn cũng cẩn trọng ở mọi nơi khác. Nếu bạn tự ngăn bước mình bởi lo sợ người khác cho mình là ngớ ngẩn ở đây, bạn cũng có thể để cho nỗi lo sợ ấy ngăn cản ở mọi nơi khác. Bạn cần xác định những vấn đề này và giải quyết chúng. Đã tới lúc bạn cần phá bỏ những rào cản tự chế và tiến tới những điều tốt đẹp.

RUBEN GONZALEZ GIàNH HUY CHƯƠNG VàNG OLYMPIC

Ngay từ khi còn là một cậu bé lớp Ba, Ruben Gonzalez đã luôn mong muốn trở thành một vận động viên Olympic. Anh tôn trọng những vận động viên Olympic bởi họ là tấm gương cho những niềm tin của chính anh - họ sẵn sàng theo đuổi mục tiêu, mạo hiểm vì nó, thất bại song vẫn luôn cố gắng cho tới khi thành công.

Tuy nhiên, phải tới khi Ruben vào đại học và được chứng kiến Scott Hamilton thi đấu trong giải Sarajevo năm 1984, anh mới thực sự quyết định rèn luyện để theo đuổi giấc mơ Olympic của mình. Anh tự nói với chính mình: Nếu anh chàng nhỏ con đó có thể làm được thì mình cũng có thể làm được! Mình sẽ tham dự Olympic lần sau! Điều này đã được quyết định. Mình chỉ cần phải chọn một môn thể thao mà thôi.

Sau khi tìm hiểu về các môn thi đấu Olympic, Ruben quyết định anh cần chọn một môn thể thao có thể phát huy được các điểm mạnh của mình. Anh hiểu rằng mình là một vận động viên giỏi, song chưa vĩ đại. Điểm mạnh của anh là tính kiên trì. Anh không bao giờ bỏ cuộc. Thực thế, khi học cấp ba, anh còn có tên hiệu là Bulldog24. Anh quyết định tìm một môn thể thao thật khó, một môn gắn liền với những


chiếc xương bị gãy, và vô số người tham gia bỏ cuộc. Bằng cách đó, anh có thể trở thành người đứng đầu trong số những người trụ lại! Cuối cùng, anh đã quyết định chọn môn xe trượt băng.

Sau đó, anh viết thư cho Sports Illustrated và hỏi: "Nên học môn xe trượt băng ở đâu?" Họ trả lời: "Lake Placid, New York. Đó chính là nơi đã tổ chức Olympic năm 1936 và 1980. Đó chính là điểm xuất phát tốt cho anh." Ruben nhấc điện thoại và gọi đến Lake Placid.

"Tôi là một vận đông viên tại Houston và tôi muốn học chơi xe trượt băng để tham dự Olympic bốn năm tới. Liệu các anh có thể giúp tôi không?"

Người đàn ông trả lời điện thoại hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?" "21."

"21? Anh hơi lớn tuổi. Anh nên theo học từ 10 năm trước. Chúng tôi thường luyện tập cho các vận động viên từ khi họ 10 tuổi. Hãy quên việc này đi."

Song Ruben không thể gạt nó ra khỏi tâm trí. Anh bắt đầu kể với người đàn ông chuyện đời anh để kéo dài thời gian cho tới khi anh nghĩ ra điều gì đó. Trong lúc trò chuyện, anh tình cờ nói mình sinh ra tại Argentina.

Đột nhiên, người đàn ông trở nên hào hứng. "Argentina? Tại sao anh không nói sớm? Nếu anh thi đấu cho đội Argentina, chúng tôi sẽ giúp anh." Thì ra, môn thể thao này đang đứng trước nguy cơ bị loại ra khỏi Olympic do có quá ít quốc gia tham dự. "Nếu anh thi đấu cho đội tuyển Argentina và bằng cách nào đó, chúng tôi có thể đào tạo anh thành một trong 50 vận động viên môn xe trượt băng giỏi nhất thế giới trong vòng bốn năm, đây cũng là điều anh cần để được vào Olympic. Như vậy, sẽ có thêm một quốc gia thi đấu môn thể thao này, và nó sẽ trở nên phổ biến hơn. Nếu anh làm được điều đó, anh có thể giúp được đội tuyển Mỹ." Rồi anh ta nói thêm: "Trước khi anh tới hồ Placid, anh cần biết hai điều. Một là: Nếu anh muốn thực hiện mục tiêu của anh ở lứa tuổi này, và trong thời gian bốn năm, anh sẽ phải trải qua một thời kì vô cùng khắc nghiệt. Trung bình cứ 10 người tham gia môn này thì có tới chín người bỏ cuộc. Hai là: Anh hãy chuẩn bị tinh thần bị gãy vài chiếc xương."

Ruben nghĩ: Tuyệt vời! Điều này đúng như kế hoạch của mình. Mình sẽ không bỏ cuộc. Mọi việc càng khó khăn với những người khác thì với mình lại càng dễ dàng.

Vài ngày sau, Ruben Gonzalez đã bước chân trên con phố chính tại Hồ Placid, tìm kiếm Trung tâm huấn luyện Olympic Hoa Kỳ. Một ngày sau, anh tham dự lớp dành cho những người mới bắt đầu cùng


với 14 người khác, những người cũng có ước mơ tham gia Olympic. Ngày đầu tiên quả thật là một thảm họa, anh thậm chí đã nghĩ tới việc bỏ cuộc, song nhờ sự động viên giúp đỡ của một người bạn, anh đã quyết tâm thực hiện giấc mơ Olympic của mình. Mặc dù tất cả 14 người bạn cùng lớp đều bỏ cuộc ngay trước khi mùa giải đầu tiên kết thúc, Ruben đã hoàn thành khóa huấn luyện mùa hè.

Bốn năm tập luyện vất vả trôi qua, Ruben Gonzalez đã thực hiện được ước mơ của mình khi anh bước chân vào lễ khai mạc Thế vận hội Mùa đông tổ chức tại Calgary năm 1988. Anh còn tham dự hai Thế vận hội Mùa đông khác tổ chức vào năm 1992 tại Albertville và vào năm 2000 tại thành phố Salt Lake. Chính nhờ đã hành động nhanh chóng và kiên quyết, Ruben Gonzalez đã luôn được biết đến với danh hiệu "vận động viên từng ba lần tham dự Olympic."

NGƯỜI THàNH CôNG LUôN ƯU TIêN CHO HàNH ĐỘNG

Hầu hết những người thành công mà tôi biết đều không dung thứ cho việc hoạch định cũng như nói quá nhiều về các kế hoạch. Họ hành động ngay lập tức, và luôn muốn cuộc chơi được nhanh chóng bắt đầu. Một ví dụ tôi muốn đưa ra là con trai người bạn Bob Kriegel của tôi, Otis. Khi Otis về nghỉ hè cùng với người bạn gái mới sau khi tốt nghiệp đại học, hai đứa bắt đầu đi tìm việc làm. Trong khi Otis nhấc điện thoại, liên lạc khắp nơi để xem liệu có nơi nào cần tuyển dụng nhân viên không thì bạn gái của cậu lại dành cả tuần đầu tiên để viết và sửa bản lý lịch của mình. Hai tuần trôi qua, Otis tìm được một công việc. Còn bạn gái cậu vẫn tiếp tục việc viết lý lịch. Otis đã hành động ngay. Còn về lý lịch, cậu nghĩ rằng nếu có yêu cầu, cậu mới cần phải viết.

Lập kế hoạch thực sự cần thiết, nhưng không nên quá chú tâm đến nó. Nhiều người dành cả cuộc đời để chờ đợi một thời cơ hoàn hảo cho một điều gì đó. Nhưng thực sự chẳng có gì là thời cơ "hoàn hảo" cả. Điều quan trọng chính là hãy bắt đầu hành động, hãy tham gia ngay vào cuộc chơi và hòa nhập vào nó. Mỗi khi hành động, bạn sẽ nhận được các phản hồi giúp mình hoàn thiện được những gì chưa tốt, nhờ đó từng bước hướng tới thành công. Bạn sẽ học hỏi được nhiều hơn và nhanh hơn rất nhiều khi hành động.

SẴN SàNG, NGẮM, BẮN

Hầu hết mọi người đều quen với khẩu lệnh "sẵn sàng, ngắm, bắn!" Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ có những người dành cả cuộc đời chỉ để ngắm mà chẳng chịu bóp cò. Họ luôn chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, để đạt được mục đích, điều bạn cần làm lại là nổ súng, nhìn xem đạn đã đi vào đâu, để dựa vào đó chỉnh lại tầm ngắm của mình. Nếu viên đạn cao hơn đích 5 cm, hãy hạ nòng súng xuống rồi bóp cò. Hãy quan sát điểm đến của viên đạn một lần nữa. Tiếp tục bắn và tiếp tục điều


chỉnh. Rồi bạn sẽ sớm bắn trúng hồng tâm của bia. Những điều khác trong cuộc sống cũng tương tự như vậy.

Khi bắt đầu chiến dịch marketing cho bộ sách Chicken Soup for the Soul, tôi đã nghĩ ra một ý tưởng khá độc đáo. Tôi dự định cho phép in miễn phí một số đoạn trích trong sách trên các tờ báo và tạp chí nhỏ của địa phương; đổi lại, họ sẽ chú thích vào cuối mỗi đoạn trích rằng những câu chuyện này được lấy từ Chicken Soup for the Soul, sách sẽ được bày bán tại các cửa hàng sách của họ hoặc đặt hàng qua số điện thoại 800. Trước đó, tôi chưa từng làm một điều tương tự nên cũng không chắc liệu truyền thông qua báo và tạp chí có hiệu quả hay không. Chính vì thế, tôi đã đính kèm một câu chuyện trích từ cuốn sách được đặt tên "Hãy nhớ, bạn đang nuôi trẻ chứ không trồng hoa", câu chuyện tôi viết về người láng giềng và con ông ta, đi kèm với bức thư gửi cho Tổng biên tập tạp chí L.A. Parent. Nội dung bức thư như sau:

Ngày 13 tháng Chín năm 1993 Jack Bierman

L. A. Parent

Thưa ngài Jack kính mến!

Tôi muốn gửi đăng câu chuyện này trên tạp chí L.A. Parent. Tôi đã đính kèm nội dung câu chuyện cùng với bức thư. Tôi sẽ rất vui lòng nếu ông có thể giới thiệu cuốn sách mới Chicken Soup for the Soul® của tôi khi đăng bài báo này. Nếu ông cần một bản sao của cuốn sách, tôi xin sẵn lòng gửi cho ông.

Cảm ơn ông đã dành thời gian đọc bức thư này. Thân mến

Jack Canfield

Gửi kèm: Bài báo "Hãy nhớ, bạn đang nuôi trẻ chứ không trồng hoa!" Vài tuần sau, tôi nhận được bức thư hồi đáp sau:

Thân gửi Jack!

Tôi đã rất khó chịu khi nhận được thư của anh. Tại sao anh lại dám bảo tôi "giới thiệu cuốn sách mới" cho anh. Tại sao anh lại dám cho rằng tôi sẽ hứng thú với những câu chữ khẩn nài này. Nhưng sau đó,


tôi đọc câu chuyện của anh. Khỏi phải nói, tôi sẽ trích đăng câu chuyện này của anh và cả những mẩu chuyện tiếp theo nữa!

Tôi rất xúc động khi đọc câu chuyện này và tin chắc rằng nó cũng sẽ làm rung động trái tim của hơn

200.000 độc giả của tạp chí ở đây cũng như ở San Diego.

Câu chuyện này đã thực sự diễn ra tại khu vực tôi đang sống chưa? Nếu rồi thì đó là ở đâu? Tôi rất mong muốn được hợp tác với anh trong việc nuôi trẻ, chứ không phải trồng hoa.

Thân mến

Jack Bierman, Tổng biên tập

Tôi chưa từng biết làm cách nào để gửi một bức thư yêu cầu tới Tổng biên tập của một tờ báo. Tôi còn không biết tới cách trình bày chuẩn cho bức thư. Song tôi vẫn hành động. Trong cuộc điện thoại tiếp theo, ông Jack Bierman tốt bụng đã dạy tôi cách gửi bài cho một tạp chí. ông chỉ cho tôi cách làm việc đó tốt hơn ở những lần sau. Giờ đây, tôi đã tham gia vào cuộc chơi và tôi đang học hỏi từ chính những kinh nghiệm của mình. Sẵn sàng, ngắm, bắn!

Trong vòng một tháng, tôi gửi câu chuyện đó tới hơn 50 tạp chí dành cho cha mẹ tại địa phương và nhiều khu vực trên toàn nước Mỹ. 35 trong số đó đã đăng bài, đồng thời giới thiệu cuốn Chicken Soup for the Soul của tôi tới hơn sáu triệu bậc phụ huynh.

ĐỪNG CHỜ ĐỢI

Đã đến lúc bạn chấm dứt chờ đợi:


Hãy bắt tay vào hành động!

CHỈ KHI HàNH ĐỘNG BẠN MỚI ĐƯỢC TOẠI NGUYỆN

Đã bao giờ bạn để ý thấy rằng sáu chữ cái cuối cùng của từ satisfaction toại nguyện chính là a-c-t-i-o- n hành động? Trong tiếng Latin, từ satis có nghĩa là "đủ." Những người La Mã cổ đại nhận thức rõ ràng rằng chỉ khi hành động đủ bạn mới được toại nguyện.

HãY HàNH ĐỘNG NGAY BâY GIỜ!

Khi bạn đã có động lực và cảm hứng, hãy hành động. Ray Kroc, người sáng lập ra tập đoàn McDonald, từng nói: "Ba chiếc chìa khóa mở cánh cửa thành công là: 1. Xuất hiện đúng lúc đúng chỗ.

2. Biết được mình đã tới đúng lúc, đúng chỗ. 3. Hành động."

Ngày 24 tháng Ba năm 1975, Chuck Wepner, một vận động viên không tên tuổi, đã làm được điều mà không một ai nghĩ rằng ông có thể làm được. ông đã vượt qua 15 hiệp thi đấu cùng nhà vô địch thế giới hạng nặng Muhammad Ali. Trong vòng đấu thứ chín, ông đã dùng nắm đấm tay phải đánh trúng cằm của Ali, làm nhà vô địch đo đất - khiến cho cả Ali và những người hâm mộ ông kinh ngạc. Wepner chỉ cách chức vô địch thế giới hạng nặng vài bước chân. Tuy nhiên, Ali đã giành chiến thắng trong hiệp đấu thứ 15 và bảo vệ được danh hiệu vô địch của mình.

Cách đó hơn một ngàn dặm, Sylvester Stallone, một diễn viên đang trên đường khẳng định tên tuổi đã theo dõi trận đấu từ chiếc ti vi mới mua của mình. Mặc dù Stallone đã thai nghén ý tưởng kịch bản về một vận động viên bại trận không tên tuổi giành được danh hiệu vô địch từ trước khi anh xem trận đấu giữa Ali và Wepner nhưng anh chưa từng nghĩ rằng việc này khả thi. Tuy nhiên, sau khi xem Wepner, một vận động viên ít ai biết tới, thi đấu với vận động viên nổi tiếng nhất mọi thời đại, đầu óc anh bị xâm chiếm bởi ý nghĩ Đưa cho tôi một cây bút chì. Tối hôm đó anh bắt đầu viết và ba ngày sau, anh đã hoàn thành kịch bản cho Rocky, bộ phim giành ba giải Oscar, bao gồm một giải dành cho phim xuất sắc nhất, khởi đầu cho sự nghiệp làm phim hàng triệu đô la của Stallone.

HãY CHO CON ĐỔI ĐỜI!

Có một câu chuyện kể về người đàn ông tới nhà thờ và cầu nguyện: "Lạy Chúa lòng lành, con cần đổi đời. Con cần trúng xổ số. Con đặt hết niềm tin vào Người, thưa Đức Chúa". Không trúng số, một tuần sau, người đàn ông quay trở lại nhà thờ và tiếp tục cầu nguyện: "Thưa Đức Chúa, về giải xổ số... Con đã đối xử tốt với vợ. Con đã cai rượu. Con cũng trở nên tốt đẹp hơn. Xin Người hãy cho con được nghỉ ngơi. Hãy cho con trúng xổ số".


Một tuần sau, anh ta vẫn không giàu có thêm chút nào. Anh ta quay lại nhà thờ và cầu nguyện một lần nữa: "Lạy Chúa, dường như con không được Người phù hộ trong giải xổ số này. Con đã suy nghĩ lạc quan, đã nói những lời khẳng định và đã hình dung ra khoản tiền thưởng. Hãy cho con đổi đời. Hãy để con trúng giải đặc biệt lần này."

Đột nhiên, cánh cửa thiên đường rộng mở, ánh sáng và âm nhạc ngập tràn không gian nhà thờ và một giọng nói ấm áp vang lên: "Con trai, hãy cho ta được nghỉ ngơi! Con hãy đi mua một chiếc vé số đi!"

THẤT BẠI ĐỂ TIẾN LêN

Chẳng ai trở nên hoàn hảo và tốt đẹp mà chưa từng mắc lỗi lầm nào cả. WILLIAM E. GLADSTONE

Cựu thủ tướng Anh

Rất nhiều người không bắt tay hành động do lo sợ thất bại. Ngược lại, những người thành đạt nhận ra rằng thất bại chính là một phần quan trọng trong quá trình học hỏi. Họ hiểu rằng thất bại chỉ là cách chúng ta học hỏi qua phương pháp thử và sai. Chúng ta không chỉ cần chấm dứt ngay nỗi lo sợ thất bại mà còn cần sẵn sàng chấp nhận thất bại - thậm chí hào hứng đón nhận thất bại. Tôi gọi phương pháp đón nhận thất bại này là "thất bại để tiến lên." Bạn chỉ cần bắt tay thực hiện, phạm sai lầm, lắng nghe những ý kiến phản hồi, sửa chữa sai lầm và tiếp tục tiến về phía mục tiêu của mình. Tất cả mọi kinh nghiệm thu được đều là những thông tin hữu ích bạn có thể sử dụng cho những lần sau.

Nguyên tắc này có lẽ được chứng minh một cách thuyết phục nhất đối với các doanh nghiệp mới thành lập. Ví dụ như, các nhà đầu tư mạo hiểm hiểu rằng, hầu hết các doanh nghiệp loại này đều thất bại. Tuy nhiên, trong ngành đầu tư mạo hiểm, một số liệu thống kê mới đang thu hút được sự chú ý của nhiều người cho thấy nếu người sáng lập ra doanh nghiệp có tuổi đời từ 55 trở lên, doanh nghiệp đó có cơ hội tồn tại nhiều hơn 73%. Những doanh nhân lớn tuổi thường đã đúc rút được kinh nghiệm từ những sai lầm. Họ sẽ là một rủi ro "an toàn" hơn do thông qua những năm tháng học hỏi từ những thất bại, họ đã phát triển cho mình nền tảng kiến thức, kỹ năng và sự tự tin - những điều sẽ giúp họ vượt qua trở ngại để tiến tới thành công.

Bạn không thể học được ít hơn, bạn chỉ có thể học được nhiều hơn. Tôi có kiến thức sâu rộng chính là bởi tôi đã phạm rất nhiều sai lầm.

BUCKMINSTER FULLER


Nhà toán học và triết gia, người chưa từng tốt nghiệp đại học song lại được trao 46 tước vị tiến sĩ danh dự

Một trong những câu chuyện tôi yêu thích là câu chuyện về một nhà khoa học nổi tiếng, người đã tạo ra những đột phá rất quan trọng trong lĩnh vực y học. Một phóng viên khi phỏng vấn đã hỏi: "Theo ông, điều gì đã khiến ông có thể thành công hơn người bình thường. Hay nói cách khác, ông khác mọi người ở điểm nào?"

Nhà khoa học trả lời, tất cả đều nhờ một bài học mẹ dạy khi ông mới hai tuổi. ông đang cố lấy chai sữa ra khỏi tủ lạnh thì bị mất thăng bằng và ngã, toàn bộ chai sữa đổ tung tóe ra sàn bếp. Mẹ ông đã không quát mắng mà chỉ nói với ông: "Chà, chỗ bừa bãi mới tuyệt làm sao! Mẹ chưa từng thấy vũng sữa nào lớn như vậy. Ồ, dù sao sữa cũng đổ rồi. Con có muốn ngồi xuống và chơi với vũng sữa trước khi chúng ta lau dọn đi không?"

Thực tế là ông đã làm như mẹ gợi ý. Và sau đó vài phút, mẹ ông nói tiếp: "Con biết không, bất kì khi nào con làm mọi thứ trở nên bừa bãi, cuối cùng thì con cũng phải lau dọn. Thế con muốn lau dọn như thế nào? Mẹ con mình có thể dùng một chiếc khăn, một miếng bọt biển hay một chiếc giẻ lau sàn. Con thích dùng thứ nào?"

Sau khi đã lau dọn xong, người mẹ lại nói tiếp: "Mẹ con mình vừa có một bài học thất bại vì đã cầm chai sữa to bằng hai bàn tay nhỏ xíu. Chúng ta hãy ra sân sau, đổ đầy nước vào chai để xem con nghĩ ra cách nào cầm chai mà không đánh đổ nhé". Và họ đã làm được.

Thật là một bài học tuyệt vời!

Nhà khoa học cho biết đó là lúc ông nhận ra mình không phải lo sợ mắc sai lầm. Thay vì đó, ông học được sai lầm chỉ là những cơ hội để con người học được thêm những điều mới mẻ - bài học được chứng minh qua tất cả các thí nghiệm khoa học.

Một chai sữa đổ đã đem đến cả một cuộc đời biết học hỏi từ kinh nghiệm - những kinh nghiệm đặt nền móng cho những đột phá về y học và những thành công vang dội toàn cầu.


NGUYÊN TẮC 14: HÃY DỰA VÀO THÀNH CÔNG

Bạn không thể vượt qua biển cả bằng cách nhìn chằm chằm vào mặt nước. RABINDRANATH TAGORE

Nhà thơ, nhà văn từng giành giải Nobel văn học năm 1913

Thông thường, thành công tìm tới khi bạn dựa vào nó - khi bạn tự mở rộng mình đón nhận những cơ hội và sẵn lòng làm bất kì việc gì để theo đuổi thành công - không cần tới những bản hợp đồng, những lời hứa thành công, hay bất kể kì vọng nào khác. Bạn chỉ cần bắt đầu. Bạn dựa vào nó. Bạn cảm nhận được nó. Và bạn sẽ tìm ra phương pháp nếu bạn muốn tiến lên - thay vì ngồi bên đường cân nhắc, phản ánh và suy ngẫm.

HãY TIN TƯỞNG ĐỂ Có THÊM ĐỘNG LỰC

Một trong những lợi ích lớn lao của việc tin tưởng vào thành công là bạn sẽ có thêm động lực - một sức mạnh vô hình sẽ đem lại nhiều cơ hội, nhiều nguồn lực và những con người có thể giúp đỡ bạn khi cần thiết.

Vô số những diễn viên nổi tiếng, doanh nhân thành đạt, triết gia được trọng vọng, và những tấm gương thành công khác đều đạt được ước mơ của mình vì họ đã tìm được câu trả lời thích hợp cho những câu hỏi như "Bạn đã từng nghĩ tới...?"; "Liệu tôi có thể thuyết phục bạn...?" hay "Bạn có sẵn lòng đi xem...?" Họ biết tin tưởng.

HãY SẴN SàNG KHỞI ĐỘNG Dù CHƯA BIẾT TRƯỚC TOàN BỘ QUãNG ĐƯỜNG

Hãy đặt bước chân đầu tiên cùng niềm tin tưởng. Bạn không cần thấy tất cả các bậc thang. Chỉ cần đặt bước chân đầu tiên.

MARTIN LUTHER KING JR.

Nhà lãnh đạo huyền thoại của phong trào dân quyền

Hiển nhiên, chỉ dựa vào một kế hoạch hay một cơ hội đồng nghĩa với việc bạn phải sẵn sàng tiến lên mà không nhất thiết phải biết toàn bộ con đường ngay từ điểm khởi đầu. Bạn cần sẵn lòng dựa vào kế hoạch hay cơ hội đó và xem liệu nó sẽ đem lại những gì.


Chúng ta thường ấp ủ một ước mơ song lại không biết làm cách nào để biến nó thành hiện thực. Vì thế, chúng ta lo sợ, không dám bắt tay thực hiện, cũng không dám đặt quyết tâm bởi chúng ta không biết được điều gì đang chờ đợi mình phía trước và kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Nhưng niềm tin đòi hỏi ở bạn tinh thần sẵn sàng khám phá - nhảy xuống những dòng nước lạ, trong lòng vững vàng niềm tin rằng một bến bờ sẽ xuất hiện.

Hãy bắt đầu, rồi tiếp tục những bước đi mà bạn cảm thấy hợp lý. Cuối cùng, cuộc hành trình sẽ đưa bạn đến nơi bạn mong muốn - hay thậm chí còn tuyệt vời hơn thế.

THẬM CHí ĐôI KHI, BẠN KHôNG CẦN PHẢI Có MỘT ƯỚC MƠ Rõ RàNG

Không biết từ bao giờ, Jana Stanfield đã muốn trở thành một ca sĩ. Cô không chắc rằng liệu giấc mơ này rồi sẽ đưa cô đi tới đâu, nhưng cô biết rằng mình phải tìm ra câu trả lời. Cô đăng ký vào một lớp học hát - sau đó, cô trở thành một ca sĩ biểu diễn vào cuối tuần trong một câu lạc bộ nhạc đồng quê ở địa phương. Nhưng cô không chỉ dừng ở đó. Năm 26 tuổi, cô rời đến Nashville, Tennessee, để tiếp tục theo đuổi ước mơ trở thành một ca sĩ và nhà soạn nhạc.

Ba năm ròng sống và làm việc tại Nashville, cô chứng kiến hàng trăm người tài năng và xứng đáng hơn nhưng không có được các hợp đồng ghi âm. Jana bắt đầu thấy ngành công nghiệp âm nhạc cũng giống như một căn phòng với các máy xèng tự động. Bạn sẽ chỉ được chơi tiếp khi bạn trả đủ tiền. Một nhà sản xuất thích cách bạn làm việc, một nghệ sĩ dự định sẽ đưa bài hát của bạn vào album sắp tới của mình, một công ty thu âm có thể nói với bạn rằng bạn là một tài năng lớn - nhưng chẳng mấy khi những chiếc máy xèng đem lại cho người chơi những giải thưởng đặc biệt, hợp đồng thu âm họ khao khát.

Sau vài năm làm việc tại một công ty thu âm để học hỏi về ngành kinh doanh này từ con mắt của một người trong nghề, Jana buộc lòng phải đối mặt với sự thực rằng chẳng có gì là đảm bảo - cô có thể phải tham gia vào trò chơi xèng mãi mãi cho tới già tại Nashville.

Cuối cùng, cô tự thừa nhận với mình rằng việc cố gắng để ký được một hợp đồng thu âm chẳng khác gì đang tự đập đầu vào tường. Khi đó, cô đã không nhận ra rằng thông thường, khi bạn đặt niềm tin vào một điều gì đó, các rào cản sẽ xuất hiện trên con đường bạn đi nhằm rẽ bạn sang một con đường khác - một hướng đi phù hợp hơn với mục tiêu của bạn.

Mỗi thất bại luôn đi kèm với một lối đi khác. Bạn chỉ phải tìm ra lối đi đó. Hãy vòng qua khi gặp vật cản đường.


MARY KAY ASH

Người sáng lập ra hãng mỹ phẩm Mary Kay TìM KIẾM ĐỘNG LỰC TỪ BêN TRONG

Jana đã học được điều từ những người thành đạt: ngay cả khi bạn không thể tiến về phía trước, bạn có thể rẽ trái hay rẽ phải, nhưng vẫn phải bước tiếp. Thông qua những khóa học tự hoàn thiện bản thân, cô đã khám phá ra rằng đôi lúc, trong khi mải mê theo đuổi ước mơ của mình, chúng ta bị mắc kẹt trên một hướng đi mà theo chúng ta, đó là con đường duy nhất để đạt được ước mơ - trong trường hợp của Jana, hướng đi đó chính là bản hợp đồng thu âm.

Song, Jana sớm hiểu ra có nhiều cách để thực hiện được mục tiêu nếu cô biết được mình đang thực sự theo đuổi điều gì. Ẩn đằng sau khao khát ký kết được một hợp đồng thu âm của Jana là nhu cầu thôi thúc sâu sắc hơn, động lực thực sự sau ước mơ của cô - dùng âm nhạc của mình để khích lệ, truyền cảm hứng và đem lại hi vọng cho mọi người.

Cô viết trong cuốn nhật ký của mình: Tôi muốn kết hợp âm nhạc, hài kịch, kể chuyện, với cảm hứng của mình. Tôi là một nghệ sĩ và cánh cửa nghệ thuật đang mở ra trước mắt tôi. Những rào cản trên con đường tôi đi đã bị dỡ bỏ.

Hưng phấn bởi ý tưởng này, Jana bắt đầu chơi nhạc ở mọi nơi được phép. "Chỉ cần nơi nào có hơn hai người tụ tập, tôi sẽ mang cây đàn ghi ta của mình tới đó" đã trở thành triết lý của cô. Cô chơi nhạc trong phòng khách, trên đường, trong trường học, tại nhà thờ hay bất kì nơi nào có thể.

"TôI KHôNG LẠC ĐƯỜNG, TôI CHỈ ĐANG TRONG QUá TRìNH KHáM PHá Mà THôI"

Tuy vậy, Jana vẫn lạc lối trên con đường tìm ra phương pháp sử dụng tài năng của mình để vừa giúp đỡ mọi người, vừa đem lại cho cô nguồn thu nhập để đảm bảo cuộc sống. Tất cả những nơi cô đi qua không có ai từng làm công việc cô mong muốn - kết hợp giữa âm nhạc, hài kịch, kể chuyện và cảm hứng. Chưa có con đường sự nghiệp nào vạch sẵn ra để cô đi theo cả, không có bước chân nào để cô lần theo dấu. Cô đang ghi tên một miền đất mới lên bản đồ. Cô không biết mình đang đi đâu hay tương lai sẽ ra sao, song cô vẫn giữ niềm tin.

HãY GIỮ VỮNG NIỀM TIN Và CON ĐƯỜNG SẼ HIỆN RA

Jana bắt đầu làm những công việc lặt vặt - song vẫn luôn tin tưởng - cố gắng tìm ra cách biến đam mê nghệ thuật và khát vọng giúp đỡ mọi người của mình thành một phương tiện kiếm sống. Cô viết trong


nhật ký: Tôi sẵn lòng dùng tài năng của mình để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Tôi không biết chính xác phải làm thế nào để dùng tài năng vào việc này, song tôi đã gửi thông điệp tới Đức Chúa rằng tôi đã sẵn sàng.

Một lần nữa cô lại tin tưởng. Jana gọi điện tới nhà thờ và nói: "Nếu các ngài cho phép tôi tới và hát hai bài phục vụ nhà thờ, các ngài sẽ hiểu rõ tôi hơn và biết được tôi có thể giúp đỡ được rất nhiều. Sau đó, chỉ trong vòng vài tháng, có thể các ngài sẽ muốn mời tôi quay lại và tổ chức một buổi hòa nhạc vào buổi chiều."

BƯỚC NGOẶT

Chỉ sau hai hay ba bài hát, các thành viên nhà thờ đã tìm tới cô và hỏi xem cô có thu âm các ca khúc của mình không. Bài hát "If I Had Only Known" là bài được mọi người yêu cầu nhiều nhất. Họ nói: "Tôi thấy rất nhiều con chiên đã khóc khi nghe cô chơi bài này. Tôi đã từng trải qua một nỗi mất mát đau thương tới mức tôi không thể khóc trong nhà thờ bởi tôi không biết liệu mình có kìm lại được không khi nước mắt bắt đầu rơi. Liệu cô có thể làm giúp tôi một bản ghi âm để tôi có thể nghe khi một mình và thực sự cảm nhận những xúc cảm cô mang lại cho tôi không?"

Jana dành vô số thì giờ ghi băng và gửi qua bưu điện cho mọi người, song bạn bè liên tục khuyên cô nên làm một album. Họ nói: "Bạn đã có tất cả những bản ghi âm thử của các ca khúc khi bạn đang cố ký kết một hợp đồng thu âm. Hãy tập hợp những bản ghi âm đó lại và làm thành một album."

Jana nghĩ: Ồ, mình không thể làm thế. Đó chắc chắn sẽ không thể là một album thực sự với một công ty ghi âm. Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả. Nó chỉ cho thấy mình đã thất bại ra sao. Song bạn bè vẫn tiếp tục khuyên nhủ cô và cuối cùng Jana lại một lần nữa tin tưởng vào việc ghi âm.

Cô trả 100 đô la, thuê một kỹ sư tập hợp 10 bài hát của mình. Đây là những bài hát cô đặt cho cái tên khôi hài "Tuyển tập 10 bài hát bị chê trách nhất của tôi". Cô thiết kế bìa tại Kinko's và sản xuất 100 băng ghi âm - con số mà giờ đây cô không khỏi nhịn cười khi nhớ lại cô từng cho rằng, đó sẽ là số lượng đĩa cả đời cô mới bán hết. Khi đi "lưu diễn" tại các phòng khách, các nhà thờ nhỏ, cô thường mang theo băng ghi âm đặt lên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh và bán lại sau khi trình diễn.

Và rồi bước ngoặt của cuộc đời cô cũng đến.

Jana nhớ lại: "Chồng tôi cùng tôi tới một nhà thờ tại Memphis. Những người trong nhà thờ không muốn tôi đặt bàn có băng ghi âm trong nhà thờ, do vậy, họ để chiếc bàn của tôi ra ngoài bãi đậu xe. Bãi mới được đổ lại và dưới cái nóng 35 độc, nhựa đường nóng, đen và nhầy nhụa. Sau khi mọi người đã lấy


hết xe ra về, chúng tôi vào trong xe, bật điều hòa lên và bắt đầu đếm số tiền thu được".

Jana vô cùng kinh ngạc khi cô đã thu về 300 đô la nhiều hơn số tiền kiếm được cho cả một tuần làm việc tự do tại hãng truyền hình. Cầm khoản tiền 300 đô la trong tay, lần đầu tiên Jana nhận ra cô có thể kiếm sống với công việc yêu thích này.

Ngày nay, công ty của Jana, Keynote Concerts25, sản xuất hơn 50 chương trình hòa nhạc mỗi năm trên toàn thế giới. Cô đã mở một công ty thu âm riêng. Famous Records đã sản xuất tám CD của Jana và bán được hơn 100.000 bản. Reba McEntire, Andy Williams, Suzy Bogguss, John Schneider và Megon McDonough đều thu âm những bài hát của Jana. Cô đã đi lưu diễn cùng Melody Beatty. âm nhạc mang đậm tính nhân văn của cô đã được đề cập tới trong các chương trình Oprah, 20/20, Entertainment Tonight, trên các đài phát thanh cũng như trên bộ phim 8 Seconds.

Jana Stanfield đã thực hiện được ước mơ trở thành nhạc sĩ và ngôi sao thu âm của mình - tất cả đều bởi cô đã biết tin tưởng vào con đường cuối cùng mở ra cho mình. Bạn cũng có thể đi từ điểm xuất phát hiện tại tới vạch đích mong muốn nếu bạn tin tưởng rằng có niềm tin rồi con đường sẽ hiện ra. Đôi khi, mọi việc sẽ giống như lái xe trong sương mù, bạn chỉ có thể nhìn xa một km. Song nếu bạn tiếp tục đi, bạn sẽ thấy những phần còn lại của con đường và cuối cùng bạn sẽ tới đích.

Hãy chọn một lĩnh vực - sự nghiệp, tài chính, các mối quan hệ, sức khỏe, giải trí, sở thích hay những đóng góp - mà bạn muốn khám phá và đặt niềm tin vào đó.


NGUYÊN TẮC 15: TRẢI NGHIỆM NỖI SỢ HÃI VÀ HÀNH ĐỘNG TRONG MỌI TRƯỜNG HỢP

Chúng ta chỉ một lần duy nhất sống trên đời.

Chúng ta có thể thận trọng dò dẫm từng bước với hi vọng không có điều gì tệ hại xảy đến trong cả cuộc đời. Hay chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, đầy ý nghĩa, hoàn thành những mục tiêu và thực hiện những ước mơ điên rồ nhất.

BOB PROCTOR

Nhà triệu phú, nhân vật nổi tiếng trên truyền hình, đài phát thanh, nhà giáo dục phương pháp thành công

Khi bạn thực hiện cuộc hành trình từ điểm xuất phát tới vạch đích mong muốn, bạn sẽ phải đương đầu với nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi là một điều rất tự nhiên. Bất kì khi nào bạn bắt đầu một kế hoạch, một dự án mạo hiểm hay đang tham gia vào chúng, nỗi sợ hãi thường xuất hiện. Thật không may, hầu hết mọi người đều không dám tiếp tục những bước đi cần thiết sau đó để thực hiện ước mơ của mình. Trái lại, những người thành công có cùng nỗi sợ hãi như những người khác song họ không bao giờ để nó ngăn cản họ làm những điều họ muốn làm hay phải làm. Họ hiểu được rằng, sợ hãi là thứ luôn đồng hành và cần phải vượt qua trong suốt cuộc hành trình của mình. Họ đã nhận ra một điều, như nhà văn Susan Jeffers đã nói: "Hãy cảm nhận nỗi sợ hãi và hành động trong bất kì trường hợp nào"26

TẠI SAO CHúNG TA LẠI SỢ HãI ĐẾN THẾ?

Hàng triệu năm trước, sợ hãi là dấu hiệu cảnh báo của cơ thể khi chúng ta đang bước ra khỏi vùng an toàn. Nó báo cho chúng ta những nguy hiểm có thể xảy ra và giúp chúng ta kịp thời chạy trốn. Thật không may, mặc dù phản xạ này rất có ích trong thời kì nguyên thủy khi chúng ta bị thú dữ săn đuổi, song ngày nay, hầu như chúng ta không còn phải đối mặt với những đe dọa chết người nữa.

Ngày nay, sợ hãi giống như một dấu hiệu cảnh báo rằng chúng ta cần cảnh giác và cẩn thận. Chúng ta có thể cảm thấy sợ, song dù sao vẫn phải tiến lên phía trước. Hãy nghĩ về nỗi sợ của bạn giống như đứa bé hai tuổi không muốn cùng bạn đi mua rau. Bạn không thể để tâm lý đứa trẻ hai tuổi điều khiển cuộc đời mình. Bạn cần rau để nấu bữa tối, do vậy bạn sẽ phải mang đứa trẻ hai tuổi đó cùng đi. Nỗi sợ hãi cũng giống như vậy. Nói cách khác, hãy thừa nhận chúng ta thấy sợ hãi nhưng đừng để nỗi sợ hãi ngăn cản bạn thực hiện các nhiệm vụ quan trọng.


BẠN PHẢI SẴN SàNG CẢM NHẬN SỰ SỢ HãI

Có những người tìm mọi cách để tránh khỏi cảm giác khó chịu khi sợ hãi. Nếu bạn nằm trong số những người này, rất có thể bạn sẽ chẳng bao giờ đạt được những gì bạn muốn trong cuộc sống. Tất cả những điều tốt đẹp muốn đạt được đều phải trải qua rủi ro, mạo hiểm. Và bản chất của rủi ro là không phải bao giờ nó cũng dẫn tới những kết quả tốt đẹp. Có những người đã mất trắng khoản tiền đầu tư, đã quên mất ranh giới của mình, đã bị ngã xuống núi, hay thậm chí đã chết bởi tai nạn. Song như lời dạy thông thái của một câu châm ngôn cổ: "Không có mạo hiểm cũng chẳng có thành công."

Trong một cuộc phỏng vấn, Jeff Arch, người viết kịch bản bộ phim Sleepness in Seattle, đã nói với tôi rằng:

Tôi đang chuẩn bị tham gia vào canh bạc lớn nhất trong cuộc đời - viết kịch bản và làm đạo diễn cho một bộ phim hài có kinh phí hai triệu đô la trong khi chưa từng có kinh nghiệm làm đạo diễn trước đó. Kinh phí bộ phim lấy từ tiền túi của tôi và số vốn huy động được từ một số người khác. Do vậy, tôi buộc phải thành công. Thực sự, đó là một tình thế "được ăn cả, ngã về không". Theo tôi, có một điều vô cùng quan trọng mà hầu hết những tác giả viết về thành công đã bỏ quên - điều mà chính tôi giờ đây đang phải trải qua, đó chính là sẵn sàng đối mặt với nỗi lo sợ. Bởi chính tôi cũng đang lo sợ những việc tôi sắp làm. Song nỗi lo sợ đó có gì là xấu. Nó còn hữu ích là đằng khác; nó giúp bạn đứng vững trên đôi chân của chính mình.

Tôi biết mình phải làm điều này bởi tôi đã có một định hướng rõ ràng, và tôi sẵn sàng thực hiện một mình mà không có sự ủng hộ từ ngành công nghiệp giải trí - đây là điều mà tôi học hỏi được khi viết kịch bản cho bộ phim Sleepless in Seatle. Hãy tin tôi, khi bạn bắt đầu thai nghén ý tưởng về một chuyện tình mà những nhân vật chính không bao giờ gặp nhau, bạn hoàn toàn cô độc. Mọi người nói với tôi rằng: "Đầu óc anh không bình thường mất rồi." Và tôi khám phá ra một điều: Khi mọi người đều nói đầu óc bạn không bình thường, bạn có thể đang tiến gần tới một điều gì đó. Tôi học được điều này từ bài học kinh nghiệm trước đây. Khi đó, tôi cũng đơn độc. Và tôi đã đúng. Tôi đã học được rằng con người cần biết tin tưởng vào ước mơ của mình. Song ngay cả khi mọi người đều nói rằng bạn sai, điều đó chưa hẳn có ý nghĩa gì - bạn vẫn có thể đã đúng.

Sẽ tới lúc bạn tự thốt lên: "Chính là nó. Tôi đã đổ mọi thứ vào nó. Và nó phải thành công." Hernando Cortez, nhà thám hiểm châu Mỹ người Tây Ban Nha năm 1519 cũng từng làm như vậy. Để ngăn cản mọi ý định rời bỏ nhiệm vụ, ông đã đốt tất cả tàu thuyền sau khi cập cảng Mexico. Ồ, tôi đã thuê những con tàu mới để đốt chúng đi. Tôi đã vay tiền để chi trả cho khoản thuê tàu. Tôi đang dồn cả tiền của và danh tiếng - mọi thứ tôi có - vào dự án mới. Do vậy, tôi sẽ hoặc được về nhà, hoặc bị phá sản - hoặc


được tất cả, hoặc không còn gì.

Tôi biết rằng việc này thật đáng sợ, song vẫn còn có niềm tin. Niềm tin sẽ không bao giờ giết chết tôi. Tôi có thể bị phá sản, lâm vào cảnh nợ nần, bị khinh rẻ và chuyến hành trình sẽ quay lại điểm xuất phát thấp hơn. Song không giống như Contez, tôi không bị đặt vào tình thế sẽ bị giết nếu không thành công. Tôi nghĩ một trong những bí quyết thành công của tôi chính là tôi sẵn sàng đối mặt với nỗi sợ hãi, và tôi nghĩ rằng có vô số người không dám làm như vậy. Đó là lý do tại sao họ không thực hiện được những ước mơ lớn.

NHỮNG LO SỢ HãO HUYỀN TRỞ THàNH HIỆN THỰC

Một khía cạnh quan trọng khác cần nhớ về nỗi sợ hãi đó là, chúng ta đều có những nỗi sợ hãi tự tưởng tượng ra. Chúng ta tự khiến bản thân lo sợ do tưởng tượng ra những kết quả tồi tệ sẽ xảy đến đối với mọi ước mơ, hành động của mình. May mắn thay, chính chúng ta tạo ra những ảo tưởng, do vậy chính chúng ta cũng là người có thể ngăn chặn những nỗi lo sợ đó và tự đưa mình trở về với trạng thái thanh thản và tĩnh tại nhờ đối mặt với thực tế, thay vì tiếp tục lún sâu vào ảo tưởng. Chúng ta có thể đưa ra lựa chọn thông minh. Các nhà tâm lý học thường giải thích thuật ngữ fear - sợ hãi như sau:

F - Fantasized - Ảo tưởng

E - Experiences - Trải nghiệm A - Appearing - Xuất hiện

R - Real - Thực tế

Để giúp bạn đọc hiểu rõ hơn quá trình con người tạo ra những nỗi lo sợ vô căn cứ, hãy liệt kê danh sách những việc bạn sợ phải làm. Đây không phải là một danh sách những thứ bạn sợ như sợ nhện, mà là những việc bạn sợ phải làm, như sợ cầm một con nhện trong tay. Ví dụ như, tôi sợ phải:

• Đề nghị cấp trên tăng lương

• Hẹn hò với Sally

• Chơi nhảy dù

• Bỏ mặc lũ trẻ ở nhà một mình với cô trông trẻ

• Bỏ công việc tôi ghét


• Nghỉ làm hai tuần

• Nhờ bạn bè xem xét cơ hội kinh doanh mới của tôi

• Phân công công việc của mình cho những người khác

Bây giờ, bạn hãy xem xét và viết lại từng nỗi sợ hãi theo cấu trúc sau:

Tôi muốn.........................................., và tôi tự khiến mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra.........................................................

Những cụm từ đáng lưu ý ở đây là tôi tự khiến mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra. Tất cả mọi nỗi sợ hãi đều do chúng ta tạo ra bằng cách tưởng tượng những hậu quả tiêu cực trong tương lai. Viết theo cấu trúc mới, những nỗi sợ hãi được liệt kê bên trên sẽ có dạng như sau:

• Tôi muốn đề nghị cấp trên tăng lương và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra cảnh cấp trên từ chối và nổi giận với tôi.

• Tôi muốn hẹn hò Sally và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra cảnh cô ấy từ chối và tôi sẽ thấy xấu hổ.

• Tôi muốn chơi nhảy dù và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra cảnh dù không mở và tôi bị chết.

• Tôi muốn gửi lũ trẻ ở nhà cho cô bảo mẫu trông và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra một điều gì đó kinh khủng sẽ xảy đến với chúng.

• Tôi muốn bỏ công việc nhàm chán này để theo đuổi ước mơ của mình và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra cảnh tôi bị phá sản và bị tịch thu nhà ở.

• Tôi muốn nhờ bạn bè xem xét cơ hội kinh doanh mới của tôi và tôi tự khiến chính mình sợ hãi bằng cách tưởng tượng ra cảnh họ sẽ nghĩ tôi chỉ thích lợi dụng họ để kiếm tiền mà thôi.

Bạn đã thấy chính mình là người tạo ra mọi nỗi lo sợ chưa? PHƯƠNG PHáP THOáT KHỎI NỖI SỢ HãI

Tôi đã sống rất lâu và đã gặp vô số rắc rối, hầu hết những rắc rối đó không thực sự xảy ra.


MARK TWAIN

Nhà văn nổi tiếng người Mỹ

Một phương pháp thoát khỏi nỗi sợ hãi là tự hỏi xem mình đang tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ nào và sau đó thay thế cảnh tượng đó bằng một hình ảnh tích cực đối ngược.

Gần đây, khi tôi bay tới Orlando để nói chuyện, tôi nhận ra một người phụ nữ ngồi cạnh đang nắm chặt tay vào ghế tới mức hai bàn tay trở nên trắng nhợt. Tôi tự giới thiệu mình và nói tôi là một nhà giáo dục. Tôi nói tôi vô tình nhìn thấy hai bàn tay bà. Tôi hỏi: "Có phải bà đang sợ hãi không?"

"Đúng vậy".

"Bà có thể nhắm mắt lại và kể cho tôi nghe bà đang nghĩ gì và hình dung ra cảnh tưởng gì không?"

Sau khi nhắm mắt lại, bà ta trả lời: "Tôi cứ tưởng tượng ra cảnh chiếc máy bay hạ cánh trệch đường bay và nổ tung".

"Tôi hiểu. Hãy nói cho tôi nghe, bà đang bay tới Orlando có việc gì?"

"Tôi tới đó để nghỉ bốn ngày cùng các cháu và vui chơi với chúng tại Disney World". "Tuyệt vời. Vậy trò chơi yêu thích của bà tại Disney World là gì?"

"Đó là trò It's a Small World".

"Tốt. Bà có thể hình dung ra cảnh đang cùng chơi trò It's a Small World với các cháu tại Disney World không?"

"Có chứ".

"Bà có thấy nụ cười và vẻ mặt của những đứa cháu khi nhìn thấy những con búp bê nhỏ nhắn của nhiều nước đang nhảy lên nhảy

xuống không?" "Ồ, có."

Lúc đó, tôi bắt đầu hát: "It's a small world; it's a small world


after all..."

Gương mặt người phụ nữ giãn ra, bà thở sâu, hai tay không còn bám chặt vào ghế nữa.

Trong tâm trí, bà đã đang ở Disney World. Bà đã thay thế hình ảnh đáng sợ về thảm họa nổ máy bay bằng cảnh tượng bà mơ ước, và ngay lập tức, nỗi sợ hãi của bà biến mất27.

Bạn cũng có thể sử dụng phương pháp này để thoát khỏi bất kì nỗi sợ hãi nào bạn phải trải qua. THAY THẾ NHỮNG CẢM GIáC TỰ NHIêN DO NỖI SỢ HãI MANG LẠI

Một phương pháp hiệu quả giúp xua tan nỗi sợ hãi là tập trung vào những cảm giác tự nhiên khi đó của bạn - những dạng thức của nỗi sợ hãi trong bạn. Sau đó, hãy nghĩ tới những cảm xúc bạn mong muốn trải nghiệm thay cho nỗi sợ hãi - lòng can đảm, sự tự tin, thanh thản và niềm vui.

Qua đôi mắt của tâm hồn, hãy nhìn sâu vào hai dạng cảm xúc trái ngược này, sau đó chầm chậm nghĩ đi, nghĩ lại về chúng, mỗi dạng khoảng 15 giây. Sau một hoặc hai phút, nỗi sợ hãi sẽ tiêu tan và bạn sẽ trở lại trạng thái bình thường.

NHỚ LẠI THỜI ĐIỂM BẠN ĐỐI MẶT Và CHIẾN THẮNG NỖI SỢ HãI

Bạn đã từng bao giờ học môn nhảy cầu chưa? Nếu đã từng học môn thể thao này, có lẽ bạn còn nhớ lần đầu tiên đi về phía cuối ván cầu và nhìn xuống phía dưới. Lúc đó, bạn có cảm giác nước sâu hơn thực tế rất nhiều. Và nếu cộng độ cao của ván cầu với độ cao từ mắt bạn tới ván thì khoảng cách so với mặt nước dường như rất lớn.

Bạn cảm thấy sợ hãi. Song khi đó, bạn có nhìn sang phía cha, mẹ hay huấn luyện viên của mình và nói: "Cha/ mẹ/ thầy thấy đấy, con sợ quá, bây giờ con không thể nhảy nổi. Con nghĩ con sẽ đi trị liệu tâm lý. Và khi thoát khỏi nỗi sợ hãi, con sẽ đến đây và thử lại..." hay không?

Không, bạn đã không nói vậy.

Bạn cảm nhận nỗi sợ hãi, song vẫn lấy hết can đảm và nhảy xuống nước. Bạn sợ hãi và vẫn nhảy dù bất kì chuyện gì xảy ra.

Khi chạm nước, bạn cố hết sức bơi thật nhanh tới thành bể rồi thở thật sâu. Tim bạn đập nhanh, bạn run lên khi vừa thoát chết, run lên vì mình vừa nhảy từ trên cao xuống nước. Một phút sau, bạn tiếp tục thực hiện các động tác nhảy cầu tương tự cho tới khi bạn cảm thấy trò này thật vui. Chẳng mấy chốc,


nỗi sợ hãi tiêu tan và bạn giả làm một quả bóng rơi xuống, té nước vào bạn bè hay thậm chí học cách nhảy lên cao rồi lộn ngược về phía sau.

Nếu bạn vẫn nhớ lần học nhảy cầu đó, lần đầu tiên bạn lái một chiếc xe hay khi trao nụ hôn đầu tiên trong buổi hẹn hò, bạn có thể lấy đó làm gương cho mọi sự việc diễn ra trong cuộc đời. Những trải nghiệm mới đều mang lại cho bạn một chút sợ hãi. Mọi việc dường như vẫn như vậy. Điều đó rất hiển nhiên. Đó là cách vận hành của vũ trụ. Song, mỗi lần bạn đối mặt với nỗi sợ hãi và chế ngự được nó, bạn sẽ cảm thấy tự tin hơn vào khả năng của chính mình.

HẠN CHẾ RỦI RO

Anthony Robbins từng nói: "Khi bạn không thể, bạn vẫn phải làm và khi bạn phải làm, tức là bạn có thể". Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Chính những việc chúng ta cảm thấy sợ phải làm nhất lại là những việc giúp chúng ta tự do và trưởng thành nhất.

Khi nỗi sợ hãi lớn tớimức khiếnbạn cảm thấy tê liệt, hãytự giảm thiểu rủi ro. Hãy bắtđầu từ những thách thứcnhỏ hơn và tiến dần lên từng bước. Khi lần đầu tiên bạn nhận việc bán hàng, hãy gọi cho  những khách hàng mà bạn thấy tiềm năng nhất. Nếu bạn cần tiền để đầu tư kinh doanh, hãy hỏi vay từ những nguồn mà ngoài đó, bạn không muốn nợ nần tại bất kì đâu. Nếu bạn cảm thấy lo lắng khi đảm nhiệm những công việc mới tại văn phòng, hãy đề xuất nhận những phần việc bạn yêu thích trước tiên. Khi bạn mới tham gia vào một môn thể thao, hãy bắt đầu từ những trình độ cơ bản. Làm chủ những kỹ năng cần thiết, vượt qua nỗi sợ hãi và sau đó tiếp tục với các thách thức lớn hơn.

KHI NỖI SỢ HãI THỰC SỰ áM ẢNH BẠN

Có những nỗi sợ hãi mạnh đến mức có thể khiến bạn tê liệt. Khi bạn có những nỗi ám ảnh như sợ đi máy bay hay sợ đi thang máy, chúng thực sự là vật cản đối với thành công của bạn. Thật may là có một cách giải quyết khá đơn giản cho hầu hết những ám ảnh này. Tiến sĩ Roger Callahan đã phát triển phương pháp Vượt qua nỗi ám ảnh trong vòng năm phút (The Fire-Minute Phobia Cure). Phương pháp này dễ học và có thể tự thực hiện hay dưới sự hướng dẫn của một chuyên gia.

Tôi học được kỹ năng kì diệu này từ sách, các đoạn phim của tiến sĩ Callahan và đã áp dụng rất thành công trong các cuộc hội thảo của mình suốt 15 năm qua. Quá trình thực hiện khá đơn giản nhưng cũng rất tỉ mỉ bằng cách ấn nhẹ vào nhiều điểm khác nhau trên cơ thể đồng thời nghĩ tới sự việc hay sự vật kích thích nỗi sợ hãi của bạn. Sự vật hay sự việc này vận hành tương tự như virus làm gián đoạn chương trình máy tính hay chuỗi các sự kiện xảy ra trong não với những hình dung đáng sợ (như trông thấy một con rắn hay rơi ra khỏi máy bay) và các phản ứng sinh lý (như đổ mồ hôi, giãy giụa, thở gấp


hay khuỵu gối).

Khi tôi đang hướng dẫn một hội thảo dành cho các nhà môi giới bất động sản, một người phụ nữ tiết lộ cô bị ám ảnh khi đi cầu thang. Thực tế, cô suýt phải chịu đựng nỗi ám ảnh này trong chính buổi sáng hôm tổ chức hội thảo. Khi cô hỏi đường tới hội thảo, người phục vụ đã chỉ cho cô đi theo chiếc cầu thang lớn dẫn tới phòng khiêu vũ. May sao, trong khách sạn có lắp thang máy, nhờ vậy cô vẫn tới tham dự hội thảo được. Nếu không có thang máy, chắc hẳn cô đã quay về nhà. Cô thừa nhận, cô chưa từng bước lên tầng hai của bất kì ngôi nhà nào. Cô thường giả như mình đã lên đó, nói với khách mua trên tầng hai có những gì dựa trên những điều cô đọc được và sau đó để khách tự tìm hiểu.

Tôi đã sử dụng phương pháp Vượt qua nỗi ám ảnh trong vòng năm phút cho cô và sau đó đưa tất cả 100 người tham gia tới cầu thang của khách sạn - chiếc cầu thang đã khiến cô sợ hãi tới mức muốn bỏ về. Người phụ nữ lên xuống cầu thang hai lần mà không hề do dự, không phải thở sâu hay kinh sợ. Phương pháp này chỉ đơn giản như thế thôi.28

HãY MẠO HIỂM!

Bước lên đỉnh đi, anh ta yêu cầu. Họ nói: Chúng tôi sợ lắm.

Bước lên đỉnh đi, anh ta ra lệnh.

Họ bước lên. Anh ta khẽ đẩy và họ bay... GUILLAUME APOLLINAIRE

Nhà thơ tiên phong người Pháp

Tất cả những người thành đạt tôi biết đều sẵn sàng nắm lấy cơ hội hay một niềm tin vô căn cứ mặc dù trong thâm tâm họ sợ hãi. Đôi khi, họ thấy hoảng sợ song họ hiểu rằng, nếu không hành động, cơ hội sẽ qua đi. Họ tin tưởng vào trực giác và đi theo tiếng gọi của nó.

Tiến bộ luôn bao hàm rủi ro, bạn không thể có được vế trước mà bỏ đi vế sau. FREDERICK WILCOX

Mike Kelly đang ở đỉnh cao của sự nghiệp sở hữu một vài công ty con dưới quyền của Beach Activities tại Maui. Mike chỉ học đại học một năm (anh cũng không quay lại trường học tiếp để lấy


bằng), anh rời Las Vegas khi 19 tuổi, tới đảo Hawaii và bán kem chống nắng bên cạnh hồ bơi của một khách sạn tại Maui. Từ những xuất phát điểm rất khiêm tốn, Mike đã xây dựng được một công ty với 175 nhân viên và doanh thu hàng năm hơn năm triệu đô la. Công ty này cung cấp dịch vụ giải trí (du thuyền kép và lặn scuba) cho du khách; dịch vụ khuân vác và trung tâm kinh doanh cho rất nhiều khách sạn trên đảo.

Mike cho rằng hầu hết thành công của anh bắt nguồn từ tinh thần sẵn sàng mạo hiểm khi cần thiết. Khi Beach Activities tại Maui đang nỗ lực mở rộng, anh muốn hợp tác với một khách sạn quan trọng, song đối thủ của anh đã ký kết hợp đồng với họ trên 15 năm. Để duy trì lợi thế cạnh tranh, Mike luôn đọc các tờ báo về thương mại, và để ý nghe ngóng những động tĩnh trong ngành. Một hôm, anh đọc được tin khách sạn này sắp thay tổng giám đốc, và vị giám đốc mới hiện sống tại Copper Mountain, Colorado. Điều này làm lóe lên trong đầu Mike ý nghĩ: Để hẹn gặp được vị tổng giám đốc rất khó khăn do phải đi qua rất nhiều cửa, như vậy có lẽ anh nên thử liên lạc với ông ta trước khi ông ta chuyển tới Hawaii. Mike vắt óc nghĩ xem đâu là cách tốt nhất để liên lạc với vị giám đốc. Liệu anh có nên viết một lá thư? Hay anh nên gọi điện cho ông ta? Trong khi anh đang cân nhắc những lựa chọn này, anh bạn Doug của anh gợi ý: "Sao cậu không nhảy lên chiếc máy bay và tới gặp ông ta?"

Luôn chỉ có một lựa chọn để hành động và hành động ngay lập tức, Mike nhanh chóng hoàn tất hợp đồng mẫu kèm theo một giấy yêu cầu và lên máy bay ngay tối hôm sau. Sau khi bay cả đêm, anh tới Colorado, thuê một chiếc xe hơi và lái xe hai giờ tới Copper Mountain. Anh tới thẳng văn phòng vị giám đốc mới mà không hề báo trước. Anh tự giới thiệu mình, chúc mừng vị giám đốc mới được thăng chức, nói với ông ta anh rất vui được chào đón ông ta tại Hawaii và xin vài giây để giới thiệu về công ty của mình cùng những gì công ty anh có thể đem lại cho khách sạn của ông.

Mike đã không ký được hợp đồng trong buổi gặp đầu tiên đó, song vị giám đốc vô cùng ấn tượng khi thấy một chàng trai trẻ rất tự tin vào bản thân và vào doanh nghiệp mình tới mức đã mạo hiểm bay cả quãng đường tới Denver, lái xe tới giữa Colorado để theo đuổi cơ hội hợp tác với ông. Do đó, sau khi tới Hawaii, vị giám đốc đã ký kết hợp đồng bảo đảm hợp tác với Mike 15 năm tới. Hợp đồng này trị giá hàng trăm ngàn đô la.

MẠO HIỂM Có THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI BẠN

20% quyền lực được ban tặng còn 80% có được từ đấu tranh... vì vậy hãy giành lấy nó! PETER UEBERROTH

Nhà tổ chức Olympic Mùa hè năm 1984, ủy viên hội đồng Giải Bóng chuyền Hoa Kỳ, 1984-1988


Nhà tỉ phú John Demartini là một trong những người thành đạt nhất. ông kết hôn với một phụ nữ thông minh và xinh đẹp - Athena Starwoman, nhà thiên văn học nổi tiếng thế giới, người đã tư vấn và viết bài cho 24 tạp chí danh tiếng trong đó có tờ Vogue. Thêm vào đó, họ còn sở hữu một vài ngôi nhà tại Australia. Mỗi năm, họ dành hơn 60 ngày cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới trong căn phòng sang trọng trị giá 3 triệu đô la trên chiếc tàu World of ResidenSea - căn phòng họ đã mua sau khi bán căn hộ trên Trump Tower tại thành phố New York.

Là tác giả của 54 chương trình đào tạo và 13 cuốn sách, John dành cả năm đi vòng quanh thế giới, nói chuyện và chỉ đạo các khóa đào tạo về làm chủ cuộc sống và thành công tài chính.

Tuy nhiên, ban đầu John không phải là một chàng trai giàu có và thành đạt. Khi bảy tuổi, người ta phát hiện ra cậu bé John không có khả năng đọc và nói với cậu rằng cậu sẽ không bao giờ có thể đọc, viết hay nói chuyện một cách bình thường. 14 tuổi, John bỏ học, rời căn nhà tại Texas và đi về phía bờ biển California. 17 tuổi, cậu tới Hawaii, lướt trên những con sóng của bãi biển North Shore nổi tiếng thuộc Oahu, nơi cậu suýt chết vì nhiễm độc chất strychnine. Trong quãng thời gian dưỡng bệnh, John gặp được tiến sĩ Paul Bragg, 93 tuổi, người đã thay đổi cuộc sống của John bằng cách lặp đi lặp lại lời khẳng định đơn giản cho cậu nghe: "Tôi là một thiên tài và tôi đang sử dụng trí thông minh của mình".

Nhận được sự động viên, khích lệ của tiến sĩ Bragg, John vào đại học, nhận được tấm bằng cử nhân của trường Đại học Houston và sau đó là bằng tiến sĩ của Texas College of Chiropractic.

Khi ông mở phòng khám chữa bệnh bằng phương pháp nắn xương đầu tiên tại Houston, John chỉ thuê được mặt bằng có diện tích 300 mét vuông. Trong vòng chín tháng, phòng khám của ông rộng lên gấp đôi và ông còn tổ chức các lớp học miễn phí về phương pháp sống khỏe. Khi nhu cầu ngày càng lớn, John đã sẵn sàng mở rộng kinh doanh. Đó cũng là lúc ông mạo hiểm nhờ đó cả sự nghiệp của ông đã thay đổi hẳn.

John tâm sự: "Hôm đó là thứ Hai. Cửa hàng bán giày bên cạnh đã đóng cửa suốt hai ngày cuối tuần". John nghĩ : Quả là một giảng đường lí tưởng và ông nhanh chóng gọi điện tới công ty cho thuê mặt bằng.

Không ai trả lời điện thoại. John hiểu ra, họ sẽ không cho thuê văn phòng này trong thời gian gần đây, vì vậy, ông đã có một quyết định táo bạo.

John nói: "Tôi gọi một người thợ khóa tới mở cửa hàng đó ra. Tôi nghĩ tệ lắm thì họ chỉ bắt tôi trả tiền thuê thôi".


ông nhanh chóng chuyển không gian cửa hàng thành một giảng đường và trong vài ngày sau đã tổ chức các buổi nói chuyện miễn phí hàng tối. Do giảng đường nằm ngay cạnh một rạp chiếu phim nên ông đã đặt thêm một chiếc loa để những người đến xem phim cũng có thể nghe bài nói chuyện của ông trên đường ra lấy xe. Hàng trăm người bắt đầu đăng ký tham gia các lớp học và cuối cùng tới chữa trị tại phòng khám của ông.

Công việc kinh doanh của John phát triển nhanh chóng. Tuy nhiên, gần sáu tháng sau, người quản lý tài sản tới điều tra.

Người quản lý nói: "Anh can đảm đấy. Anh khiến cho tôi nhớ lại chính mình." Thực tế, người quản lý ấn tượng trước sự táo bạo của John tới mức ông ta cho phép anh sử dụng miễn phí sáu tháng. ông nói: "Bất kì ai có đủ táo bạo như anh đều xứng đáng được như vậy." Sau đó, người quản lý mời John tới văn phòng của mình và mời anh làm việc cho ông với mức lương 250.000 đô la một năm. John đã từ chối lời đề nghị bởi ông còn có nhiều kế hoạch khác, tuy nhiên việc đó đã chứng tỏ giá trị của sự táo bạo trong hành động của John.

Mạo hiểm đã giúp John mở rộng kinh doanh, nhờ vậy sau đó ông còn tư vấn toàn thời gian cho các bác sĩ chữa trị bằng phương pháp nắn xương khác.

John nói: "Hành động táo bạo đó đã mở ra cho tôi một cánh cửa. Nếu tôi đắn đo suy nghĩ... nếu tôi cẩn trọng... hẳn tôi đã không có được bước đột phá dẫn mình tới với những thành công hôm nay."

HãY TIẾN LêN!

Bạn muốn an toàn và tốt, hay bạn muốn mạo hiểm và vĩ đại? JIMMY JOHNSON

Vị huấn luyện viên đã dẫn dắt đội tuyển bóng đá Dallas Cowboys tới hai chức vô địch liên tiếp trong giải Super Bowl năm 1992 và 1993

Khi Richard Paul Evans viết cuốn sách đầu tiên, The Christmas Box, anh chỉ muốn dành một món quà yêu thương tặng cho hai cô con gái. Sau đó, anh photo cho gia đình, bạn bè và mọi người nhanh chóng truyền tai nhau về câu chuyện ấm áp tình người này. Phấn khởi trước phản ứng tích cực này, Rick tìm tới một nhà xuất bản để bàn về cuốn sách. Khi không có nhà xuất bản nào nhận, Rick quyết định tự mình xuất bản.

Để quảng bá cho cuốn sách, anh thuê một quầy tại triển lãm ở khu vực của Hiệp hội các nhà Kinh


doanh sách của Hoa Kỳ. Tại đó, bên cạnh những hoạt động khác, các tác giả nổi tiếng đang ký tặng sách tại góc phòng triển lãm. Evans nhận ra chỉ có những tác giả này nhận được sự chú ý từ phía truyền thông. Anh cũng nhận thấy khi nhóm tác giả nổi tiếng tới theo lịch trình, một người đã không có mặt.

Sự táo bạo và quyết tâm thực hiện ước mơ lấn át nỗi sợ hãi trong lòng, Evans quyết định mạo hiểm. Anh bê hai hộp sách của mình, đi về phía ghế trống, ngồi xuống và bắt đầu ký tặng.

Nhìn thấy Evans, một người phụ nữ tới định yêu cầu anh rời khỏi chỗ. Không nao núng, Evans ngẩng lên và trước khi cô ta kịp lên tiếng, anh đã nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn." Người phụ nữ lúng túng nhìn anh và hỏi: "Tôi lấy cho anh đồ uống nhé?" Năm sau, Evans là tác giả hàng đầu tại triển lãm, bởi cuốn sách của anh đã leo lên vị trí số một trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn. Từ đó, The Christmas Box đã bán thêm được tám triệu bản, xuất bản 18 ngôn ngữ khác nhau và đã được hãng CBS chuyển thể thành một bộ phim đạt giải Emmy. Cuốn sách trước đây bị một số nhà xuất bản lớn từ chối cuối cùng đã được Simon & Schuster mua lại với mức giá kỷ lục 4,2 triệu đô la.

Sống chung với rủi ro cũng giống như nhảy xuống đỉnh núi và tự tạo đôi cánh trên đường bay xuống. RAY BRADBURY

Tác giả của hơn 500 tác phẩm văn học

HãY SẴN SàNG CHẤP NHẬN RỦI RO NHƯ MỘT PHẦN TRONG ƯỚC MƠ CỦA BẠN

Chỉ có những người dám chấp nhận thất bại nặng nề mới có thể thành công lớn. ROBERT F. KENNEDY

Nguyên thượng nghĩ sỹ Hoa Kỳ, cựu đại sứ ủy quyền

Tháng Một năm 1981, nhà đầu tư bất động sản Robert Allen hay còn gọi là Bob đã chấp nhận một thử thách. Thử thách này có thể tạo dựng hoặc phá hỏng sự nghiệp viết lách và diễn giả ông mới theo đuổi. ông đang tìm cách để quảng bá cuốn sách mới Nothing Down: How to Buy Real Estate with Little or No Money Down. Anh rất giận dữ khi nhìn thấy quảng cáo do phòng quan hệ công chúng của nhà xuất bản thiết kế, Bob gào lên những điều anh nghĩ cần phải đưa vào quảng cáo: "Chúng ta cần chứng minh rằng có người có thể mua bất động sản mà không cần đặt cọc."


Nhà xuất bản trả lời: "Anh nói thế có ý gì?"

Bob nói: "Tôi không biết nữa. Anh có thể đưa tôi tới một thành phố, lấy ví của tôi đi và đưa cho tôi một trăm đô la. Tôi sẽ dùng số tiền đó mua một ngôi nhà."

"Anh sẽ cần bao nhiêu thời gian?"

"Tôi không biết, có lẽ một tuần, hay ba, bốn ngày gì đó - 72 giờ." "Anh có thể làm được sao?"

Bob thấy mình như đang nhìn xuống vực thẳm. Trước kia, anh chưa từng làm điều này và không chắc chắn liệu mình có thể làm được không. Lý trí bảo rằng không nhưng trái tim anh lại trả lời là có.

Bob nghe theo tiếng gọi của con tim, anh nói: "Tôi chắc chắn mình có thể."

"Tốt, nếu anh làm được, tiêu mục quảng cáo của anh sẽ như sau: sau đó anh ta lấy ví của tôi đi, đưa cho tôi một trăm đô la, yêu cầu tôi mua một mảnh đất mà không được dùng thêm tiền của mình."

Bob nói: "Được rồi, cứ như vậy đi". Rồi họ đăng tin quảng cáo đó, và nó thực sự rất thành công. Chỉ trong vòng vài tháng sau khi đăng tin, cuốn sách đứng đầu bảng xếp hạng những cuốn sách bán chạy nhất theo thống kê của tạp chí Time, đồng thời liên tục nằm trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn suốt 46 tuần.

Một năm sau, một phóng viên của Los Angeles Times gọi điện cho Bob bảo: "Chúng tôi không tin rằng anh có thể làm được điều anh đã nói."

Bob trả lời: "Ồ, tôi rất vui lòng thực hiện thử thách của anh" rồi nói đùa: "Anh nghĩ sao về một ngày nào đó năm 2050?" Nhưng tờ báo thực sự muốn làm nhục anh. Người phóng viên nói: "Tôi sẽ hạ thấp anh xuống. Chúng tôi không thích bài quảng cáo của anh. Chúng tôi cho rằng anh chỉ là một kẻ lừa đảo, và anh sẽ chìm xuống từ đây." Dù sợ nhưng Bob quyết định mình phải đón nhận thách thức này. Bốn tuần sau, anh bắt đầu công việc.

Vào ngày 12 tháng Một năm 1981, người phóng viên kia gặp anh tại khách sạn Marriott, phía Đông sân bay quốc tế Los Angeles. Tối hôm trước, Bob ngủ không nhiều. Thực ra, anh đã ngủ rất ít trong suốt một tháng ròng. Anh thức suốt đêm và nghĩ xem bằng cách nào anh có thể thực hiện được điều đó trong một thời gian ngắn. Đón nhận thử thách là một việc làm đúng nhưng anh vẫn không biết liệu mình có thể làm được hay không.


Họ cùng lên máy bay tới San Francisco. Ngay lập tức, anh đến phòng giao dịch bất động sản và viết đề nghị mua nhà không cần đặt tiền. Kết quả, họ nhanh chóng bị đuổi khỏi văn phòng đó, nơi mà Bob gọi là "nơi không thích hợp để khởi điểm."

Bob bắt đầu nghĩ, ôi, mình thực sự gặp rắc rối lớn rồi. Mình sẽ mất tất cả. Mất hết rồi. Mình không thể làm được điều này. Mình đã nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Phải chăng anh đang sợ hãi? "Đúng vậy, tôi đã rất hoảng sợ." Nhưng anh tiếp tục gọi điện hết cuộc này đến cuộc khác. Cuối cùng, anh tìm ra một người sẵn sàng bán cho anh. Sáng hôm sau, anh ký được hợp đồng.

Như vậy, chỉ sau hơn 24 giờ, anh đã mua được ngôi nhà đầu tiên. Bob nói: "Chúng ta vẫn chưa xong việc đâu. Các anh đã cho tôi 72 tiếng. Tôi đã lên lịch làm việc cho ba ngày. Hãy xem chúng ta có thể làm những gì trong khoảng thời gian đó." Lúc này, người phóng viên chuyển sang cổ vũ cho anh. Sau tất cả những gì xảy ra, người phóng viên đã thua trong lần thách thức này và anh ta càng thua đậm thì câu chuyện viết ra sẽ càng hấp dẫn.

Trước kia, anh ta từng nói: "Tôi sẽ hạ thấp anh". Nhưng bây giờ lời đe dọa đó lại chuyển thành: "Bob, cố lên. Nếu anh muốn đánh bại tôi thì hãy để tôi thua thật đậm vào." Bob làm thật. Anh mua được bảy mảnh đất trị giá tới 700.000 đô la trong vòng 57 giờ và trả lại cho anh phóng viên 24 đô la từ 100 đô la ban đầu.

Sự nghiệp của Bob ngay lập tức phất lên sau khi bài báo được đăng trên tờ Los Angeles Times cũng như hàng chục tờ báo khác trên toàn nước Mỹ. Anh đã đối mặt với thử thách và đã giành được thành công vang dội. Cuốn sách Nothing Down của anh đã bán được hơn một triệu bản, trở thành cuốn sách bán chạy thứ 11 trong thập niên 1980.29

THỬ THáCH

Nếu bạn muốn đạt được một mục tiêu lớn, bạn phải chấp nhận những thách thức. ANBERTO SALAZAR

Ba lần liên tiếp vô địch giải Marathon New York trong các năm 1980, 1981, 1982 và là người phát ngôn của hãng Nike

Cuộc đời của Robert Allen dường như lấp hết khoảng trống này tới khoảng trống khác nhằm chứng minh rằng phương pháp của anh có thể và thực sự giúp mọi người, bất kể địa vị sang hèn, tạo dựng cuộc sống đầy đủ và sung túc. Mặc dù đạt được thành công đáng kinh ngạc khi có thể mua được bảy


căn nhà tại San Francisco dù không có tiền đặt cọc, song anh vẫn chịu rất nhiều sức ép của báo chí, "Chắc chắn rồi, anh có thể làm được điều đó nhưng những người bình thường thì không thể." Thông điệp của Bob là bất kì người nào cũng có thể mua nhà mà không cần tới tiền đặt cọc, nhưng giới nhà báo vẫn phản đối rằng "Anh đâu nằm trong số bất kì người nào đó."

Bob nói với tôi: "Tôi phát điên lên với cánh nhà báo, tới mức tôi nói với họ rằng: hãy đưa tôi vào bất kì một nơi có những người thất nghiệp - tôi nhớ rằng tôi đã buột miệng nói ra những câu này một cách vô thức - tôi sẽ chọn một người bần cùng, không có việc làm, nản chí và trong hai ngày, tôi sẽ dạy anh ta bí quyết làm giàu. Trong 90 ngày, anh ta sẽ tự đứng được bằng chính đôi chân của mình cùng với 5000 đô la trong ngân hàng. Và anh ta sẽ không bao giờ chịu cảnh thất nghiệp một lần nữa."

Bob tới thành phố St. Louis, nhờ vị cựu thị trưởng xem xét dự định của mình, đi tới văn phòng quản lý vấn đề thất nghiệp và chuyển cho họ 1200 tờ rơi trên đó có nội dung đề nghị giúp mọi người độc lập về tài chính. Dự tính căn phòng sẽ chật kín người tham dự, Bob đã đặt 300 ghế, song chỉ có 50 người tới dự - và một nửa trong số đó ra về trong lần nghỉ giải lao đầu tiên sau khi họ được nghe có vô số công việc cần làm. Sau quá trình phỏng vấn kỹ lưỡng, chỉ còn sót lại ba cặp. ông làm việc với sáu người này. Mặc dù tất cả đều làm việc trong 90 ngày đầu tiên, song chỉ có hai người kiếm được 5000 đô la trong thời gian ba tháng. Trong năm đó, tất cả sáu người đều làm thêm nhiều việc nữa và đưa cuộc sống của họ rẽ theo nhiều hướng khác nhau. Hai người đã kiếm được 5000 đô la trong 90 ngày đầu tiên, tiếp tục thu được 100 000 đô la trong 12 tháng tiếp theo. Một lần nữa, bằng cách mạo hiểm, làm những việc chưa ai làm, Bob đã chứng minh được quan điểm của mình và cuối cùng chiến thắng được giới báo chí.

Anh tiếp tục viết một cuốn sách về kinh nghiệm trên. Cuốn sách có tên The Challenge. Mặc dù đây là cuốn sách kém thành công nhất của anh, chỉ bán được 65.000 bản, song nó lại là cuốn sách mang về cho anh nhiều lợi ích nhất, bởi đó là cuốn sách đầu tiên anh đề tên, địa chỉ và số điện thoại liên lạc bên trong. Hơn 4000 độc giả của cuốn sách đã gọi tới văn phòng của Bob và cuối cùng đã chấp nhận bỏ ra 5000 đô la để tham dự khóa đào tạo của Bob. Như vậy, tổng cộng lại 20 triệu đô la - một kết quả khá tốt cho việc chấp nhận thử thách thêm một lần nữa.

Bí quyết thành công của tôi là tôi luôn làm việc quá sức mình và nhanh hết mức. PAUL HOGAN

Nam diễn viên đóng vai Crocodile Dundee

DỰ ĐỊNH NHIỀU... THAM GIA íT


Nếu bạn muốn duy trì được trạng thái thanh thản và điềm tĩnh trong suốt cuộc đời, bạn cần phải dự định nhiều song không nên tham gia quá nhiều vào tất cả những dự định đó. Bạn làm mọi việc có thể để đạt được những kết quả như mong muốn và sau đó bạn phải sẵn lòng để mọi việc trôi đi. Đôi khi bạn không hoàn thành được các dự định của mình đúng thời hạn mong muốn. Cuộc sống thường như thế. Bạn chỉ cần tiếp tục đi theo hướng mục tiêu cho tới khi đến đích. Đôi khi, Chúa Trời đã có những kế hoạch khác và thông thường những kế hoạch đó còn tốt đẹp hơn nhiều dự định của bạn. Đó là lý do vì sao tôi muốn khuyên bạn thêm cụm từ "điều này hay những thứ tốt đẹp hơn" vào cuối mỗi lời khẳng định.

Cách đây hai năm, tôi và gia đình có đi nghỉ hè tại Tahiti. Tôi, cậu con trai Christopher cùng con riêng của vợ tôi - Travis, cả hai lúc đó mới 12 tuổi, đi dạo bằng xe đạp vòng quanh đảo Bora-Bora cùng với một số thành viên khác trong đoàn. Tôi dự định sẽ dành cả ngày hôm đó với hai con. Gió thổi rất mạnh và chuyến đi thực sự rất vất vả. Một lúc sau, Stevie, người phụ nữ đang cùng với cô cháu gái 11 tuổi gắng gượng đạp, bị ngã xe và chấn thương rất nặng ở chân. Vì chỉ có một số ít người đi ở cuối đoàn nên chúng tôi dừng lại để giúp bà. Không hề có nhà cửa hay quán xá cũng như xe cộ ở địa phận xa xôi này của hòn đảo. Do vậy, chúng tôi không thể gọi ai đó giúp đỡ. Chúng tôi đành sơ cứu cho bà và mọi người cùng tiếp tục đi. Do đi quá chậm nên hai con tôi đã đi trước còn tôi đi cùng với người bạn mới cho tới khi đến một khách sạn. Ở đây, bà gọi taxi đi tiếp còn tôi tiếp tục nhập hội với hai đứa con đang bơi để nghỉ ngơi sau chuyến đi vòng quanh đảo. Tối hôm đó, Stevie và chồng bà, Karl, mời chúng tôi đi ăn tối cùng gia đình họ.

Chúng tôi khá bất ngờ khi biết rằng, họ là thành viên của Ủy ban tổ chức Hội nghị Thượng đỉnh về Thành tựu Quốc tế năm 2004, được tài trợ bởi Hiệp hội Thành tựu Hàn lâm. Sứ mệnh của hội nghị là "Truyền cảm hứng cho giới trẻ về ước mơ và thành công trong thế giới ngập tràn cơ hội". Hội nghị là sự gặp gỡ của hơn 200 sinh viên đang còn trên ghế nhà trường hoặc đã tốt nghiệp với các nhà lãnh đạo hiện thời, những người đã vượt qua được những khó khăn và làm được những điều tưởng như không thể để đạt tới thành công. Cuối bữa tối, họ quyết định đề cử tôi vào hiệp hội và nhận giải thưởng Đĩa Bạc. Những người trước đó đã từng nhận được giải thưởng này gồm có cựu tổng thống Mỹ Bill Clinton, Placido Domingo, George Lucas, thống đốc bang New York Rudolph Giuliani, thượng nghị sĩ Mỹ John McCain, cựu thủ tướng Israel Shimon Peres và Đức Hồng y Desmond Tutu. Bởi yêu cầu đề cử được chấp nhận nên từ đó, tôi được tham gia vào hội nghị thường niên kéo dài bốn ngày trong năm đó cùng với các nhà lãnh đạo trẻ tuổi đầy tài năng và triển vọng cũng như những người thành công và thú vị nhất trên thế giới. Trong các lần tổ chức tiếp theo, tôi cũng được tham dự, thậm chí có thể đưa hai con mình cùng đi.


Nếu như tôi cứ làm theo dự định đi cùng hai con và để mặc Stevie cho những người khác chăm sóc, chắc hẳn tôi đã đánh mất đi một cơ hội bất ngờ trong cuộc đời. Tôi đã học được một điều trong những năm qua là bất kì khi nào một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Bạn chỉ cần phải lạc quan, sáng suốt và tìm xem nó ở đâu. Thay vì bối rối khi mọi việc không tiến triển theo như dự tính, bạn hãy luôn tự hỏi rằng: "Sự việc này sẽ dẫn tới những cơ hội nào?"


NGUYÊN TẮC 16: SẴN SÀNG CHẤP NHẬN TRẢ GIÁ

Nếu người ta biết được tôi đã phải làm việc vất vả thế nào mới đạt được thành công như vậy, hẳn họ sẽ không còn cho đó là điều kì diệu nữa.

MICHELANGELO

Họa sĩ, nhà điêu khắc trong thời kì Phục hưng, người đã dành bốn năm để nằm vẽ trần nhà thờ Sistine Chapel

Đằng sau mỗi thành công vĩ đại là một câu chuyện về học hỏi, đào tạo, thực hành, kỉ luật và hi sinh. Bạn cần sẵn sàng chấp nhận trả giá.

Có thể cái giá phải trả là theo đuổi duy nhất một việc và gạt sang một bên tất cả những việc khác. Có thể đó là đầu tư tất cả tài sản hay mọi khoản tiền tiết kiệm của bạn. Hay có thể, đó là tinh thần sẵn sàng bước ra khỏi môi trường an toàn hiện tại của bạn.

Mặc dù để đạt được một kết quả thành công thường đòi hỏi vô số điều kiện nhưng tinh thần sẵn sàng thực hiện những việc cần thiết chính là một trong những thước đo giúp bạn bền gan vững chí trước những thử thách, đau đớn, trở ngại và thậm chí cả những thương tích về thể xác.

NỖI ĐAU CHỈ Là TẠM THỜI... LỢI íCH SẼ CòN MãI MãI

Tôi nhớ lại Thế vận hội Olympic Mùa hè năm 1976, khi đó cả thế giới đều chú ý tới cuộc tranh tài thể dục dụng cụ dành cho nam giới. Nhận được sự cổ vũ động viên nhiệt tình từ phía khán đài, vận động viên Shun Fujimoto của đoàn Nhật Bản đã tiếp đất ngoạn mục sau cú nhào lộn ba vòng trên không, nhờ đó giành huy chương vàng môn thể dục dụng cụ đồng đội nam về cho đất nước. Gương mặt Shun nhăn lại vì đau đớn, các đồng đội của anh nín thở song anh vẫn tiếp tục màn biểu diễn gần như không mắc một lỗi nào với phần tiếp đất hoàn hảo - trên chiếc đầu gối trái đã vỡ. Đó là màn biểu diễn phi thường của lòng can đảm và sự quyết tâm.

Trong khi được phỏng vấn sau chiến thắng, Fujimoto tiết lộ rằng, mặc dù anh đã bị chấn thương đầu gối từ khi luyện tập trước đó song rõ ràng trận thi đấu vẫn diễn ra và đội giành huy chương vàng sẽ được quyết định trong vòng đấu này. Anh nói: "Cơn đau như lưỡi dao đâm vào tôi. Tôi trào cả nước mắt. Nhưng giờ đây, tôi đã được nhận tấm huy chương vàng và cơn đau đã biến mất".

Vậy điều gì đã khiến Fujimoto có được sự can đảm phi thường, đối mặt với nỗi đau đớn cùng rủi ro


hiển hiện về một chấn thương nghiêm trọng? Đó chính là tinh thần sẵn sàng trả giá - có thể là cái giá phải trả trong một thời gian dài, hàng ngày, trên con đường đi tới Olympic.

LUYỆN TẬP, LUYỆN TẬP, LUYỆN TẬP!

Khi tôi có dịp chơi cùng Michael Jordan trong đội tuyển Olympic, tôi thấy có khoảng cách lớn giữa tài năng của anh và những cầu thủ xuất sắc khác trong đội. Tuy nhiên, điều gây ấn tượng mạnh mẽ nhất cho tôi chính là Michael luôn là người đầu tiên tới sân tập và ra về sau cùng.

STEVE ALFORD

Vận động viên giành huy chương vàng Olympic, cầu thủ chơi trong giải NBA và huấn luyện viên trưởng đội tuyển bóng rổ trường Đại học Iowa

Trước khi Bill Bradley trở thành thượng nghị sĩ Mỹ, đại diện cho bang New Jersey, ông là một cầu thủ bóng rổ tuyệt vời. ông giành huy chương vàng Olympic năm 1964, tham dự giải vô địch NBA cùng với đội New York Knicks và được ghi danh tại Ngôi nhà Danh dự của bộ môn bóng rổ. ông đã làm cách nào để chơi giỏi như vậy? Chỉ có một nguyên nhân, khi còn học cấp ba, Bill đã luyện tập bốn tiếng mỗi ngày.

Trong cuốn tự truyện mang tiêu đề Time Present, Time Past, Bradley đã tiết lộ chế độ luyện tập do ông tự đề ra: "Tôi ở lại để luyện tập sau khi các đồng đội đã ra về hết. Buổi tập luyện của tôi chỉ kết thúc khi đã ném được 15 trái bóng vào rổ từ mỗi điểm trong năm điểm trên sân." Nếu ném hỏng một trái, ông sẽ bắt đầu lại từ đầu. ông tiếp tục chế độ tập luyện này trong suốt thời gian tham gia thi đấu chuyên nghiệp và tại đại học.

ông đã tăng thêm quyết tâm tập luyện khi tham dự trại hè bóng rổ do Ed Macauley tài trợ. Tại đây, ông học được tầm quan trọng của việc tập luyện: "Khi bạn không luyện tập, một người nào đó tại một nơi nào đó vẫn đang cần mẫn luyện tập. Khi bạn và cầu thủ này gặp nhau, giả sử hai người có cùng khả năng, thì người kia sẽ thắng." Bill khắc cốt ghi tâm lời dạy này. Những giờ tập luyện vất vả cuối cũng cũng đem lại thành công. Bill Bradley đã ghi hơn 3000 điểm trong vòng bốn năm chơi bóng rổ tại trường phổ thông trung học.

CáC VẬN ĐỘNG VIêN OLYMPIC CŨNG PHẢI TRẢ GIá

Tôi học được rằng cách duy nhất giúp bạn đạt tới những đích đến nào đó trong cuộc đời là làm việc chăm chỉ cho mục tiêu đó. Dù bạn có là nhạc sĩ, nhà văn, vận động viên hay doanh nhân, bạn cũng


không có cách đi đường tắt. Nếu bạn làm được, bạn sẽ thắng lợi và ngược lại. BRUCE JENNER

Vận động viên giành huy chương vàng Olympic

Theo bài báo của John Troup đăng trên tờ USA Today, "một vận động viên Olympic trung bình tập luyện bốn giờ mỗi ngày trong vòng ít nhất 310 ngày mỗi năm với sáu năm liền trước khi thành công. Khả năng được trau dồi từ những buổi luyện tập hàng ngày. Tính tới 7 giờ sáng, hầu hết các vận động viên đã làm nhiều việc hơn người bình thường làm trong cả một ngày... Đối với hai vận động viên có năng khiếu như nhau, người được huấn luyện tốt hơn thường tự tin hơn và thi đấu tốt hơn người còn lại. Bốn năm trước một kỳ Olympic, Greg Louganis có lẽ đã luyện tập những cú nhào lộn của mình tới

3.000 lần. Kim Zmeskal có lẽ đã tập từng màn trong môn thể dục dụng cụ ít nhất 20.000 lần còn Janet Evans đã hoàn thành hơn 240.000 vòng chạy. Luyện tập sẽ đem lại thành công song mọi việc không hề đơn giản hay dễ dàng. Các vận động viên bơi lội trung bình bơi 10 dặm mỗi ngày với tốc độ 5 dặm/giờ trong bể. Tốc độ này nghe có vẻ không nhanh, song nhịp tim trung bình của họ đạt 160 nhịp. Hãy thử chạy bộ lên vài tầng cầu thang, rồi kiểm tra nhịp tim của bạn. Sau đó, hãy thử tưởng tượng phải chạy như vậy trong bốn giờ đồng hồ! Các vận động viên chạy marathon trung bình mỗi tuần chạy 160 dặm với tốc độ 10 dặm/giờ."

Mặc dù hầu hết các bạn sẽ không bao giờ và cũng không muốn trở thành vận động viên Olympic song các bạn có thể thành đạt trong bất kì lĩnh vực nào nếu nỗ lực, kỉ luật để xuất sắc trong ngành nghề của mình. Để chiến thắng trong bất kì trò chơi nào, bạn cần có tinh thần sẵn sàng trả giá.

Điểm mấu chốt không nằm ở tinh thần quyết thắng - mọi người đều có tinh thần này. Mà đó chính là tinh thần chuẩn bị cho chiến thắng.

PAUL "BEAR" BRYANT

Huấn luyện viên thành công nhất trong giải bóng đá dành cho sinh viên, với 323 trận thắng trong đó có sáu chức vô địch quốc gia và 13 giải thưởng khu vực

MƯỜI LẦN HOàN HẢO

Nếu tôi không luyện tập một ngày, chỉ mình tôi biết. Nếu tôi bỏ tập hai ngày, người quản lý sẽ biết.


Nếu tôi không tập ba ngày, tất cả khán giả sẽ biết. ANDRé PREVIN

Nhạc sĩ dương cầm, chỉ huy dàn nhạc kiêm nhạc sĩ

Ngày nay, Tom Boyer là một tư vấn viên tài năng, làm việc cùng với các tập đoàn lớn như Siemens, Motorola, Polaroid và Weyerhaeuser. Tuy nhiên, khi còn là thanh niên, Tom là một nhạc sĩ chơi đàn clarinet tâm huyết. Do anh sẵn lòng dành ra hai giờ luyện tập mỗi ngày - ngay cả trong những kì nghỉ gia đình - nên anh đã liên tục giành giải thưởng tại mọi cuộc thi trên Ohio. Một năm, vị chỉ huy dàn nhạc giao hưởng của trường trung học quyết định đăng ký bản dạo đầu "Semiramide" của Rossini để dự thi trong cuộc thi toàn bang do ông nghĩ không ai có thể độc tấu clarinet giỏi như Tom. Tuy nhiên, ông không biết rằng mặc dù trong bản nhạc chỉ có 20 tới 30 giây dành cho độc tấu clarinet song đó lại là đoạn nhạc vô cùng khó chơi - có lẽ là đoạn nhạc độc tấu clarinet khó chơi nhất từng được soạn ra.

Khi Tom bước vào bài học tiếp theo cùng Robert Marcellus, nhạc sĩ clarinet chính tại dàn nhạc giao hưởng Cleveland khi đó, cậu nhìn Robert và hỏi: "Cháu có bao nhiêu cơ hội chơi được đoạn nhạc này?"

Marcellous nhìn cậu và nói: "Đây là một việc khó khăn... nếu cháu có thể chơi 10 lần liên tiếp không mắc lỗi tại phòng tập thì cháu có thể chơi tốt trên sân khấu." Và rồi ông nói thêm: "Hãy luyện tập đi." Khi Tom chơi hết đoạn nhạc đúng một lần, ông giơ một ngón tay lên và nói: "Được một lần. Chơi tiếp đi." Và rồi lần thứ hai, thứ ba. Tới lần thứ tư thì Tom mắc lỗi.

Marcellous đưa ngón tay cái và ngón trỏ lên, ra dấu số không. "Bắt đầu lại từ đầu. Chơi lại đi... Lần thứ nhất. Chơi tiếp... Lần thứ hai...." Và cứ như thế trong vòng 45 phút sau khi Tom đã chơi được hết 10 lần liên tiếp mà không mắc lỗi. Và tất cả mọi việc thầy giáo làm chỉ là giơ ngón tay lên đếm - một, hai, ba,... Khi Tom chơi được 10 lần liên tiếp mà không mắc lỗi, thầy giáo nhìn cậu với một nụ cười thoáng qua trên gương mặt và nói: "Giờ, hãy nói cho ta nghe, cháu đã học được điều gì." Và chỉ sau đó ông mới cho Tom vài lời khuyên để chơi đoạn nhạc dễ dàng hơn.

Sau đó, Tom đã độc tấu rất hoàn hảo trong cuộc thi, và sáu năm sau, tại Học viện âm nhạc Cleveland, Tom đã tham gia biểu diễn trong Dàn nhạc giao hưởng Cleveland hai năm liền.

Sau một buổi biểu diễn, nghệ sĩ vĩ cầm huyền thoại Isaac Stern từng bị một người phụ nữ trung tuổi đe dọa: "Ồ, nếu tôi dành cả đời luyện tập thì cũng chơi được như ông!". Stern gay gắt đáp lại:


"Thưa quý bà, tôi đã làm như vậy đó!"

QUYẾT TâM TRỞ THàNH NGHỆ SĨ BẰNG MỌI GIá

Vào thập niên 1970, Wyland là nghệ sĩ cổ điển nghèo khó. ông đã dành tất cả tài sản, thời gian, công sức cho ước mơ của mình. ông vẽ tranh kiếm tiền. ông lập một triển lãm nghệ thuật tại trường cấp ba ở địa phương và bán những bức tranh đầu tiên của mình chỉ với giá 35 đô la. ông biết rằng cách duy nhất để tiếp tục phát triển là phải kiếm đủ tiền mua các dụng cụ cần thiết.

Rồi một ngày, thời khắc quyết định đã đến với chàng nghệ sĩ trẻ, mẹ Wyland gọi ông đến bảo: "Nghệ thuật chỉ là một sở thích chứ không phải là công việc thực sự. Hãy đi kiếm việc làm đi." Ngày hôm sau, mẹ đưa ông tới một công ty giới thiệu việc làm Detroit. Nhưng Wyland liên tiếp bị sa thải ba lần liền trong vòng ba ngày khi làm ba việc khác nhau. ông không thể làm những công việc chán ngắt tại các nhà máy - ông muốn được vẽ và sáng tạo. Một tuần sau, ông dựng studio trong tầng hầm và làm việc cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, ông cũng cho ra đời được một tác phẩm giúp ông đoạt được học bổng tại trường nghệ thuật Detroit.

Wyland vẽ mọi lúc có thể. Và ông cũng định bán đi một số bức tranh, nhưng chẳng bán được bức nào trong hàng năm trời. Nhưng vì ông đã xác định rõ rằng nghệ thuật là thứ duy nhất ông muốn theo đuổi, nên ông vẫn tiếp tục làm việc và mài giũa tài năng.

Một ngày nọ, Wyland nhận ra rằng ông phải đến nơi những nghệ sĩ khác đã phát triển, nơi những ý tưởng mới ra đời. Số phận của ông là trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng ở Laguna Beach, California. Cùng với giấc mơ cháy bỏng của mình, ông rời đến một studio nhỏ, chật hẹp để sống và làm việc trong những năm sau đó. Cuối cùng, ông cũng được mời tham dự một đại hội nghệ thuật, nơi ông có thể nói về công việc của mình và tiếp xúc với các nhà sưu tầm. Sau đó không lâu, các phòng trưng bày ở Hawaii phát hiện ra ông nhưng thường bán các tác phẩm mà không trả tiền cho ông, viện cớ rằng chi phí trưng bày rất cao. Giận dữ, thất vọng khi những tác phẩm nghệ thuật đầy tâm huyết được bán với giá cao mà bản thân mình thì không nhận được một đồng nào, Wylan nhận ra rằng ông cần phải mở một phòng trưng bày riêng. Tại phòng triển lãm đó, ông có thể quản lý việc kinh doanh các tác phẩm của mình - từ việc những bức tranh được đóng khung và treo thế nào, tới việc chúng được bán ra sao, bán cho ai. Sau 26 năm mở phòng trưng bày đầu tiên ở Laguna Beach, ông đã sáng tác tới 1000 tác phẩm mỗi năm (một trong số đó được bán với giá lên tới 200.000 đô la), cộng tác với Disney, sở hữu bốn căn nhà tại Hawaii, California, Florida và tận hưởng cuộc sống mà ông hằng mơ ước.

Có lẽ giống như Wyland, bạn cũng muốn biến niềm đam mê thành sự nghiệp của mình. Bạn có thể sẽ


thành công rực rỡ khi làm những việc mà mình yêu thích nếu sẵn sàng đầu tư cho nó. "Lúc ban đầu, giống như bao người khác, bạn sẽ gặp không ít khó khăn. Nhưng không có gì tuyệt vời hơn là đạt được thành công trong chính những lĩnh vực bạn yêu thích." Wyland nói.

Dù BẠN PHẢI GáNH CHỊU HI SINH, MẤT MáT

Năm 1987, chàng trai trẻ John Assaraf chuyển từ Toronto, Ontario tới Indianapolis, Indiana, để trở thành cộng sự của công ty kinh doanh bất động sản mới thành lập RE/MAX. John sẵn sàng chấp nhận mọi khó khăn.

Trong khi đồng nghiệp của anh ra quán bar uống bia, thì John vẫn tiếp tục làm việc để thực hiện ý định thuyết phục các văn phòng kinh doanh bất động sản gia nhập vào hệ thống của RE/MAX. John đã tới ít nhất năm đại lý bất động sản trong vòng năm ngày.

Ban đầu, mọi người cười nhạo John ngay tại văn phòng của họ. Làm sao họ có thể từ bỏ một phần thu nhập hiện có và danh tiếng của mình để gia nhập với một công ty non trẻ, đã từng hai lần thất bại chứ? Nhưng John rất say đắm với ước mơ của mình. Với nhiệt huyết, anh thậm chí còn muốn kết nạp cả văn phòng bất động sản số một của bang Indiana lúc bấy giờ. Mọi người nghĩ rằng John là một kẻ dở hơi. Nhưng anh vẫn kiên định, và chỉ năm năm sau, anh và các cộng sự đã đưa doanh thu của công ty lên tới trên một tỉ đô la và trở thành công ty đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh của mình. Ngày nay, RE/MAX đã có tới 1500 đối tác kinh doanh và tạo ra doanh thu mỗi năm lên tới trên bốn tỉ đô la, cùng với hơn 100 triệu đô la tiền hoa hồng.

Ngày nay, John có được thu nhập khá cao từ tiền lãi của công ty tại Indiana. Anh sống ở miền Nam California, dành thời gian của mình cho hai con trai, theo đuổi thú vui kinh doanh, viết sách và truyền đạt công thức thành công của mình cho mọi người.

ĐẦU TƯ THỜI GIAN

Một phần giá phải trả cho thành công là tinh thần sẵn sàng thực hiện bất kì nhiệm vụ cần thiết nào để hoàn thành công việc. Tinh thần đó tới từ tuyên bố bạn sẵn lòng hoàn thành công việc dù phải thực hiện những nhiệm vụ gì, phải trải qua bao lâu, và phải bất chấp điều gì sẽ xảy tới. Bạn không được viện dẫn bất kì lý do nào cả - chỉ có hiệu quả và kết quả xuất sắc mới được kể tới. Hãy xem xét những sự kiện sau:

• Michael Crichton là người sáng lập ra các chương trình truyền hình ER và đã từng giành giải thưởng Emmy và Peabody. Những cuốn sách ông viết đã bán được hơn 100 triệu bản trên 30 ngôn ngữ khác


nhau, và 12 cuốn trong số đó đã được dựng thành phim, trong đó 7 bộ phim do chính ông đạo diễn. Những cuốn sách và bộ phim của ông gồm có Jurassic Park (Công viên kỷ Jura), The Andromeda Strain, Congo, Twister, Westworld. ông là người duy nhất cùng một lúc là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất, bộ phim ăn khách nhất và chương trình truyền hình hay nhất tại Mỹ. Mặc dù có tài năng bẩm sinh, song Michael vẫn nói: "Người ta không viết sách - mà viết lại thành sách... Đây là một trong những sự thật khó chấp nhận nhất."

• Ernest Hemingway đã viết đi viết lại 39 lần cuốn Giã từ vũ khí. Quyết tâm đạt tới sự hoàn hảo cuối cùng đã giúp ông giành được giải thưởng Pulitzer và giải thưởng Nobel văn học.

• M. Scott Pech chỉ nhận được 5.000 đô la ứng trước cho tác phẩm The Road Less Travelled; tuy nhiên, ông sẵn sàng chấp nhận trả giá cho ước mơ của mình. Trong năm đầu tiên khi cuốn sách được xuất bản, ông đã tham gia vào 1.000 chương trình phỏng vấn trên đài để quảng cáo cho cuốn sách. ông tiếp tục thực hiện ít nhất một cuộc phỏng vấn mỗi ngày trong 12 năm tiếp theo, nhờ đó, cuốn sách đã giữ được vị trí trong danh sách Những cuốn sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn trong hơn 540 tuần (đây được ghi nhận là một kỷ lục) và bán ra hơn 10 triệu bản với hơn 20 ngôn ngữ khác nhau.

Tài năng chỉ đáng giá như hạt muối. Điểm khác nhau giữa một cá nhân có khả năng và một người thành đạt chính là khối lượng công việc vất vả.

STEPHEN KING

Tác giả của hơn 40 cuốn sách bán chạy nhất,

rất nhiều trong số này đã được chuyển thể thành phim ĐIỀU QUAN TRỌNG Là CẦN BIẾT TỰ TẠO ĐỘNG LỰC

Khi một tên lửa của NASA được phóng lên tại Cape Canaveral, nó sử dụng một phần lớn trong tổng lượng nhiên liệu chỉ để chiến thắng lực hút của trái đất. Sau khi đã vượt qua được trọng lực, tên lửa sẽ dễ dàng bay ngoài vũ trụ tới hết cuộc hành trình. Tương tự như vậy, một vận động viên nghiệp dư thường tham gia những ngày tập luyện dài với luật lệ nghiêm khắc trong vòng nhiều năm liền. Tuy nhiên, sau khi giành huy chương vàng hay một chức vô địch thế giới, những lời đề nghị làm người đại diện, phát ngôn, quảng cáo hay các cơ hội kinh doanh khác thường ập tới, cho phép họ được thư thả hơn một chút và tận dụng thành quả của những động lực luyện tập trước đây.

Cũng giống như hai trường hợp trên, dù làm việc cho bất kì một ngành hay một công ty nào, sau khi bạn đã chấp nhận hi sinh, khó khăn để được mọi người biết tới như một chuyên gia, một người trung thực, làm việc có hiệu quả và đúng giờ, bạn sẽ được gặt hái thành quả trong suốt phần đời còn lại. Khi tôi bắt đầu tham gia làm diễn giả, chưa ai từng biết tới tên tuổi tôi. Tôi càng tham gia nhiều hội thảo, càng diễn thuyết nhiều về những điều khách hàng mong muốn được nghe, danh tiếng của tôi càng lớn. Tôi có một tập tài liệu chứa đầy những bức thư khen ngợi, và hồ sơ ghi chép những thành tựu đạt được trong nhiều năm. Đối với việc viết sách cũng vậy. Tôi phải mất nhiều năm mới thành thục và viết ra những cuốn sách hay.

Nếu bạn tham gia vào ngành marketing, bạn phải đầu tư vô khối thời gian ban đầu trong khi không được nhận những gì xứng đáng với công sức bỏ ra. Bạn có thể phải làm việc trong hàng tháng trời mà không thu về một đồng nào song cuối cùng những nỗ lực của bạn sẽ đem lại hiệu quả, và cuối cùng bạn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn chính bạn nghĩ khả năng của mình có thể đem lại.

Tự tạo động lực là một phần quan trọng trong quy trình thành công. Thực tế, những người thành đạt hiểu rằng nếu bạn sẵn sàng chấp nhận trả giá ngay từ đầu, bạn có thể được hưởng thành quả từ những lợi ích trong suốt những năm về sau. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kws