Shadow - Chương Hai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Họ đưa nàng tới nghĩa trang

Trong một con Cadillac cũ

Họ đưa nàng tới nghĩa trang

Nhưng không mang nàng quay về."

- Một bài hát xưa

"Ta đã tự ý," Quý ngài Thứ Tư vừa nói vừa rửa tay trong phòng vệ sinh nam của quán bar Cá Sấu của Jack, "gọi món cho mình, chuyển tới bàn của cậu. Chúng ta có nhiều thứ để bàn bạc đấy."

"Tôi không nghĩ vậy đâu," Shadow nói. Anh lau tay mình bằng khăn giấy, vò nát nó, rồi quẳng vào thùng rác.

"Cậu cần việc làm," ngài Thứ Tư nói. "Người ta không tuyển cựu tù nhân. Mấy cậu khiến họ thấy không thoải mái."

"Tôi có công việc đang chờ. Một công việc tốt."

"Công việc ở Muscle Farm đó hả?"

"Chắc vậy," Shadow nói.

"Không hề. Cậu không có việc gì đâu. Robbie Burton đã chết. Không có cậu ấy, Muscle Farm cũng chết theo luôn."

"Ông là một kẻ nói dối."

"Dĩ nhiên. Và cũng là một người tốt. Tốt nhất cậu từng gặp. Nhưng, ta e là, lần này ta không nói dối cậu đâu." Ông đưa tay vào túi, lấy ra một tờ báo gấp gọn, rồi đưa nó cho Shadow. "Trang số bảy," ông nói. "Ra quán lại đi. Cậu có thể đọc nó ở bàn ăn."

Shadow đẩy cửa mở, quay lại quán bar. Không khí đặc một màu xanh lam với khói thuốc lá, và nhóm Dixie Cups đang hát trong máy hát tự động ca khúc "Iko Iko." Shadow thoáng chốc mỉm cười khi nhận ra ca khúc thiếu nhi xưa cũ.

Người phục vụ chỉ vào chiếc bàn trong góc. Có một tô thịt hầm ớt và hamburger nằm ở một góc bàn, một miếng bít tết độ tái và một tô khoai tây chiên ở phía đối diện.

Shadow vào vị trí ngồi của mình. Anh đặt tờ báo xuống. "Đây là bữa ăn đầu tiên của tôi sau khi ra tù. Tôi sẽ chờ cho đến khi ăn xong mới đọc trang báo số bảy của ông."

Shadow ăn cái bánh hamburger. Nó ngon hơn hẳn so với mấy cái hamburger trong tù. Thịt hầm ớt cũng ngon nhưng, sau một vài muỗng đầy, anh cho rằng nó không hề ngon nhất toàn bang.

Laura mới là người nấu món thịt hầm ớt ngon nhất. Nàng dùng thịt nạc, đậu thận sẫm màu, cà rốt cắt nhỏ, khoảng một chai bia đen, và những lát ớt tươi cay nồng. Nàng sẽ để ớt hầm trong một lúc, rồi mới cho rượu đỏ, nước chanh và một nhúm thì là tươivào, cuối cùng, nàng đong đếm và cho bột ớt. Đã nhiều lần Shadow cố vòi vĩnh cho anh xem cách nàng nấu: anh sẽ quan sát mọi thứ nàng làm, từ việc cắt hành đến việc trút nó vào dầu ô-liu ở đáy nồi. Anh thậm chí còn viết xuống công thức, từng nguyên liệu một, có một lần anh tự làm món thịt hầm ớt của Laura lúc nàng đi ra khỏi thị trấn. Nó có vị ổn - hoàn toàn ăn được, nhưng không ngon như món của Laura.

Mục tin tức ở trang số bảy là bản tường thuật cái chết của vợ anh mà Shadow đã đọc rồi. Laura Moon, số tuổi được ghi trong bài báo là hai mươi bảy, và Robbie Burton, ba mươi chín, cả hai đều ở trong xe của Robbie trên đường giao bang khi họ rẽ vào làn đường dành cho xe ba mươi hai bánh. Chiếc xe tải lướt qua xe của Robbie và khiến nó quay tít bên lề đường.

Đội cứu hộ kéo Robbie và Laura ra khỏi đống đổ nát. Cả hai đều tử vong ngay khi đến bệnh viện.

Shadow gấp tờ báo lại lần nữa và đẩy nó trên mặt bàn, về phía ngài Thứ Tư, người đang ngấu nghiến miếng bít tết đượm máu và xanh tái như chưa từng được nấu qua lửa bếp.

"Đây. Cầm lấy đi," Shadow nói.

Robbie đang lái xe. Hẳn cậu ấy đã say, mặc dù bài báo không nhắc đến điều đó. Shadow tưởng tượng ra gương mặt Laura khi cô nhận ra Robbie đã quá say để có thể lái xe. Kịch bản diễn ra trong tâm trí Shadow, và chẳng có gì có thể khiến anh dừng suy nghĩ: Laura hét vào mặt Robbie - hét vào mặt cậu ấy để tấp vào lề, rồi có tiếng xe hơi đâm sầm vào xe tải, và vô-lăng chệch hướng qua...

... chiếc xe nằm bên lề đường, kính vỡ lấp lánh như băng tuyết và kim cương dưới ánh đèn pha, máu đổ thành vũng màu hồng ngọc trên đường cạnh họ. Hai cơ thể được bế ra từ chiếc xe hỏng nát, hoặc được đặt nằm ngay ngắn bên đường.

"Vậy là?" Quý ngài Thư Tư hỏi. Ông đã ăn xong món bít tết, ngấu nghiến nó như một gã chết đói. Giờ ông đang nhóp nhép món khoai tây chiên, xiên nó lên bằng nĩa của mình.

"Ông nói đúng," Shadow nói. "Tôi chẳng có công việc nào cả."

Shadow lấy một đồng 25 cent ra khỏi túi, đặt mặt sấp nằm trên. Anh tung nó lên trời, đập nó vào ngón tay khi nó rời khỏi tay anh, cho nó chao đảo một chút như thể nó đang xoay, bắt lấy nó, dằn nó xuống mu bàn tay.

"Đoán đi," anh nói.

"Tại sao?" Ngài Thứ Tư hỏi.

"Tôi không muốn làm việc với ai đó kém may mắn hơn tôi. Đoán đi"

"Ngửa," Quý ngài Thứ Tư nói.

"Rất tiếc," Shadow nói mà không thèm nhìn vào đồng xu. "Nó là mặt sấp. Tôi đã gian lận."

"Mấy trò gian lận là thứ dễ thắng nhất," Ngài Thứ Tư nói, vẫy một ngón tay to bè trước Shadow. "Nhìn lại đi."

Shadow liếc xuống. Mặt ngửa đang nằm trên.

"Hẳn tôi đã ném vụng," anh nói đầy bối rối.

"Cậu đã tự chơi xỏ mình," Ngài Thứ Tư nói và cười lớn. "Ta chỉ là một kẻ may mắn." Rồi ông ngước lên. "Chà, ta chưa bao giờ. Sweeney Điên. Uống chung với tụi này chứ?"

"Southern Comfort và Coca, lạnh nhưng không đá," một giọng nói phía sau Shadow yêu cầu.

"Ta sẽ đi và nói với tên pha chế," ngài Thứ Tư nói. Ông đứng lên, bắt đầu đi về phía quầy bar.

"Ông không định hỏi tôi muốn uống gì sao?" Shadow gọi ông.

"Ta biết sẵn cậu muốn uống gì rồi," ngài Thứ Tư nói, và giờ ông đang đứng cạnh quầy bar. Patsy Cline bắt đầu hát ca khúc "Walking After Midnight" trên máy hát lần nữa. 

Tên Southern Comfort và Coca ngồi xuống cạnh Shadow. Hắn có râu ngắn màu củ gừng (người dịch: màu nâu cam nhạt). Hắn mặc áo khoác denim thêu đầy huy hiệu sáng màu, và bên dưới áo khoác là một chiếc áo thun trắng ố vàng. Trên chiếc áo thun có in dòng chữ: 

NẾU BẠN KHÔNG THỂ ĂN NÓ, UỐNG NÓ, 

HÚT NÓ, HAY HÍT NÓ... VẬY THÌ

ĐỊT BÀ NÓ!

Hắn đội một chiếc mũ bóng chày, trên đó in dòng chữ:

NGƯỜI PHỤ NỮ DUY NHẤT TÔI TỪNG 

YÊU LÀ VỢ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC

... MẸ TÔI!

Hắn mở một hộp Lucky Strikes bằng ngón tay cái dơ bẩn, lấy một điếu ra, mời Shadow một điếu. Shadow định lấy, một cách tự động - anh không hút thuốc, nhưng một điếu thuốc có thể là một món đồ đổi chác tốt - khi anh nhận ra mình không còn trong tù nữa. Anh lắc đầu.

"Vậy là anh làm việc cho lão già đó?" gã râu ria hỏi. Hắn không tỉnh, mặc dù cũng chưa hẳn là say.

"Trông có vẻ là vậy," Shadow nói. "Còn anh làm gì?"

Gã râu ria châm lửa hút thuốc. "Tôi là yêu tinh," hắn nói, cười toe toét.

Shadow không mỉm cười. "Thật sao?" anh hỏi. "Không phải anh nên uống bia Guinness sao?"

"Những định kiến. Anh phải học cách nghĩ thoáng ra đi," gã râu ria nói. "Có nhiều thứ liên quan tới Ireland hơn bia Guinness đấy."

"Anh đâu có chất giọng người Ireland."

"Tôi đã ở đây lâu lắm rồi."

"Vậy anh có nguồn gốc từ Ireland?"

"Tôi nói với anh rồi mà. Tôi là yêu tinh. Tụi tôi không đến từ Moscow."

"Tôi đoán là vậy."

Ngài Thứ Tư quay lại bàn, ba ly nước được giữ dễ dàng trong bàn tay to như thú vật của ông. "Southern Comfort và Coca cho cậu, Sweeney Điên, chàng trai của ta, và một Jack Daniel's cho ta. Còn đây là của cậu, Shadow."

"Cái gì đây?"

"Nếm thử đi."

Ly nước có màu vàng kim ánh nâu. Shadow nhấp một ngụm, nếm thấy một hỗn hợp kỳ dị giữa chua và ngọt trên lưỡi. Anh có thể nếm thấy vị cồn trong đó, và một hỗn hợp mùi vị xa lạ khác. Nó làm anh nhớ đến một chút vị rượu tự chế trong nhà tù, được ủ trong một cái túi rác từ trái cây thối, bánh mì, đường và nước, nhưng thứ nước này ngọt hơn, và kỳ lạ hơn nhiều.

"Được rồi," Shadow nói. "Tôi nếm rồi đó. Cái gì vậy?"

"Rượu mật," ngài Thứ Tư nói. "Rượu mật ong. Thức uống dành cho những vị anh hùng. Thức uống dành cho những vị thần."

Shadow do dự nhấp thêm một ngụm nữa. Đúng, anh có thể nếm thấy vị mật ong. Một trong những mùi vị khác. "Có vị như nước ép dưa chua vậy," anh nói. "Rượu dưa chua ngọt."

"Có vị như nước tiểu của một tên đái tháo đường say khướt vậy," ngài Thứ Tư đồng tình. "Ta ghét mấy thứ này."

'Vậy sao ông đưa nó cho tôi?" Shadow hỏi.

Ngài Thứ Tư nhìn Shadow chằm chằm bằng đôi mắt không cân xứng của mình. Một con mắt, Shadow xác định, là giả, nhưng bên còn lại thì anh không nói được. "Ta mang rượu mật cho cậu uống vì đó là truyền thống. Và ngay bây giờ chúng ta cần truyền thống hết sức có thể. Nó chứng thực giao kèo của chúng ta."

"Chúng ta có giao kèo nào đâu."

"Chắc chắn là có chứ. Giờ cậu làm việc cho ta. Cậu bảo vệ ta. Cậu chở ta từ nơi này đến nơi khác. Cậu chạy việc vặt. Trong trường hợp khẩn cấp, mà cũng chỉ có một trường hợp khẩn cấp thôi, cậu làm đau người cần phải bị đau. Trong trường hợp ta qua đời, mà điều đó khó thành sự thật lắm, cậu sẽ canh chừng ta. Và đổi lại, ta sẽ đảm bảo các nhu cầu của cậu được chăm lo đầy đủ."

"Ông ta đang ép buộc anh đấy," Sweeney Điên nói trong lúc xoa xoa bộ râu màu củ gừng lởm chởm. "Ông ta là một tên lừa đảo."

"Chuẩn con mẹ nó luôn ta là một tên lừa đảo," ngài Thứ Tư nói. "Đó là lý do vì sao ta cần ai đó trông chừng cho những lợi ích tốt nhất của ta."

Ca khúc đang phát qua máy phát tự động kết thúc, trong phút chốc quán bar rơi vào tĩnh mịch, mọi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống.

"Ai đó nói tôi rằng bạn chỉ có thể chứng kiến khoảnh khắc mà mọi-người-đều-câm-mồm-lại-cùng-một-lúc vào phút thứ hai mươi hoặc phút kém hai mươi mỗi giờ," Shadow nói. (người dịch: tức là phút hai mươi hoặc phút bốn mươi mỗi giờ.)

Sweeney chỉ vào chiếc đồng hồ phía trên quầy bar, thứ được giữ trong bộ hàm khổng lồ và hờ hững của một cái đầu cá sấu nhồi bông. Thời gian trên đó là 11:20.

"Đấy," Shadow nói. "Mẹ kiếp, giá như tôi biết vì sao điều đó lại xảy ra."

"Ta biết đấy," ngài Thứ Tư nói. "Uống ly rượu mật của cậu đi."

Shadow nốc cạn đống rượu mật còn lại chỉ trong một hơi. "Có lẽ sẽ ngon hơn nếu uống kèm với đá," anh nói.

"Hoặc có lẽ không," ngài Thứ Tư nói. "Thứ này dở tệ."

"Đúng vậy đấy," Sweeney Điên đồng tình. "Xin lỗi các quý ông một chút, nhưng tôi nhận ra mình đang có một nhu cầu cấp thiết và cấp bách cho một bãi tè thật dài." Hắn đứng dậy và bỏ đi, một gã cao lớn khó tin. Hắn phải cao gần hai mét, Shadow cho là vậy.

Bồi bàn lau mặt bàn và lấy mấy cái dĩa trống đi. Ngài Thứ Tư nói với cô ấy phục vụ những món giống lần trước cho cả ba người, nhưng lần này rượu mật của Shadow được cho thêm đá.

"Nhân tiện," ngài Thứ Tư nói, "đó là những gì ta cần ở cậu."

"Ông có muốn biết tôi muốn gì không?" Shadow hỏi.

"Vậy thì còn gì bằng."

Bồi bàn mang đồ uống ra. Shadow nhấp chút rượu mật đã thêm đá lạnh. Đá không giúp được gì - mà ngược lại nó còn làm đậm vị chua lên, bỏ lại dư vị trong miệng sau khi rượu mật đã được nuốt hết. Tuy nhiên, Shadow tự ai ủi mình, rằng rượu mật không có vị cồn nhiều lắm. Anh chưa sẵn sàng để say. Chưa phải lúc.

Anh hít một hơi thật sâu.

"Được rồi," Shadow nói. "Đời tôi, trong ba năm, đã là một chặng đường dài từ một cuộc đời hạnh phúc hơn bao giờ hết, chỉ cần một bước ngoặt dễ dàng và đột ngột đã trở thành một cuộc đời tồi tệ hơn bao giờ hết. Giờ có vài thứ tôi cần phải làm. Tôi muốn đến dự tang lễ của Laura. Tôi muốn nói lời từ biệt. Tôi nên kết thúc mọi chuyện với cô ấy. Nếu ông vẫn cần tôi, tôi muốn bắt đầu với giá năm trăm đô-la một tuần." Con số này như một vết dao cứa vào cổ ông. Đôi mắt ngài Thứ Tư chẳng bộc lộ điều gì. "Nếu chúng ta làm việc vui vẻ cùng nhau, trong sáu tháng, đó là lúc ông phải tăng lương cho tôi lên một ngàn đô một tuần."

Anh dừng lại. Đây là bài phát biểu dài nhất anh từng nói trong nhiều năm qua. "Ông nói có thể ông cần ai đó bị thương. Ừ, tôi sẽ làm đau người khác nếu người đó cố gắng làm ông đau. Nhưng tôi không muốn làm đau người khác vì mua vui hay vì lợi nhuận. Tôi sẽ không quay lại nhà tù đâu. Một lần là quá đủ."

"Cậu sẽ không phải quay lại đó đâu," ngài Thứ Tư nói.

"Không," Shadow nói. "Tôi sẽ không quay lại đó." Anh nốc cạn ly rượu mật cuối cùng. Đột nhiên, anh tự hỏi, đâu đó trong tâm trí mình, liệu thứ rượu mật này có chịu trách nhiệm cho việc ba hoa chích chòe của anh hay không. Nhưng những câu từ cứ trào ra khỏi anh như nước phun ra từ vòi chữa cháy giữa mùa hè, và anh không thể ngăn chúng nếu có thử. "Tôi không thích ông, Quý ngài Thứ Tư, hay bất cứ cái gì là tên thật của ông. Chúng ta không phải bằng hữu. Tôi không biết làm cách nào ông bước ra khỏi cái máy bay đó mà không nhìn thấy tôi, hay làm cách nào mà ông lẽo đẽo theo tôi được tới đây. Nhưng giờ tôi cùng đường rồi. Khi chúng ta xong xuôi, tôi sẽ đi. Và nếu ông làm tôi khó chịu, tôi cũng sẽ đi. Từ giờ cho đến lúc đó, tôi sẽ làm việc cho ông."

"Rất tốt," ngài Thứ Tư nói. "Vậy là chúng ta đã có một giao kèo. Và đôi bên đều đồng ý."

"Cái đéo gì cơ," Shadow nói. Bên kia căn phòng, Sweeney Điên đang cho vài đồng xu vào máy hát tự động. Ngài Thứ Tư nhổ nước bọt vào lòng bàn tay rồi giơ nó ra. Shadow nhún vai. Anh nhổ nước bọt vào bàn tay mình. Họ đập tay vào nhau. Ngài Thứ Tư bắt đầu siết chặt. Shadow cũng siết chặt lại. Trong vài giây tay anh bắt đầu đau đớn. Ngài Thứ Tư kẹp tay anh thêm một chút nữa, rồi ông thả ra.

"Tốt," ông nói. "Tốt. Rất tốt. Vậy, một ly cuối cho ác quỷ, rượu mật kinh con mẹ nó tởm để chốt giao kèo của chúng ta, và thế là xong."

"Còn tôi một ly Southern Comfort và Coca." Sweeney nói, lảo đảo quay về từ chỗ máy hát.

Máy hát bắt đầu chơi bài "Who Loves the Sun?" của nhóm Velvet Underground. Shadow nghĩ bài hát này rất khó để tìm được trong một cái máy hát tự động. Bài hát nghe rất lạ. Nhưng sau đó, toàn bộ đêm nay càng lúc càng kỳ lạ hơn. 

Shadow lấy đồng xu anh dùng lúc nãy trên mặt bàn, tận hưởng cảm giác của một đồng xu mới dập qua những ngón tay, sờ nó trong tay phải mình giữa ngón trỏ và ngón cái. Có vẻ như anh đã đưa nó qua bên tay trái bằng một động tác mượt mà, trong khi giấu nó trong mặt sau các ngón tay. Anh nắm bàn tay trái với đồng xu tưởng tượng bên trong. Rồi anh lấy ra một đồng xu thứ hai từ tay phải, giữa ngón tay và ngón cái, và, khi anh giả vờ làm rơi đồng xu đó vào tay trái, anh để đồng xu được giấu trong lòng bàn tay rơi vào tay phải mình, va vào đồng xu anh giữ ở đó lúc nãy. Tiếng lách cách vang lên chứng tỏ ảo giác rằng cả hai đồng xu đã nằm trong tay trái anh, trong khi chúng đang được giữ an toàn bên tay phải.

"Mấy trò bịp với đồng xu phải không?" Sweeney hỏi, cằm hất lên, bộ râu quai nón của hắn lởm chởm. "Sao vậy, nếu đó là mấy trò bịp với đồng xu mà ta đang nói tới, vậy thì xem đây."

Hắn lấy một cái ly thủy tinh rỗng trên bàn. Rồi hắn đưa tay ra và thả vào đó một đồng xu to, bằng vàng và sáng lấp lánh, từ không khí. Hắn quẳng nó vào chiếc ly. Hắn lấy một đồng vàng khác từ không khí và quẳng nó vào ly tiếp, nơi nó vang lên leng keng khi chạm vào đồng xu đầu. Hắn lấy một đồng từ trong ngọn lửa của cây nến treo trên tường, một đồng nữa từ bộ râu của hắn, và đồng thứ ba từ bàn tay trái trống trơn của Shadow, và thả chúng, từng viên một, vào ly thủy tinh rỗng. Rồi hắn cong những ngón tay trên chiếc ly, thổi mạnh, thêm nhiều đồng vàng rơi xuống ly từ tay hắn. Hắn đổ chiếc ly đầy đồng vàng vào túi áo khoác, và rồi vỗ vỗ chiếc túi để cho anh thấy, rõ ràng, trong đó rỗng không.

"Đấy," hắn nói. "Đấy là trò bịp dành cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro