Shadow - Chương Ba (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mỗi giờ đều gây đả thương, nhưng giờ cuối mới hạ thủ."

- Tục ngữ

---

Có một cô gái mảnh dẻ đứng sau quầy tại Nhà nghỉ Hoa Kỳ. Cô nói với Shadow rằng anh đã được đặt phòng bởi người bạn của mình, và cô đưa anh chiếc chìa khóa bằng nhựa hình chữ nhật. Cô có mái tóc vàng nhạt và gương mặt giống loài gặm nhấm, dễ nhận thấy điều đó nhất khi cô đa nghi, và dịu đi khi cô mỉm cười. Cô từ chối nói với anh số phòng của ngài Thứ Tư, và khăng khăng đòi gọi điện thông báo cho ngài Thứ Tư biết vị khách của ông đã tới.

Ngài Thứ Tư bước ra từ một căn phòng dưới sảnh, và ngoắc tay gọi Shadow. 

"Lễ tang thế nào?" ông hỏi.

"Xong hết rồi," Shadow đáp.

"Cậu có muốn nói gì về nó không?"

"Không," Shadow nói.

"Tốt." Ngài Thứ Tư cười tươi. "Mấy ngày nay nói nhiều quá rồi. Nói nói nói. Đất nước này sẽ hòa thuận hơn nhiều nếu mọi người học được cách chịu đựng trong im lặng."

Ngài Thứ Tư quay trở về phòng mình, đối diện bên kia sảnh là phòng của Shadow. Có những tám bản đồ ở khắp phòng, đã được mở ra, trải trên giường hoặc dán trên tường. Ngài Thứ Tư vẽ khắp các tấm bản đồ bằng bút đánh dấu sáng màu, xanh lá phản quang, hồng chóe sáng và cam rực rỡ. 

"Tôi đã bị đánh úp bởi một thằng nhóc béo ú," Shadow nói. "Nó kêu tôi nói với ông rằng ông đã bị chuyển tới bãi cứt của lịch sử trong khi những người như nó lái những con limo xuống cao tốc của cuộc sống. Kiểu kiểu vậy."

"Thằng nhãi ranh," ngài Thứ Tư nói.

"Ông biết nó à?"

Ngài Thứ Tư nhún vai. "Ta biết nó là ai." Ông ngồi xuống, nặng nhọc, trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng. "Bọn nó không có manh mối nào đâu. Cậu cần ở thị trấn này bao lâu nữa?"

"Tôi không biết. Có lẽ là tuần tới. Tôi nghĩ mình cần thu dọn đồ đạc của Laura. Chăm sóc căn hộ, tống khứ quần áo cô ấy đi, mấy chuyện như thế. Chuyện đấy sẽ làm mẹ cô ấy phát điên lên, nhưng bà ta xứng đáng bị như vậy."

Ngài Thứ Tư gật cái đầu to tướng của mình. "Chà, cậu càng xong sớm, chúng ta càng có thể rời khỏi Eagle Point sớm. Chúc ngủ ngon."

Shadow bước qua hành lang. Phòng anh là một bản sao của phòng ngài Thứ Tư, kể cả tấm ảnh hoàng hôn đẫm máu trên bức tường phía trên giường. Anh đặt một phần pizza phô mai và thịt viên, rồi đi tắm, đổ hết các chai sữa tắm nhựa bé xíu xuống nước, làm nó sủi bọt.

Anh quá to con để có thể nằm xuống bồn tắm, nên anh ngồi trong đó và tận hưởng nhất có thể. Shadow tự hứa với bản thân một chầu tắm thật thư thái khi anh ra khỏi tù, và anh đã giữ lời hứa.

Bánh pizza được đưa tới ngay khi anh ra khỏi bồn, Shadow ăn nó, nuốt trôi nó xuống cùng với một lon bia ngọt.

Shadow nằm trên giường, suy tư. Đây là chiếc giường đầu tiên sau khi anh được tư do, và suy nghĩ đó khiến anh thấy ít vui vẻ hơn anh tưởng. Anh để rèm cửa mở, ngắm nhìn ánh đèn xe hơi và các cửa hàng thức ăn nhanh qua ô cửa kính, cảm thấy thoải mái khi biết rằng có một thế giới khác ngoài kia, một thế giới anh có thể bước tới bất cứ khi nào anh muốn.

Đừng đến đó, Shadow nghĩ. Anh quyết định nghĩ về thứ khác. Anh nghĩ về những mánh chơi đồng xu. Shadow biết rằng anh không có tố chất để trở thành ảo thuật gia: anh không thể thêu dệt nên những câu chuyện cần thiết cho niềm tin, hay anh không thể làm trò với các lá bài, hoặc biến ra những bông hoa giấy. Nhưng anh chỉ muốn điều khiển đồng xu; anh thích kỹ thuật của nó. Anh bắt đầu liệt kê những đồng xu biến mất mà anh đã học được, điều nhắc anh nhớ về đồng xu anh ném vào mộ của Laura, và rồi, trong đầu anh, Audrey đang nói với anh rằng Laura đã chết với con chim của Robbie trong miệng, và một lần nữa anh cảm thấy chút đau đớn nhói tim mình.

Mỗi giờ đều gây đả thương, nhưng giờ cuối mới hạ thủ. Anh đã nghe thấy điều này ở đâu nhỉ?

Anh nghĩ về bình luận của ngài Thứ Tư và mỉm cười, một cách vô tình: Shadow đã nghe rất nhiều người nói với nhau rằng đừng kìm nén cảm xúc, hãy để cảm xúc được thể hiện, hãy để nỗi đau được rũ bỏ. Shadow nghĩ có rất nhiều điều để nói về việc kìm nén cảm xúc. Nếu ta kìm nén nó đủ lâu và đủ sâu, anh tin rằng, sớm muộn gì ta sẽ cũng không thể cảm nhận được gì nữa.

Giấc ngủ đến với Shadow, mà anh không nhận ra.

Anh đang bước đi...

Anh đang bước đi qua một căn phòng lớn hơn cả một cái thành phố, mọi nơi anh thấy đều có những bức tượng, những bức phù điêu và những bức tranh gỗ thô ráp. Anh đang đứng cạnh một bức tượng của một người giống phụ nữ: cặp vú lõa lồ của cô treo lủng lẳng trước ngực, quanh eo là một chuỗi các bàn tay bị chặt cụt, hai tay cầm những mũi dao sắc nhọn, và, thay vì là cái đầu, thì từ cổ cô trở lên có hai con rắn sinh đôi, thân mình nó uốn éo, mặt đối mặt, sẵn sàng tấn công. Có điều gì đó rất đáng lo về bức tượng đó, một sự sai trái sâu sắc và dữ dội. Shadow bước giật lùi khỏi nó.

Anh bắt đầu bước qua hành lang. Những con mắt khắc trổ của những bức tượng có mắt trông như đang theo dõi từng bước chân của anh. 

Trong giấc mơ của mình, anh nhận ra mỗi bức tượng đều có một cái tên đang cháy phừng phừng trước mặt chúng. Người đàn ông với mái tóc trắng, đeo vòng cổ răng người, tay cầm trống, tên là Leucotios; người phụ nữ với cặp hông nở nang và những con quái vật rơi xuống từ vết rạch khổng lồ giữa hai chân bà tên là Hubur; còn người đàn ông đầu cừu đang cầm một quả bóng vàng tên là Hershef.

Một giọng nói trong vắt, kiểu cách và chuẩn xác, đang nói với anh, trong giấc mơ, nhưng anh không thể thấy được ai cả.

"Đây là những vị thần bị lãng quên, và có thể giờ này họ cũng đã chết rồi. Họ có thể được tìm thấy trong những cuốn sách lịch sử khô khan. Họ đã biết mất, hoàn toàn biến mất, nhưng danh nghĩa và hình ảnh của họ vẫn ở lại với chúng ta."

Shadow rẽ vào một góc, và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng khác, thậm chí còn rộng hơn căn phòng đầu tiên. Căn phòng rộng xa hơn mắt người có thể thấy. Ở gần anh là hộp sọ của một con voi ma mút, có màu nâu và được đánh bóng, và một chiếc áo choàng không tay màu đất đỏ làm từ lông thú, được mặc bởi một người phụ nữ nhỏ nhắn với cánh tay trái bị biến dạng. Cạnh đó là ba người phụ nữ, mỗi người được tạc từ cùng một tảng đá hoa cương, nối với nhau ở thắt lưng: gương mặt họ có vẻ ngoài dang dở, nóng vội, mặc dù cặp vú và cơ quan sinh dục ngoài được tạc với sự tỉ mỉ, công phu; có một con chim không biết bay mà Shadow không nhận diện được, cao gấp đôi anh, với cái mỏ như loài chim kền kền, nhưng hai cánh tay lại giống người: vân vân, và vân vân.

Giọng nói lại lên tiếng một lần nữa, như thể nó đang giảng giải cho một lớp học, rằng, "Đây là những vị thần đã bị mất khỏi ký ức. Thậm chí tên họ cũng không còn. Những người thờ phụng họ cũng đã bị quên lãng như chính vị thần của họ. Vật tổ của họ đã bị phá vỡ từ lâu và bị ném xuống đất. Các linh mục cuối cùng của họ đã chết mà không thể truyền lại bí mật của mình."

"Các vị thần chết đi. Và khi họ thực sự chết, họ không được thương tiếc và không được công nhận. Ý niệm khó giết hơn con người, nhưng cuối cùng, ý niệm vẫn có thể bị giết."

Có tiếng xì xào bắt đầu chạy xuyên hội trường, một tiếng thì thầm nho nhỏ khiến Shadow, trong mơ, trải nghiệm một nỗi sợ ớn lạnh và khó giải thích. Một sự hoảng loạn bao trùm lên anh, trong hội trường của những vị thần mà chính sự tồn tại của họ đã bị lãng quên - những vị thần gương mặt bạch tuộc và những vị thần là những cánh tay ướp xác hoặc đá lở hoặc cháy rừng...

Shadow thức dậy với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, trán anh đẫm mồ hôi, anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Các chữ số màu đỏ trên đồng hồ cạnh giường cho biết thời gian là 1 giờ 3 phút sáng. Ánh sáng của bảng hiệu Khách sạn Hoa Kỳ bên ngoài chiếu qua cửa sổ phòng ngủ của anh. Loạng choạng, Shadow đứng dậy và bước vào phòng tắm nhỏ xíu. Anh đi tiểu mà không bật đèn lên, rồi quay lại phòng ngủ. Giấc mơ vẫn còn rõ rệt và sống động trong tâm trí anh, nhưng anh không thể tự giải thích vì sao nó lại làm anh sợ đến vậy.

Ánh sáng chiếu vào phòng từ bên ngoài không sáng lắm, nhưng đôi mắt của Shadow đã quen dần với bóng tối. Có một người phụ nữ ngồi bên giường anh.

Anh biết cô. Anh sẽ luôn nhận ra cô trong đám đông cả ngàn người, hoặc cả trăm ngàn người. Cô vẫn đang mặc bộ suit màu xanh thủy thủ lúc người ta chôn cô.

Giọng cô thì thầm, nhưng lại quen thuộc. "Em đoán là," Laura nói, "anh định hỏi em rằng em đang làm gì ở đây."

Shadow không nói gì.

Anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng và, cuối cùng, anh cũng hỏi, "Là em đó sao?"

"Vâng," cô đáp. "Em lạnh quá, cún con à."

"Em đã chết rồi."

"Đúng," cô nói. "Đúng, em đã chết." Cô vỗ vào chiếc giường cạnh mình. "Đến đây và ngồi cạnh em nào," cô nói.

"Không," Shadow nói. "Anh nghĩ từ giờ mình sẽ ngồi đây. Chúng ta có vài vấn đề chưa được giải quyết."

"Như việc em đã chết?"

"Có thể lắm, nhưng anh đang nghĩ nhiều hơn tới cách em chết kìa. Em và Robbie."

"Ồ," cô nói. "Là chuyện đó."

Shadow có thể ngửi thấy - hoặc anh nghĩ, có lẽ anh chỉ đơn giản là tưởng tượng ra mình ngửi thấy - một mùi thối rữa, của hoa và của chất bảo quản. Vợ anh - vợ cũ của anh... không, anh tự chỉnh đốn mình, người vợ quá cố của anh - ngồi trên giường và nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt.

"Cún con," cô nói. "Anh có thể - anh có nghĩ mình có thể nào lấy cho em - một điếu thuốc được không?"

"Anh tưởng em bỏ thuốc rồi."

"Em bỏ rồi," cô nói. "Nhưng em không còn phải bận tâm về các mối nguy hại sức khỏe nữa. Em nghĩ thuốc lá sẽ làm dịu thần kinh của em. Có một cái máy bán tự động ở ngoài sảnh ấy."

Shadow mặc quần jean và áo thun vào rồi đi, chân trần, ra ngoài sảnh. Nhân viên bán hàng đêm là một người đàn ông trung niên, đang đọc một cuốn sách của John Grisham. Shadow mua một gói Virginia Slims từ máy bán tự động. Anh hỏi mua nhân viên một hộp diêm.

"Cậu ở phòng cấm hút thuốc đấy," ông nhân viên nói. "Ngay bây giờ, nhớ đảm bảo mở hết cửa sổ." Ông đưa Shadow một hộp diêm và một cái gạt tàn nhựa với logo Nhà nghỉ Hoa Kỳ trên đó.

"Đã hiểu," Shadow nói.

Anh quay lại phòng ngủ. Giờ cô đã nằm duỗi dài trên tấm đệm nhăn nhúm. Shadow mở cửa sổ và đưa cho cô gói thuốc cũng như hộp diêm. Những ngón tay cô lạnh ngắt. Cô đốt một que diêm và anh thấy móng tay cô, trông vẫn như lúc nguyên thủy, nhưng đã bị dập nát bét, và có chút bùn bên dưới chúng. 

Laura châm lửa cho điếu thuốc, rít một hơi, thổi diêm tắt. Cô rít thêm một hơi nữa. "Em chẳng ngửi thấy vị gì," cô nói. "Em không nghĩ cái này sẽ giúp được cái gì đâu."

"Anh xin lỗi," anh nói.

"Em cũng vậy," Laura nói.

Khi cô rít đầu thuốc cháy đỏ, và anh có thể nhìn thấy gương mặt của cô.

"Vậy," cô nói. "Họ đã thả anh ra."

"Đúng vậy."

Đầu thuốc ánh lên sắc cam lửa. "Em vẫn rất cảm kích. Lẽ ra em không nên để anh dính vào việc đó."

"Ừ thì," anh nói, "anh đã đồng ý làm việc đó. Anh đã có thể nói không." Anh tự hỏi vì sao mình không thấy sợ cô: vì sao một giấc mơ về một cái viện bảo tàng có thể để lại nỗi kinh hoàng cho anh, trong khi anh có vẻ đang đương đầu với một cái xác chết biết đi mà không hề thấy sợ hãi.

"Vâng," cô nói. "Anh đã có thể nói không. Anh chàng vụng về lớn tướng à." Khói thuốc bao quanh gương mặt cô. Cô trông đẹp tuyệt trần trong ánh đèn mờ ảo. "Anh muốn biết chuyện giữa em và Robbie không?"

"Chắc là có."

Cô dụi điếu thuốc vào gạt tàn. "Anh ở trong tù," cô nói. "Và em cần ai đó để trò chuyện. Em cần một bờ vai để dựa vào mà khóc. Anh đã không có ở đó. Em đã rất buồn."

"Anh xin lỗi." Shadow nhận ra có gì đó khang khác trong giọng của cô, và anh cố tìm ra nó là gì.

"Em biết. Nên tụi em gặp nhau đi uống cà phê. Nói về chuyện tụi em sẽ làm gì sau khi anh ra tù. Sẽ tốt thế nào nếu em gặp lại anh. Anh ta thật sự mến anh, anh biết đấy. Anh ta muốn cho anh công việc cũ."

"Ừ."

"Và rồi Audrey đi thăm em gái trong một tuần. Lúc đó là, ồ, một năm, mười ba tháng sau khi anh đi." Giọng cô thiếu biểu cảm; từng từ cô nói đều đều và buồn tẻ, như những viên sỏi, từng viên một, rớt xuống một cái giếng sâu. "Robbie ghé qua nhà em. Tụi em cùng uống say. Tụi em đã làm chuyện đó trên sàn phòng ngủ. Chuyện đó thật tuyệt. Thật sự rất tuyệt."

"Anh không cần phải nghe điều đó đâu."

"Không cần sao? Em xin lỗi. Khi chết rồi thì mọi thứ khó chắt lọc hơn. Chuyện đó như một tấm ảnh vậy, anh biết đấy. Nó không quan trọng lắm đâu."

"Nó quan trọng với anh."

Laura châm một điếu thuốc khác. Chuyển động của cô trơn tru và thành thạo, không khó khăn gì. Shadow tự hỏi, trong một khoảnh khắc, liệu cô đã chết thật chưa. Có lẽ đây lại là một trò lừa gạt công phu nào đó. "Vâng," cô nói. "Em hiểu. Ừm, tụi em đã tiếp tục chuyện tình này - mặc dù tụi em không gọi nó là vậy, tụi em không gọi nó là gì cả - trong gần như hai năm cuối."

"Em có định bỏ anh vì hắn ta không?"

"Tại sao em lại làm vậy? Anh là gấu bự của em. Anh là cún con của em. Anh đã làm những điều anh làm vì em. Em đã chờ anh ba năm để anh quay lại với em. Em yêu anh."

Anh tự ngăn bản thân mình nói Anh cũng yêu em. Anh không định nói điều đó. Không bao giờ nữa. "Vậy chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm nọ?"

"Cái đêm em bị giết hả?"

"Ừ."

"Thì, Robbie và em đi ra ngoài để nói về bữa tiệc chào đón bất ngờ dành cho anh. Bữa tiệc đó hẳn sẽ rất vui. Và em nói với anh ta tụi em đã xong. Kết thúc. Bây giờ anh đã quay về và đó là cách mọi chuyện phải diễn ra."

"Ừm. Cảm ơn em, bé cưng."

"Không có gì đâu, anh yêu." Một nụ cười thoáng qua gương mặt cô. "Tụi em bắt đầu khóc lóc ủy mị. Điều đó thật ngọt ngào. Tụi em bắt đầu ngu ngốc. Em đã rất say. Anh ta thì không. Anh ta phải lái xe. Tụi em đang lái về nhà và em thông báo rằng em sẽ cho anh ta một lần thổi kèn tạm biệt cuối cùng, rồi em cởi khóa quần anh ta, và em đã làm chuyện đó."

"Sai lầm lớn đấy."

"Khỏi phải nói. Em đã đập vai mình vào cần số, Robbie cố đẩy em ra để đưa chiếc xe trở lại đúng số, rồi tụi em chệch hướng, có một tiếng kêu rắc lớn và em nhớ thế giới bắt đầu xoay vòng xoay vòng, và em nghĩ, 'Mình sắp chết rồi.' Mọi chuyện rất bình thản. Em nhớ rõ. Em không thấy sợ. Và rồi em không còn nhớ thêm gì nữa hết."

Có mùi như nhựa cháy. Đó là từ điếu thuốc, Shadow nhận ra: nó đã cháy xuống tới đầu lọc. Laura trông có vẻ không để ý gì.

"Em đang làm gì ở đây, Laura?"

"Một người vợ không thể tới thăm chồng mình hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro