Chương 6 : Trận đấu của Kuroko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kaijou, quả thực không hổ là trường học với thành tích thể thao ưu tú...
Kuroko đứng trước cổng Kaijou, không nhịn được cảm thán.
Không chỉ chiếm phần lớn diện tích trường học, mà tất cả các phương tiện thể thao đều rất toàn diện, quả nhiên danh bất hư truyền.
"Kuroko? Kuroko ~~~ Cậu ở đâu rồi ~~~"
Một tiếng gọi to của đội hữu kéo thần trí quay trở lại, Kuroko tao nhã lách qua đám đông tiến lên hàng đầu.
"Tôi ở đây..."
"Kuroko, thật là... Nhớ phải đứng ở nơi mà bọn này nhìn thấy được, biết không?"
Hyuga senpai dịu dàng xoa đầu cậu cười cười, bất đắc dĩ lên tiếng trách móc. Cảm giác này... cậu không ghét nó.
Còn nhớ, khi mới gia nhập đội chính tuyển của Teiko, mỗi lần cùng mọi người lên sân đấu, bản thân đều bất tri bất giác mà đi lang thang.
Cho nên, từ lúc bắt đầu, mọi người đều cố tình đem lực chú ý đặt trên người cậu, mà theo lời Kise là "không để cho Kurokocchi bị tụt lại phía sau."
Nhưng dù có chú ý như thế nào, cũng sẽ có lúc buông lỏng.
Kuroko Tetsuya âm thầm nắm chặt tay. Nếu có siêu năng lực tùy ý biến mất, cậu chắc chắn sẽ không thua bất kỳ ai!
[Tiểu Miêu: Này này! Làm ơn đi, Kuroko-kun, cậu rốt cuộc đang tự hào vì cái gì a!]
Hồi đó, sau khi tìm đi tìm lại vô số lần, toàn bộ kiên nhẫn vốn đã rất ít ỏi của Akashi-kun cuối cùng cũng bị cậu đem toàn bộ triệt sạch. Thế là đội trưởng đại nhân dốc hết tâm huyết sáng tạo ra "Bí kíp dự phòng trường hợp Kuroko đi lạc – Biện pháp chi tiết".
Thật sự... không khác gì kế hoạch tìm kiếm con cún cưng lạc nhà. Bọn họ rốt cuộc là có ý gì a~.... Kuroko yên lặng, trên đầu chảy xuống vài vạch hắc tuyến.
Khi mà kế hoạch này được đưa vào thảo luận, chính mình đã cực lực mạnh mẽ phản đối, chỉ tiếc đã thất bại.
Haizz~ Ai bảo người ta là "Thế hệ kỳ tích", còn cậu chỉ là "bóng ma thứ sáu" a~
Bỏ phiếu, vĩnh viễn là năm chọi một. Thật là làm cho người ta chua xót...
Vậy mới nói, không hổ là Akashi-kun, làm việc tuyệt đối không bao giờ có dù chỉ một sơ hở.
Cái biện pháp "nhất cử lưỡng tiện" này, quả nhiên cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra.
Chính là, dựa vào sở thích cùng tình yêu vô hạn với đồ ăn của Murasakibara-kun.
Chỉ trên người cần mang theo thứ đồ ăn mà Murasakibara-kun thích nhất, hắn hoàn toàn có thể dựa vào sự cố chấp của chính mình mà sáng tạo ra kỳ tích. Không những cả ngày đều đem tầm mắt tuyệt đối đặt trên người mình, cho dù để mất dấu mình, hắn cũng sẽ kiên định đi tìm cho bằng được....
Kuroko hắc tuyến đầy đầu.
Murasakibara-kun là đệ nhất mù đường, nhưng khả năng đánh hơi tìm đồ ăn của hắn, tuyệt đối không ai dám nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro