Chương 3 : Tính xấu của Kuroko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứng cuối hàng ngũ tân sinh, Kuroko chậm rì rì cởi ra áo thun trắng.
Cho nên nói... Nghi thức gia nhập club bóng rổ của Seirin chính là — cởi quần áo??
Kuroko mê man nghiêng nghiêng đầu. Ah~ Nghi thức gia nhập nổi bần bật như thế này, khiến người ta cảm thấy thực khó chịu cũng thực rắc rối ~
Ô? Huấn luyện viên cư nhiên lại là senpai nữ phụ trách đăng kí thành viên club?
Vốn nghĩ đến, Momoi-san có thể lên làm quản lí đội bóng Teiko, đã là rất mạnh mẽ.
Nhưng mà, Aida senpai, bộ dáng nhìn qua, thực giống nữ vương đại nhân trong truyền thuyết tàn bạo không ngừng cầm roi đánh người.
Có lẽ là lời tác giả:
[Nghiêng đầu] Xem ra con gái trong thế giới này, quả nhiên đều rất cường hãn, phải cẩn thận cẩn thận a~
Momoi ojou-san, Riko ojou-san. Tinh thần hi sinh vĩ đại của hai người, chính là cống hiến kiệt xuất cho sự nghiệp đam mĩ!
[tung hoa] Hủ nữ cùng hủ nam quảng đại, nhất định sẽ không quên mọi người~~~
Được rồi, cho dù từ đầu đến cuối đều là miên man suy nghĩ, Kuroko quả nhiên vẫn bị người ta hoàn toàn bỏ qua~
Quen rồi quen rồi~ Cho nên Kuroko, tự nhiên đến vô cảm, lặng yên mặc vào áo thun trắng, lặng yên đi lên hàng đầu...
Chơi bóng rổ cũng thích, giả ma đi dọa người cũng thích... Hai cái loại này, bất luận là cái nào, cậu cũng không đành lòng dứt bỏ~
"Tôi là Kuroko..."
Bình tĩnh đi tới trước mặt nữ huấn luyện trẻ tuổi, bình tĩnh giữ lại Poker Face, bình tĩnh giơ cánh tay nhàn nhã...
"A ~~~~~~~~~~~~~~"
Bị tiếng thét chấn động nổ vang bên tai, Kuroko-kun thản nhiên nghiêng đầu tránh đi, lại thực thản nhiên gập lưng một góc chín mươi độ tiêu chuẩn.
"Chào mọi người. Tôi là Kuroko Tetsuya, rất mong được giúp đỡ... Còn có, tiếng hét thật chói tai, làm ơn nhỏ giọng."
________________
Club bóng rổ Seirin Gakuen, non nớt giống như một trường mới thành lập. So sánh với club bóng rổ của Teikou, cùng lắm chỉ có thể coi như một cái nhà trẻ không hơn. Tuy nhiên, nhà trẻ cũng có nhiều cái tốt, ít nhất là ở đây, giấc mơ của một đứa trẻ cũng sẽ thực thuần khiết. Hơn nữa, nuôi dưỡng một thế hệ em nhỏ, chẳng phải là rất thú vị sao ~
Nói tóm lại, vẫn là đi kiểm tra thực lực của Kagami-kun một chút đi ~
Kuroko một bóng ma đi về phía của Kagami đang lên rổ. Bị tiểu phúc hắc này để ý đến, Kagami thật đáng thương a~
Tuy rằng Kagami-kun trông thực hung bạo, nhưng đem ra so sánh, còn lâu mới đạt được đến đẳng cấp của Akashi-kun. Nên nói như thế nào a. Akashi-kun bình thường đã giống như một cái kem lạnh. Còn Kagami-kun khi nổi giận, nhiều nhất cũng chỉ là một cái kem sắp chảy mà thôi... Cấp độ sát khí chênh lệch thật lớn ~Cho nên...
"Đương nhiên là Kagami-kun rất lợi hại, cái này không cần thử cũng biết."
Kuroko bị Kagami kéo đi one on one, dễ dàng bị đánh bại, vẻ mặt đương nhiên nói ra câu đó...
Về phần Kagami, hắn bị một lời thản nhiên này đánh gục, hoàn toàn bại trận ngã xuống đất không dậy nổi.
"Tôi mạnh hay yếu, hiện tại cũng không quan trọng."
Mặc dù là chính mìn nói ra, nhưng không hiểu sao, lại có một loại cảm giác không cam tâm.
"Chúng ta không giống nhau."
Cái bóng, chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào ánh sáng mà tồn tại sao...
"Tôi là cái bóng."
Cậu là cái bóng, cái bóng luôn đồng hành cùng với ánh sáng...
Đối với con chim sải cánh bay trên bầu trời mà nói, bay càng cao, thì cái bóng của nó in trên mặt đất càng nhỏ. Cho đến một ngày, khi nó bay đủ cao, cái bóng sẽ bị nó vứt bỏ đi nơi nào? Ah, điều này thật phiền toái~
Ánh sáng, ở trên trời cao, phát ra hào quang tinh quang vạn trượng...
Cái bóng, ở dưới mặt đất, bảo vệ những kỉ niêm trống rỗng, nhìn về phía những ngôi sao xa...
Mà không biết phải làm thế nào để thuận theo ánh sáng, thật là phức tạp, khi bạn là một cái bóng.
Aomine-kun, để tôi nói cho cậu biết, "quang" mà không nghe lời sẽ bị trừng phạt như thế nào *cười*. Nhất định làm cho cậu cả đời không quên.
Mặc dù Kagami-kun không đủ khả năng để lật đổ Thế hệ Kỳ tích. Nhưng điều này cũng không quan trọng. Cái gọi là "nuôi dưỡng niềm vui", không phải chính là điều này sao~ Như vậy có thể thuần hóa Kagami-kun rất tốt *trầm tư sờ sờ cằm*
Kuroko muốn giống như Akashi, thực uy nghiêm thực mạnh mẽ... Chiều cao, kì thực vẫn có chút hi vọng, nhưng mà khí thế cùng sức mạnh, tuyệt đối không phải sở trường của mình.
Kuroko điểm điểm một ngón tay lên cái dạ dày trống rỗng, cánh tay mềm nhũn, khuôn mặt nhất thời ủ rũ...
Vậy, để có một thân thể mạnh mẽ, đầu tiên là phải...
"Trở nên cơ bắp."
Thần chú triệu hồi này liệu có tác dụng không a~
"Làm cho tôi cao hơn một chút đi ~"
"........................."
Thần chú quả nhiên là không có tác dụng...
Thật đáng tiếc, ông già Noel cũng không chạy loăng quăng vào mùa hè.
Cuộc sống thật là khó khăn~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro