Shadow - Chương Hai (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Laura nằm nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực. Cô mặc một bộ suit cứng nhắc màu xanh anh chưa thấy bao giờ. Mái tóc nâu dài của cô được vén ra khỏi mắt. Đó là Laura của anh và cũng chẳng phải: sự thanh thản của nàng, anh chợt nhận ra, trông thật giả tạo. Laura luôn là một người ngủ không yên.

Audrey đặt bó hoa violet mùa hè lên ngực Laura. Cô lầm bầm gì đó trong miệng một lát, rồi nhổ nước bọt, với lực rất mạnh, vào thẳng gương mặt đã chết của Laura.

Bãi nước bọt dính lên má Laura, và bắt đầu chảy xuống phía tai.

Lúc đó Andrey đang bước ra ngoài cửa. Shadow đuổi theo cô.

"Audrey?" anh hỏi.

"Shadow? Anh vượt ngục à? Hay họ thả anh ra?"

Anh tự hỏi liệu cô có đang dùng thuốc an thần hay không. Giọng cô nghe xa xăm và lạnh lùng.

"Người ta thả tôi hôm qua. Giờ tôi tự do rồi." Shadow nói. "Chuyện đó là cái quái gì vậy?"

Cô dừng lại trong hành lang tối. "Mấy bông violet đó hả? Đó luôn là loại hoa yêu thích của ả. Khi còn nhỏ chúng tôi thường cùng nhau đi hái chúng."

"Không phải chuyện mấy bông hoa."

"Ồ, chuyện đó à," cô nói. Cô lau một giọt nước vô hình trên khóe miệng. "Ừ thì, tôi nghĩ mọi thứ rõ ràng rồi đấy."

"Không phải với tôi, Audrey."

"Họ chưa kể anh nghe gì sao?" Giọng cô bình tĩnh, vô cảm. "Vợ anh chết cùng với con chim của chồng tôi trong miệng, Shadow à."

Anh quay ngược vào nhà tang lễ. Ai đó đã lau bãi nước bọt đi.

---

Sau bữa trưa - Shadow ăn tại quán Burger King - là lễ mai táng. Chiếc hòm màu kem của Laura được chôn trong một nghĩa trang không tôn giáo nhỏ ngoài rìa thị trấn: không hàng rào, một đồng cỏ nhiều cây cối và đồi dốc với những bia mộ bằng đá hoa cương đen và đá cẩm thạch trắng.

Anh được chở tới nghĩa trang trong xe mai táng Wendell, cùng với mẹ của Laura. Bà McCabe dường như cảm thấy rằng cái chết của Laura là do lỗi của Shadow. "Nếu cậu ở đây," bà nói, "chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi không biết vì sao con bé lại cưới cậu. Tôi đã bảo nó rồi. Tôi cứ liên tục bảo nó. Nhưng đâu ai nghe lời mẹ mình đâu, phải không?" Bà dừng lời, nhìn kỹ vào mặt Shadow. "Cậu lại đánh nhau à?"

"Vâng," anh đáp.

"Thứ mọi rợ," bà nói, rồi im miệng, ngẩng đầu lên khiến cằm run nhẹ, và nhìn thẳng về phía trước.

Trước sự ngạc nhiên của Shadow, Audrey Burton cũng có mặt tại tang lễ, đang đứng phía sau. Dịch vụ tang lễ nhanh chóng kết thúc, quan tài được hạ xuống vào đất lạnh. Mọi người tản đi. 

Shadow không rời khỏi đó. Anh đứng với hai tay nhét trong túi, run rẩy, nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên mặt đất.

Trên đầu bầu trời màu xám đen, trơn và nhẵng như một tấm gương. Tuyết tiếp tục rơi, một cách thất thường, trong những mẩu nhỏ được đổ xuống một cách ma mị.

Còn điều gì đó anh muốn nói với Laura, và anh đã chờ cho đến khi anh biết điều đó là gì. Thế giới bắt đầu dần mất đi ánh sáng và màu sắc. Bàn chân Shadow đang tê cóng, trong khi tay và mặt anh đau đớn vì cái lạnh. Anh vùi tay mình trong túi cho ấm, và những ngón tay của anh đặt gần đồng vàng.

Anh bước về phía mộ. 

"Cái này dành cho em," anh nói.

Vài xẻng đất đã được xúc đổ vào quan tài, nhưng lỗ đất còn lâu mới lấp đầy. Anh ném đồng vàng xuống mộ cùng Laura, rồi anh đẩy thêm đất vào lỗ để giấu đồng tiền khỏi những tên đào một tham lam. Anh phủi đất khỏi tay và nói, "Chúc ngủ ngon, Laura." Rồi anh nói tiếp, "Anh xin lỗi." Anh quay mặt hướng về phía ánh sáng thị trấn, và bắt đầu đi bộ trở lại Eagle Point. 

Nhà nghỉ của anh còn cách hai dặm nữa, nhưng sau khi dành ba năm trong tù anh thấy thích thú với suy nghĩ rằng mình có thể đơn giản là đi và cứ đi, đi mãi nếu cần thiết. Anh có thể tiếp tục đi về phía Bắc, nhận ra mình đã ở Alaska, hoặc hướng về phương Nam, đến Mexico và xa hơn thế nữa. Anh có thể đi đến Patagonia, hoặc Tierra del Fuego.

Một chiếc xe chạy tới và dừng ngay cạnh anh. Cửa sổ xe hạ xuống. 

"Muốn đi nhờ không, Shadow?" Audrey Burton hỏi.

"Không," anh nói. "Và không phải từ cô."

Anh tiếp tục bước đi. Audrey chạy cạnh anh với tốc độ ba dặm trên giờ. Hoa tuyết nhảy múa trong ánh đèn pha.

"Tôi tưởng ả là bạn thân của mình," Audrey nói. "Bọn tôi nói chuyện hằng ngày. Khi Robbie và tôi cãi lộn, ả là người đầu tiên biết chuyện  - chúng tôi sẽ ra quán Chi-Chi's để uống margarita và bàn luận về sự ngu dốt của đàn ông. Hóa ra từ trước đến giờ ả lén lút với hắn sau lưng tôi."

"Làm ơn đi đi, Audrey."

"Tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi có lý do hợp lý cho những chuyện mình đã làm."

Anh không nói gì.

"Này!" cô hét lên. "Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy!"

Shadow quay lại. "Cô muốn tôi nói với cô rằng cô đã đúng khi nhổ vào mặt Laura sao? Cô muốn tôi nói điều đó không đau đớn ư? Hay những gì cô nói với tôi khiến tôi ghét cô ấy hơn là nhớ cô ấy? Điều đó sẽ không xảy ra đâu, Audrey."

Cô chạy cạnh anh thêm vài phút nữa mà không nói lời nào. Rồi cô hỏi, "Vậy, trong tù thế nào, Shadow?"

"Ổn cả," Shadow đáp. "Cô sẽ có cảm giác như ở nhà."

Cô đặt chân lên bàn đạp ga khiến động cơ gầm lên, và lái đi khỏi đó.

Trong ánh đèn pha mất hút, thế giới trở nên tối lại. Hoàng hôn dần mờ vào màn đêm. Shadow hi vọng việc đi bộ sẽ giữ ấm mình, sẽ lan tỏa hơi ấm qua bàn tay và bàn chân lạnh như đá của anh. Điều đó đã không xảy ra.

Hồi ở trong tù, có một lần Low Key Lyesmith từng nhắc về cái nghĩa trang nhà tù nhỏ phía sau trạm xá có tên Bone Orchard, và hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí Shadow. Đêm đó anh mơ thấy vườn cây dưới ánh trăng, những cái cây xương trắng, cuối cành cây là những bàn tay xương xẩu, rễ của nó cắm sâu xuống những ngôi mộ. Trong giấc mơ của anh, có một loại quả mọc trên những cái cây trong khu vườn xương đó, và có một thứ gì đó rất đáng lo về những loại quả này, nhưng khi thức dậy, anh không còn nhớ được những quả lạ mọc trên cây,  và tại sao anh thấy chúng rất khó chịu.

Xe cứ chạy qua anh. Shadow ước gì có vỉa hè đi bộ. Anh vấp phải thứ gì đó anh không thấy được trong bóng tối và ngã rạp xuống rãnh nước bên đường, tay phải anh chìm trong vài inch bùn lạnh. Anh dựng mình đứng dậy và lau tay vào quần. Anh đứng đó, khó hiểu. Anh chỉ còn đủ thời gian để nhận ra có ai đó đang đứng cạnh mình trước khi thứ gì đó ẩm ướt đè vào mũi và miệng anh, rồi anh ngửi thấy một mùi khói hóa học nồng nặc.

Lần này con mương có vẻ ấm áp và thoải mái.

---

Hai thái dương của Shadow cảm thấy như thể chúng được gắn lại với phần còn lại của hộp sọ bằng những cây đinh lợp mái. Tay anh bị trói lại sau lưng có cảm giác bằng một loại dây nào đó. Anh đang ở trong xe, ngồi trên ghế bọc da. Trong một khoảnh khắc anh tự hỏi liệu có điều gì đó sai sai với khả năng nhận thức chiều sâu của mình hay không và rồi anh hiểu ra rằng, không, ghế bên kia thật sự cách rất xa.

Có ai đó đang ngồi cạnh anh, nhưng anh không thể quay qua nhìn họ được.

Thằng nhóc con mập ú ngồi đầu kia chiếc limo lấy một lon Coca diet từ quầy cocktail và mở nó ra. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen dài làm từ loại chất liệu mềm rũ nào đó, và hắn trông không quá độ tuổi dậy thì: một nốt mụn nhỏ còn vương một bên má hắn. Hắn cười khi thấy Shadow đã thức dậy. 

"Chào, Shadow," hắn nói. "Đừng giỡn mặt với tao."

"Được thôi," Shadow nói. "Tôi sẽ không giỡn mặt với cậu. Cậu có thể thả tôi ở Nhà nghỉ Hoa Kỳ không, nằm ngay cạnh đường giao bang ấy?"

"Đánh hắn đi," thằng nhóc nói với người bên trái Shadow. Một cúi đấm được chuyển vào dạ dày anh ngay hạch đám rối dương, làm anh nghẹt thở, gập người lại làm đôi. Anh ngồi thẳng người lên, chậm rãi.

"Tao đã nói đừng giỡn mặt với tao. Lúc nãy mày đã giỡn mặt với tao. Trả lời ngắn và vào trọng tâm, không thì tao sẽ giết mày. Hoặc có lẽ tao sẽ không giết mày đâu. Có lẽ tao sẽ để tụi nhỏ đấm vỡ từng khúc xương trong cơ thể mày. Có hai trăm lẻ sáu cái. Nên đừng giỡn mặt với tao."

"Đã hiểu," Shadow nói.

Đèn trần trong xe limo đổi màu từ tím sang xanh dương, qua xanh lá rồi tới vàng. 

"Mày đang làm việc cho lão già Thứ Tư," thằng nhóc nói. 

"Phải," Shadow nói.

"Lão đang theo đuổi cái quái gì vậy? Ý tao là, lão đang làm gì ở đây? Hẳn lão phải có kế hoạch. Kế hoạch đó là gì?"

"Tôi bắt đầu làm việc cho ngài Thứ Tư vào sáng nay," Shadow nói. "Tôi chỉ là một tên sai vặt."

"Ý mày nói là mày không biết?"

"Tôi đang nói là tôi không biết."

Thằng nhóc mở áo khoác và lấy ra một hộp thuốc lá bằng bạc từ túi áo trong. Hắn mở hộp ra, mời Shadow một điếu. "Hút không?"

Shadow nghĩ về việc yêu cầu được gỡ trói, nhưng quyết định không nói gì. "Không, cảm ơn," anh nói.

Điếu thuốc lấy ra được cuốn bằng tay, và khi thằng nhóc châm lửa, bằng một cái bật lửa Zippo đen nhám, nó có mùi hơi giống các bộ phận điện tử lúc bị đốt. 

Thằng nhóc rít một hơi sâu, rồi giữ hơi lại. Hắn để khói nhả ra từ miệng, rồi lại hít ngược nó vào hai cánh mũi. Shadow nghi hắn đã tập luyện trước gương một thời gian trước khi làm trò này ở nơi công cộng. "Nếu mày nói dối tao," thằng nhóc nói, như thể từ một khoảng cách xa lắm, "tao sẽ giết mày. Mày biết mà."

"Như cậu đã nói."

Thằng nhóc rít thêm một hơi dài từ điếu thuốc. "Mày nói mày đang ở Nhà nghỉ Hoa Kỳ hả?" Hắn gõ vào cửa sổ tài xế sau lưng hắn. Cửa sổ hạ xuống. "Này. Nhà nghỉ Hoa Kỳ, nằm ngay cạnh đường giao bang. Chúng ta cần thả khách xuống."

Gã tài xế gật đầu, và tấm kính được nâng lên lại.

Đèn sợi quang lấp lánh bên trong chiếc limo tiếp tục thay đổi, quay vòng bộ màu mờ ảo của nó. Shadow cảm thấy như đôi mắt thằng nhóc cũng đang lấp lánh theo, màu xanh lá của một màn hình máy tính cổ lỗ xỉ.

"Mày nói với lão Thứ Tư điều này. Mày nói với lão, lão là lịch sử rồi. Lão đang bị quên lãng. Lão già khú đế rồi. Nói với lão rằng bọn tao là tương lai và bọn tao đéo quan tâm về lão hay về những đứa như lão. Lão đã bị chuyển tới bãi rác của lịch sử trong khi những người như tao lái những con limo xuống đường cao tốc của ngày mai."

"Tôi sẽ nói với ông ấy," Shadow nói. Anh bắt đầu cảm thấy choáng váng. Anh hi vọng mình sẽ không thấy phát ốm mà nôn ra ngoài.

"Nói với lão rằng tụi tao đã tái lập trình thực tại. Nói với lão rằng ngôn ngữ là một con virus, tôn giáo là một hệ điều hành và những lời cầu nguyện chỉ là đống thư rác. Nói với lão còn không tao sẽ giết mày," thằng nhóc nói nhẹ nhàng qua làn khói thuốc.

"Đã hiểu," Shadow nói. "Cậu có thể thả tôi ở đây. Tôi có thể tự đi bộ đến nơi."

Thằng nhóc gật đầu. "Rất vui được nói chuyện với mày," hắn nói. Khói thuốc đã làm hắn dịu xuống. "Mày nên biết nếu tụi tao giết mày thì tụi tao sẽ xóa mày luôn. Hiểu chứ? Một cú click chuột và mày sẽ bị ghi đè với những những con số không và một ngẫu nhiên. Hoàn tác không phải một lựa chọn." Hắn gõ cửa sổ sau lưng hắn. "Thả nó xuống đây," hắn nói. Rồi hắn quay lại hướng Shadow, chỉ vào điếu thuốc. "Da cóc tổng hợp," hắn nói. "Mày có biết người ta có thể tổng hợp được bufotenine chưa?"

Xe dừng lại, và cửa mở ra. Shadow trèo ra ngoài một cách khó khăn. Dây trói bị cắt. Shadow quay lại. Bên trong chiếc xe đã trở thành một đám mây khói quằn quại, bên trong hai ánh đèn lóe lên, giờ có màu đồng, như cặp mắt một con cóc. "Tất cả là về mô hình chi phối, Shadow. Không gì quan trọng hơn. Mà này, rất tiếc khi nghe tin về vợ mày."

Cánh cửa đóng lại, và chiếc limo chạy đi, lặng lẽ. Shadow còn cách nhà nghỉ vài trăm thước, và anh bước tới đó, hít thở không khí lạnh, đi qua những ánh đèn vàng xanh đỏ quảng cáo mọi loại thức ăn nhanh mà một người có thể tưởng tượng ra, miễn nó là một cái hamburger; rồi anh đến được Nhà nghỉ Hoa Kỳ mà không xảy ra sự cố gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro