Shadow - Chương Hai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Shadow, người đang theo dõi cẩn thận, nghiêng đầu sang một bên. "Tôi cần biết làm cách nào anh làm được điều đó."

"Tôi đã làm điều đó," Sweeney nói, hành xử như thể đang tâm sự một bí mật vĩ đại, "với sự phô trương và kiểu cách. Đó là cách tôi làm đấy." Hắn cười vang, rồi lại im lặng, đá gót giày, nhe hàm răng lỗ chỗ.

"Ừ," Shadow nói. "Đó là cách anh làm. Anh phải dạy tôi. Theo như tất cả những cách làm mánh Miser's Dream tôi từng đọc, anh hẳn đã giấu mấy đồng xu bên tay giữ ly, rồi quẳng chúng vào đó trong lúc hô biến ra rồi hô biến mất đồng xu bên tay trái." (người dịch: Miser's Dream là một mánh chơi đồng xu, ảo thuật gia biến ra đồng xu từ không khí (và những nơi khác) rồi thả chúng vào một vật chứa mà họ đang giữ, thường là một cái xô kim loại.)

"Nghe lằng nhằng phức tạp với tôi quá," Sweeney Điên nói. "Sẽ dễ hơn nếu cứ lấy chúng ra từ không khí."

Ngài Thứ Tư nói, "Rượu mật cho cậu, Shadow. Ta vẫn sẽ trung thành với Quý ngài Jack Daniel's, còn tên Ireland ăn bám này thì...?"

"Một chai bia, ưu tiên loại đen," Sweeney nói. "Tên ăn bám, hả?" Hắn cầm ly rượu còn sót lại, nâng nó lên trước mặt ngài Thứ Tư. "Có thể cơn bão đã đi qua chúng ta, và bỏ lại chúng ta không chút hề hấn thương tật," hắn nói, nốc cạn ly rượu.

"Lý do nâng ly hay đấy," ngài Thứ Tư nói. "Nhưng sẽ không vậy đâu."

Một ly rượu mật nữa được đặt trước mặt Shadow.

"Tôi có phải uống nữa không?"

"Ta e rằng cậu sẽ phải uống. Nó chốt giao kèo của chúng ta mà. Quá tam ba bận, ha?"

"Má," Shadow nói. Anh nuốt chửng ly rượu mật trong hai ngụm lớn. Vị mật ong-dưa chua ám đầy khoang miệng anh.

"Đấy," quý ngài Thứ Tư nói. "Giờ, cậu là người của tôi."

"Vậy," Sweeney nói, "anh muốn biết mánh của tôi không?"

"Có," Shadow nói. "Anh trữ chúng trong tay áo à?"

'Chúng không bao giờ nằm trong tay áo cả," Sweeney nói. Hắn tự cười nắc nẻ, lắc lắc và nhún nhún người như thể hắn là một ngọn núi lửa cao kều, râu ria xồm xoàm chuẩn bị phun trào với niềm vui sướng cho sự thông minh của chính hắn. "Đó là trò dễ nhất trần đời. Ta sẽ đánh nhau một trận cho mánh đó."

Shadow lắc đầu. "Tôi bỏ."

"Hay chưa kìa," Sweeney nói với mọi người trong phòng. "Ngài Thứ Tư già cỗi tự thuê một tay bảo vệ, thậm chí tay đấy còn quá sợ giơ nắm đấm của mình nữa."

"Tôi sẽ không đánh nhau với anh đâu," Shadow đồng tình.

Sweeney lắc lư cơ thể và mồ hôi túa ra. Hắn nghịch vành mũ bóng chày. Rồi hắn móc một đồng xu từ không khí và đặt nó lên bàn. "Vàng thật đấy, nếu anh đang thắc mắc," Sweeney nói. "Thắng hay thua - và chắc chắn anh sẽ thua thôi - nó cũng là của anh nếu anh đánh tôi. Một tên to con như anh - ai mà nghĩ được anh lại hèn nhát đến thế?"

"Cậu ấy đã nói sẽ không đánh anh rồi," ngài Thứ Tư nói. "Biến đi, Sweeney Điên à. Cầm lấy lon bia của mình và để chúng tôi yên."

Sweeney bước lại một bước gần hơn với ngài Thứ Tư. "Gọi tôi là tên ăn bám lần nữa đi, đồ sinh vật già nua xui xẻo? Cái thứ cây treo cổ già cỗi máu lạnh, vô cảm." Mặt hắn dần chuyển sang một màu đỏ giận dữ, thâm thù.

Ngài Thứ Tư giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa, tỏ vẻ yêu hòa bình. "Dại dột lắm, Sweeney. Cẩn trọng lời nói của cậu đấy."

Sweeney liếc ông. Rồi hắn nói, với trọng lực của một kẻ đã say bí tỉ, "Ông đã thuê một tên nhát cáy. Hắn sẽ làm được gì nếu tôi làm ông bị thương, hả?"

Ngài Thứ Tư quay sang Shadow. "Tôi chịu đủ rồi," ông nói. "Xử lý việc này đi."

Shadow đứng lên và nhìn vào gương mặt của Sweeney Điên: gã này cao bao nhiêu nhỉ? anh tự hỏi. "Cậu đang làm phiền chúng tôi đấy," anh nói. "Cậu say rồi. Tôi nghĩ cậu nên đi về đi."

Một nụ cười chậm chạp hiện trên gương mặt Sweeney. "Đây rồi," hắn nói. Hắn vung một nắm đấm khổng lồ vào Shadow. Shadow giật ngược ra sau: tay của Sweeney đấm ngay dưới mắt phải anh. Anh nhìn thấy lờ mờ những vệt sáng, anh cũng cảm thấy đau.

Và từ đó, trận đấu bắt đầu.

Sweeney đánh nhau mà chẳng có cách thức, cũng chẳng có khoa học, chẳng có gì ngoài nhiệt huyết chiến đấu: những cú đánh vòng lớn, hấp tấp, thường bị hụt khi chúng kết nối với nhau.

Shadow đánh nhau một cách phòng thủ, cẩn thận, khóa hoặc tránh những cú đánh của Sweeney. Anh nhận thức rất rõ về khán giả xung quanh. Bàn được kéo ra khỏi đường đi với những tiếng gầm gừ phản đối, tạo ra khoảng trống cho hai người đàn ông đánh nhau. Shadow nhận thức mọi lúc về ánh mắt của ngài Thứ Tư dành cho mình, về điệu cười tươi không mấy vui vẻ. Đây là một bài kiểm tra, hiển nhiên là vậy rồi, nhưng bài kiểm tra kiểu gì đây chứ?

Trong tù, Shadow học được rằng có hai loại đánh nhau: loại đừng gây chuyện với tao, nơi bạn đánh càng phô trương và càng ấn tượng càng tốt, và loại đánh kín, đánh nhau thật, nơi bạn phải đánh nhanh, đánh mạnh và đánh nguy hiểm, luôn luôn kết thúc trận đánh chỉ trong vài giây.

"Này, Sweeney," Shadow nói, thở gấp, "tại sao ta lại đánh nhau?"

"Vì niềm vui," Sweeney nói, lúc này hắn trông tỉnh táo, hoặc ít nhất, không còn độ say khướt dễ nhìn. "Vì niềm vui tuyệt vời chết tiệt của nó. Ngươicó cảm thấy niềm vui trong huyết quản của mình không, nó đang dâng trào như nhựa cây vào mùa xuân?" Môi hắn đang chảy máu. Khớp ngón tay của Shadow cũng vậy.

"Vậy anh đã tạo ra mấy đồng xu như thế nào?" Shadow hỏi. Anh đứng nghiêng ngả và vặn vẹo cơ thể, ăn một cú đấm vào vai dù nó nhắm vào mặt.

"Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi," Sweeney gầm gừ. "Nhưng không ai mù quáng - ồ! Cú đánh đẹp đấy! - bằng những người vốn không muốn nghe."

Shadow đấm một cú trời giáng vào Sweeney, đẩy hắn xuống bàn; ly rỗng và gạt tàn rơi rơi đổ xuống sàn. Giờ thì Shadow có thể kết liễu hắn ngay.

Shadow liếc nhìn ngài Thứ Tư, người đang gật gù. Shadow nhìn xuống Sweeney Điên. "Chúng ta xong chưa?" anh hỏi. Sweeney Điên chần chừ, rồi gật đầu. Shadow thả hắn ra, lùi vài bước. Sweeney, thở hổn hển, đẩy mình trở lại tư thế đứng.

"Ngươi chưa xong đâu!" hắn gào lên. "Mọi chuyện chưa xong cho đến khi ta nói nó xong!" Rồi hắn nhe răng cười ngạo nghễ, ném mình về phía trước, lắc lư trước Shadow. Hắn dẫm phải một viên đá lạnh nằm trên mặt đất, rồi điệu cười nhăn nhở của hắn biến thành cái thảng thốt há hốc mồm khi chân hắn trượt từ bên dưới, và hắn ngã ra sau. Ót của hắn đập vào sàn quán rượu với một tiếng ầm rõ to.

Shadow đặt đầu gối mình vào ngực Sweeney Điên. "Lần thứ hai, chúng ta đánh xong chưa?" anh hỏi.

"Vậy cũng được, với lại," Sweeney nói, nhấc đầu lên từ mặt sàn, "niềm vui đã tiêu biến khỏi ta rồi, như nước tiểu của thằng nhóc trong bể bơi vào một ngày nắng nóng ấy." Hắn nhổ máu ra khỏi miệng, nhắm mắt và bắt đầu ngáy, những tiếng ngáy trầm trầm và kỳ lạ.

Ai đó vỗ vỗ Shadow từ sau lưng. Ngài Thứ Tư đặt một chai bia vào tay anh.

Nó có vị ngon hơn rượu mật nhiều.

---

Shadow thức dậy, nằm dài ở phía sau một con xe sedan. Mặt trời buổi sáng tỏa nắng chói chang, và đầu anh thì đau như búa bổ. Anh ngồi dậy một cách nặng nề, dụi mắt.

Ngài Thứ Tư đang lái xe. Ông đang ngân nga một giai điệu không mấy du dương trong lúc lái. Ông có một cốc cà phê giấy trong chỗ giữ cốc. Họ đang đi dọc theo một đường cao tốc liên bang. Ghế hành khách còn trống.

"Cậu thấy sao, buổi sáng tươi đẹp thế này?" ngài Thứ Tư hỏi mà không quay đầu lại.

"Chuyện gì đã xảy ra với xe của tôi?" Shadow hỏi. "Tôi thuê nó đấy."

"Sweeney Điên đem trả nó lại giùm anh rồi. Một phần của giao kèo giữa hai cậu tối qua. Sau trận đấu."

Buổi nói chuyện từ đêm trước bắt đầu chen lấn một cách khó chịu trong đầu Shadow. "Ông có thêm miếng cà phê nào không?"

Người đàn ông to lớn với tay xuống dưới ghế hành khách và đưa ra sau một chai nước chưa khui. "Đây. Cậu sẽ bị mất nước đấy. Ngay lúc này, thứ này sẽ giúp cậu tốt hơn cà phê nhiều. Chúng ta sẽ dừng lại ở trạm xăng kế tiếp và cho cậu ăn chút bữa sáng. Cậu cũng cần vệ sinh cơ thể đi. Nhìn cậu như thứ gì đó vừa bị con dê lôi ra vậy."

"Con mèo lôi ra," Shadow nói.

"Con dê," ngài Thứ Tư nói. "Một con dê khổng lồ thối hoắc với hàm răng lớn."

Shadow mở nắp chai nước và uống. Có thứ gì đó kêu leng keng nặng nề trong túi áo khoác anh. Anh cho tay vào túi và lấy ra một đồng xu có kích thước bằng đồng 50 cent. Nó nặng trịch, và có màu vàng đậm.

---

Ở trạm xăng, Shadow mua một bộ vệ sinh cá nhân, trong đó bao gồm một dao cạo râu, một túi kem cạo râu, một cái lược, và một cái bàn chải đánh răng loại dùng một lần đi kèm một tuýp kem đánh răng nhỏ xíu. Anh bước vào phòng vệ sinh nam và nhìn mình trong gương.

Anh có một vết bầm dưới mắt - khi anh nhấn xuống, một cách dò xét, bằng một ngón tay, anh nhận ra nó đau dữ dội - và môi dưới anh cũng đang sưng.

Shadow rửa mặt với dung dịch xà phòng của phòng vệ sinh, anh xoa bọt lên mặt rồi cạo râu. Anh đánh răng. Anh làm ướt tóc và chải nó ra sau. Anh trông vẫn còn ngầu lắm.

Anh tự hỏi Laura sẽ nói gì khi thấy anh, nhưng rồi anh nhớ ra Laura sẽ không nói bất cứ thứ gì một lần nào nữa, rồi anh nhìn mặt mình, trong gương, run rẩy, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Anh bước ra ngoài. 

"Tôi nhìn gớm quá," Shadow nói.

"Dĩ nhiên rồi," ngài Thứ Tư đồng tình.

Ngài Thứ Tư lấy một phần đồ ăn vặt thập cẩm tới quầy thu ngân và trả cho món đó cũng tiền xăng, đối ý hai lần về việc ông sẽ trả bằng thẻ hay bẳng tiền mặt, đến mức làm cô gái trẻ đang nhai kẹo cao su sau quầy phát cáu. Shadow quan sát ngài Thứ Tư ngày càng trở nên bối rối và biết lỗi hơn. Cô gái trả lại tiền mặt cho ông, quẹt thẻ thanh toán, đưa ông hóa đơn thanh toán thẻ rồi lấy tiền mặt, rồi lại trả tiền mặt rồi nhận một cái thẻ khác. Ngài Thứ Tư rõ ràng là sắp khóc đến nơi, một ông già bất lực trước sự phát triển chất dẻo khó tránh khỏi của thế giới hiện đại.

Họ bước ra ngoài trạm xăng ấm áp, và hơi thở của họ bốc hơi trong không khí. 

Lại một lần nữa trên đường: những cánh đồng cỏ úa chạy qua hai bên họ. Những cái cây trơ trụi và chết khô. Hai con chim đen nhìn họ chòng chọc từ một sợi dây điện.

"Này, ngài Thứ Tư."

"Gì cơ?"

"Theo như tôi thấy lúc nãy, ông đã không trả tiền xăng."

"Ồ?"

"Theo như tôi thấy, cuối cùng cô ấy lại trả tiền cho ông vì đặc ân có ông xuất hiện trong trạm xăng của cô ấy. Ông nghĩ cô ấy đã phát hiện ra chưa?"

"Cô ấy không bao giờ phát hiện ra đâu."

"Vậy ông là gì? Một tên bịp sĩ ba xu?"

Ngài Thứ Tư gật gù. "Phải," ông nói. "Chắc là vậy. Trong số những thứ khác nữa."

Ông lách vào làn bên trái để vượt một chiếc xe tải. Bầu trời đặc một màu xám lạnh lẽo.

"Trời sắp có tuyết," Shadow nói.

"Ừ."

"Gã Sweeney ấy. Hắn đã thật sự chỉ tôi cách hắn làm trò với mấy đồng vàng chưa?"

"Ồ, rồi chứ."

"Tôi không nhớ ra."

"Sẽ nhớ ra thôi. Đó là một đêm dài mà."

Những bông tuyết nhỏ chạm vào kính chắn gió, tan chảy trong phút chốc.

'Bây giờ xác vợ cậu đang được trưng bày tại Nhà Tang Lễ Wendell," ngài Thứ Tư nói. "Sau bữa trưa người ta sẽ đem cô ấy từ đó sang nghĩa trang để mai táng."

"Sao ông biết?"

"Tôi đã gọi trước lúc cậu trong nhà vệ sinh. Cậu biết Nhà Tang Lễ Wendell ở đâu không?"

Shadow gật đầu. Những bông hoa tuyết xoay vòng chóng mặt trước mặt họ.

"Đây là lối ra," Shadow nói. Chiếc xe lướt nhẹ qua đường giao bang và đi qua cụm nhà nghỉ ở phía bắc Eagle Point.

Ba năm đã trôi qua. Đúng vậy. Có nhiều đèn giao thông hơn, nhiều cửa hàng mặt tiền xa lạ. Shadow yêu cầu ngài Thứ Tư đi chậm lại lúc họ chạy qua Muscle Farm. ĐÓNG CỬA VÔ THỜI HẠN, trên tấm bảng viết tay ghi, DO MẤT NGƯỜI THÂN.

Rời khỏi Đường Chính. Đi qua tiệm xăm mới mở và Trung Tâm Tuyển Dụng Lực Lượng Vũ Trang rồi tới tiệm Burger King, rồi đi qua hiệu thuốc của Olsen, quen thuộc và không thay đổi, cuối đường là mặt tiền lát gạch vàng của Nhà Tang Lễ Wendell. Một bảng hiệu đèn neon treo ở cửa sổ trước nhà ghi dòng chữ NƠI AN NGHỈ. Những bia mộ trống chưa khắc tên và chưa được làm phép nằm trong cửa sổ dưới bảng hiệu. 

Ngài Thứ Tư dừng xe tại chỗ đậu.

"Cậu muốn ta vào cùng không?" ông hỏi.

"Chắc là không."

"Tốt." Ông cười toe toét nhưng không chứa niềm vui. "Có vài thứ ta cần phải làm tiếp trong lúc cậu nói lời từ biệt. Ta sẽ đặt phòng cho chúng ta ở Nhà nghỉ Hoa Kỳ. Hẹn gặp cậu ở đó khi xong chuyện."

Shadow bước ra khỏi xe và nhìn nó chạy đi. Rồi anh bước vào. Hành lang lờ mờ ánh sáng có mùi của hoa thơm và dầu đánh bóng gỗ, kèm thêm mùi formaldehyde nồng nặc. Ở phía xa đầu bên kia là Nhà Nguyện An Nghỉ.(người dịch: formaldehyde thường dùng để ướp xác.)

Shadow nhận ra anh đang nắm đồng vàng trong tay, di chuyển nó đầy tập trung từ mặt sau bàn tay lên mặt trước bàn tay bằng mánh Downs palm, một cách liên tục. Sức nặng của nó trong lòng bàn tay đang trấn an anh.

Tên vợ anh ghi trên một tờ giấy cạnh cửa phía đầu kia hành lang. Anh bước vào Nhà Nguyện An Nghỉ. Shadow biết hầu hết những người trong phòng: đồng nghiệp và vài người bạn của Laura. Tất cả họ đều nhận ra anh. Anh có thể nhận thấy điều đấy trên gương mặt họ. Dù vậy, họ không cười, và cũng không chào.

Ở cuối phòng là một cái bục nhỏ, trong đó, có một chiếc quan tài màu kem với vài nhành hoa trang trí xung quanh: những bông hoa màu đỏ, màu vàng, màu trắng, và màu tím sậm chết chóc. Anh bước lên một bước. Anh có thể nhìn thấy xác của Laura từ nơi anh đang đứng.  Anh không muốn bước lên nữa; nhưng cũng không dám quay đầu lại.

Người đàn ông trong bộ suit đen - Shadow đoán ông làm trong nhà tang lễ - hỏi, "Thưa ông? Ông có muốn ký tên vào sổ chia buồn và tưởng nhớ không?" rồi ông chỉ anh một cuốn sổ bìa da, nằm mở sẵn trên một bục giảng nhỏ. Anh viết SHADOW và ngày tháng bằng nét chữ nắn nót của mình, rồi, một cách chậm rãi, anh viết (CÚN CON) bên cạnh đó, chần chừ việc bước lại phía cuối căn phòng nơi mọi người đang ngồi, và cả chiếc hòm, và cả cái thứ nằm trong chiếc hòm màu kem, thứ không còn là Laura nữa. 

Một người phụ nữ nhỏ nhắn bước qua cánh cửa, ngập ngừng. Cô có tóc màu đỏ ánh nâu, trang phục cô mặc đắt tiền và toàn một màu đen. Trang phục dành cho góa phụ, Shadow, người biết rõ cô là ai, thầm nghĩ. Audrey Burton, vợ của Robbie.

Audrey đang cầm một bó hoa violet, gốc hoa được bọc lại bằng giấy bạc. Bó hoa đó là thứ một đứa con nít sẽ làm vào những ngày tháng Sáu, Shadow nghĩ. Nhưng hoa violet đã hết mùa.

Cô bước qua phòng, tới quan tài của Laura. Shadow đi theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro