🎞️ - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên lần đầu bước chân vào sở cảnh sát, so với những gì chỉ thấy được thông qua màn hình lap, nơi này thực tế lại rộng rãi và sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tự nhiên lại cảm thấy có chút phấn khích.

Châu Kha Vũ cầm tập hồ sơ bước vào phòng thẩm tra, trông thấy trước mặt mình là một nam sinh vẻ ngoài cục mịch, dù thân hình có cao lớn nhưng lại chẳng tỏ ra được chút uy mãnh, doạ dẫm nào. Thêm cả cái cặp nắp chai dày cộm và mái tóc che rủ mắt, nhìn cậu ta có khác gì hình tượng mọt sách hay bị bắt nạt trên phim truyền hình không.

Châu Kha Vũ không kìm được một tiếng thở dài, lững thững đi đến ngồi đối diện Trương Gia Nguyên.

"Vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn lầm cơ."

"Anh...là người đã giúp em hôm trước."

"Tôi bảo này, cái số của cậu sao thế? Tôi gặp cậu hai lần, mà lần nào cậu cũng trông thảm không chịu được. Hết bị đánh rồi bị mời đến sở cảnh sát. Nếu còn gặp nữa, cậu tính biến thành dạng gì đây?"

"Em...xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì, mắng là để cậu khôn ra đấy. Ngồi nãy giờ chắc cũng bình tĩnh rồi nhỉ, nếu vậy thì chúng ta lấy lời khai."

"Vâng."

"Trương Gia Nguyên, cậu và Hạo Hiên là quan hệ như thế nào?"

"Là bạn học. Nhưng không cùng ban. Cậu ấy ở ban xã hội, em ở ban tự nhiên."

"Thế tại sao lại quen biết nhau?"

"Cuối cấp 2, Hạo Hiên từ lớp A chuyển sang lớp B của em, bọn em biết nhau từ đó. Lên cấp 3 thì tình cờ lại học chung một trường."

"Tôi nghe bảo quan hệ giữa cậu và cậu ta không tốt?"

"Những người mà anh bắt gặp đã đánh em hôm đó, trong đó...có Hạo Hiên."

"Có thể nói cụ thể lý do cậu bị đám người đó bắt nạt không?"

"Em cũng không biết. Cũng có thể là do bọn họ thấy em không đáng để được tôn trọng. Hạo Hiên và bạn của cậu ấy đều là học sinh cá biệt. Có rất nhiều bạn cũng như em, bị bọn bắt nạt. Có lúc là trấn lột tiền, có lúc chỉ vì ngứa ngáy tay chân muốn tìm một bao cát để giải trí. Bọn em cũng tủi thân lắm, rất nhiều lần muốn báo cáo lên giáo viên. Nhưng nhà bọn họ rất giàu, bố mẹ lại là người có quyền có thế. Dù có báo lên cũng bị nhẹm xuống, đã vậy còn bị học sinh toàn trường tẩy chay. Cho nên..."

"Cho nên cậu ức hận vì hết lần này tới lần khác bị lôi ra đánh đập, nhục mạ, không chịu được nữa nên đã hẹn Hạo Hiên lên sân thượng mà giết chết cậu ta có đúng không?"

"Không có. Em không có giết người. Đúng, em thừa nhận là em rất ghét đám người cặn bã đó, nhưng không đến nỗi em phải giết người. Dù gì em cũng chỉ còn vài tháng là tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi em sẽ không gặp họ nữa, sẽ không phải chịu cảnh bị đánh đập nữa. Em nghĩ mình đã nhịn được gần 2 năm mấy rồi, vài tháng thì có là gì chứ."

"Cậu cũng bảo đám người Hạo Hiên là cặn bã, chắc chỉ không đơn thuần dừng lại ở mức ghét đâu nhỉ?"

"Không chỉ riêng em, có rất nhiều bạn học cảm thấy như vậy. Anh không biết bọn họ đã làm ra những chuyện trái với lương tâm như thế nào đâu. Em căm hận họ, nhưng em không ngốc đến độ hủy hoại cả tương lai của mình vì những điều không đáng."

"Từ 11 giờ đêm hôm qua đến 3 giờ sáng hôm nay, cậu ở đâu?"

"Em đi làm thêm. Đến tầm 2 giờ sáng mới trở về nhà ngủ."

"Chỗ làm thêm nào lại mở cửa ban đêm thế, đã vậy nhân viên còn là một thằng nhóc học cấp ba nữa?"

"Em làm thêm ở tiệm net 24 giờ. Ban đầu ông chủ cũng không chịu thuê học sinh cấp ba, là em cứng đầu bám theo riết ông ấy mới đồng ý."

"Cậu năm nay cuối cấp, lịch học cũng dày như vậy, còn có sức đi làm xuyên đêm cơ?"

"Em là trẻ mồ côi, từ nhỏ cái gì cũng phải tự lo. Chỉ cực khổ bao nhiêu đây đã là gì."

"Có ai làm chứng không?"

"Em nghĩ cảnh sát có thể kiểm tra camera trong tiệm net. Đêm đó em trực ở khu A, bắt đầu từ 10 giờ tối đến 1 giờ rưỡi sáng. Còn lại thì hơi khó, vì chỗ em ở vốn là khu ổ chuột, cái gì cũng thiếu, sợ sẽ không có hình ảnh đối chứng."

"Trương Gia Nguyên, cậu vừa rồi có nói đám người Hạo Hiên đã làm việc trái với lương tâm. Đó là gì?"

"Cái này..."

"Nếu cậu không nói, chúng tôi không thể nào điều tra kĩ càng được. Không bắt được hung thủ, đồng nghĩa với việc cậu vẫn nằm trong diện tình nghi giết người. Cậu hiểu không?"

"Em biết."

"Biết thì xin cậu hợp tác với chúng tôi."

"Nửa tháng trước...có một nam sinh trường em mất mạng. Cậu ấy...là bạn cùng ban với em."

"Người bạn đó tên gì?"

"Duẫn Hạo Vũ."

"Tại sao lại chết?"

"Là tai nạn. Cậu ấy bị đống sắt trong công trường đè lên người, trong đó có một cây sắt đâm trúng động mạch cổ, mất máu đến chết."

Cây bút trên tay Châu Kha Vũ khẽ khựng lại.

"Tai nạn này thì có liên quan gì đến đám người Hạo Hiên?"

"Ngày hôm đó là đám người Hạo Hiên dắt Duẫn Hạo Vũ vào công trường. Vì bạn trai cậu ấy phụ việc ở đó, nên khi bọn họ đùa rằng bạn trai Hạo Vũ gặp tai nạn, cậu ấy đã không thiết thứ gì vội vàng chạy đến. Rốt cuộc, không những bị bọn họ đánh đập tàn nhẫn, mà còn bị đẩy va phải đống vật liệu, khiến chúng đổ ập xuống."

"Cậu biết rõ như vậy?"

"Đối diện công trường là một cửa hàng tiện lợi. Camera ở đó là quay lại được toàn bộ sự việc đêm hôm đó. Đoạn clip thậm chí còn bị tung lên mạng, không ai là không biết."

"Cảnh sát phụ trách vụ đó nói sao?"

"Anh cũng đoán được rồi, kết luận...đương nhiên mà tai nạn. Vậy mới thấy được sức mạnh của đồng tiền. Đến nỗi có thể ngang nhiên chà đạp cả mạng sống con người."

"Trương Gia Nguyên...cậu còn nhỏ, đừng để những suy nghĩ này lấn át. Cậu nên nhớ, không phải thứ gì tiền cũng giải quyết được. Cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra."

"..."

"Được rồi, câu hỏi cuối cùng, bạn trai của Duẫn Hạo Vũ mà cậu nhắc, tên là gì?"

"Vương Minh. Học sinh năm cuối ban tự nhiên."





Đợi đến lúc Châu Kha Vũ quay lại, thì cũng đã quá giờ ăn trưa.

Trương Tinh Đặc dù ngày thường hay mắng cậu ta mồm miệng tép nhảy, nhưng được cái rất hiểu Châu Kha Vũ thích gì. Còn tận tâm đến độ mua cho cả một phần tráng miệng ở cửa tiệm gần nhà ga mà y thích nữa.

Coi như lão tử không nhìn lầm cậu.

1 giờ rưỡi chiều, tiếng máy lạnh trong phòng làm việc của đội 1 vẫn ù ù chạy. Châu Kha Vũ ngồi cạnh Tán Đa, tay bưng hộp cơm, vừa ăn vừa cùng gã chăm chú xem lại đoạn clip lấy lời khai khi nãy. Bộ dạng phải nói là đặc biệt ngoan.

"Tinh Đặc, đi điều tra xem nhóm người của Hạo Hiên gồm những ai, những người đã từng bị bắt nạt cũng phải điều tra qua, xem có ai có thù hằn đến mức giết người không. Đến tổ thông tin, nhờ bên đó tìm ra đoạn clip về tai nạn của Duẫn Hạo Vũ. Mời cả bạn trai cậu ta đến đây thẩm vấn."

"Dạ được. Em đi làm liền đây."

"Còn nữa, sẵn kêu người điều tra cậu trai này luôn."

"Sao thế? Anh nghi ngờ Trương Gia Nguyên có liên quan đến vụ này à?"

"...."

"Anh ơi"

"...Không có. Coi như thủ tục thôi."

🌱

Hiếm hoi lắm thành phố H mới có một ngày nắng đẹp.

Người người đổ xô ra đường.

Vui vẻ chèo kéo tay nhau.

Trương Gia Nguyên lại một bộ dạng nhếch nhác đến quán net làm thêm.

"Sao đấy? Lại vừa bị lũ nhóc con kia đánh à?"

"..."

"Chú bảo mày rồi, nam tử hán đại trượng phu, mày sợ cái gì, cứ nhào đến cho mỗi đứa một đấm. Đấm không lại thì kêu tao đấm cho. Cứ cúi đầu nhịn như thế chúng nó chửi mình hèn đấy."

"Đấm rồi con lấy đâu ra tiền đền người ta chứ? Không khéo còn bị kiện cho ở tù cũng nên."

"...."

"Con....quen rồi."

"Nói chứ, tao thương mày thật Nguyên ạ. Thôi ráng làm tốt, tháng này tao xem xét tăng lương cho."

Màn hình hiện lên tin nhắn mới. Trương Gia Nguyên đọc xong, vội cất vào tủ đồ, không ai thấy được tia giảo hoạt vừa loé qua nơi đáy mắt. Cậu đối với lòng tốt của ông chủ lễ phép nói cảm ơn, sau đó bắt đầu công việc lau dọn của mình. Dãy máy thứ 3, góc trong cùng, có hai cặp mắt cứ nhìn cậu chăm chăm nãy giờ. Trương Gia Nguyên biết, nhưng lại lười nói. Người ta đã muốn nhìn, kêu cậu cản, cậu biết cản làm sao ?

Cảnh sát đó mà. Không cho người ta nhìn là người ta bắt vì tội cản trở người thi hành công vụ đấy.






Cảnh sát nay còn cử người theo dõi tôi cơ đấy.

Rồi cậu tính thế nào?

Cậu không nhanh là tôi ra tay trước đó nhé.

Gì đấy? Không nhịn được nữa rồi à?

Đột nhiên không muốn nhịn nữa.

Cậu thích lũ cặn bã đó chết như thế nào?

Thảm một chút. Máu me một chút. Bù lại số máu ông đây bỏ ra khi bị bọn nó đánh.

Trương Gia Nguyên ác vậy hả?

Không làm được thì tôi nhờ AK cho bọn nó một liều.
Patrick
Đã tạo cho cậu cơ hội giết người, còn khen chê nữa?

Được rồi. Một món quà sẽ được gửi đến ngài trong nay mai.

Chuẩn bị cho đẹp đẽ vào nhé.

Đã rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro