NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng giám đốc thiết kế NJ. Hoàng Khải khi bước vào đây có đôi chút thất thần. Văn phòng này nằm tại tầng thứ mười lăm của tòa nhà. Bên trong bao gồm cửa sổ lớn nhìn ra công viên cây xanh trong khu phức hợp, chính giữa là bàn làm việc, bên cạnh là một bàn lớn để thiết kế, một vài chậu cây xanh và ... hết rồi. Không có trang sức đá quý hay đồ vật đắt tiền, phòng làm việc của người thừa đế chế trang sức trong truyền thuyết không ngờ lại đơn giản đến như vậy.

- Xin chào, rất vui được gặp lại cậu.

Ninh Bích tiến đến đưa tay ra với cậu. Hoàng Khải bắt tay đáp lại một cách lịch sự. Cậu có phần hồi hộp, bàn tay không biết từ khi nào đã bắt đầu có mồ hôi lạnh.

- Để phục vụ cho quá trình biên tập bài viết tôi có thể dử dụng thiết bị ghi âm không?

- Không vấn đề.

Cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ hơn cậu nghĩ. Các nội dung phỏng vấn đều được Ninh Bích chia sẻ một cách rõ ràng đầy đủ.

Tạch, sau khi tắt máy ghi âm, cậu có một chút lưỡng lự, nhận ra điều này Ninh Bích lên tiếng trước:

- Cậu vẫn còn câu hỏi?

- Tôi có một thắc mắc, nhưng nó không nằm trong nội dung phỏng vấn? - Hoàng Khải ấp úng trả lời, nói xong cậu thật sự muốn đánh cho chính mình một phát thật đau, được trực tiếp phỏng vấn đã là cơ hội trời ban rồi, thế mà cậu còn muốn đặt câu hỏi riêng, liệu Giám đốc Ninh có nghĩ cậu giống với các phóng viên lá cải, muốn khai thác chuyện đời tư.

Trái với suy nghĩ của cậu, Ninh Bích nở một nụ cười nhẹ:

- Cậu có thể đặt câu hỏi, nếu được tôi sẽ trả lời.

- Tôi muốn hỏi là sao cô lại từ chối phó chủ biên, cô ấy so với tôi sẽ làm tốt hơn rất nhiều.

- Về công, buổi phỏng vấn này là NJ bồi thường cho cậu về sự cố hôm đó. Về tư, tôi thấy cậu có phần giống tôi hai năm trước, hôm nay tôi cho cậu cơ hội, hy vọng cậu không lãng phí nó.

Hoàng Khải có phần bất ngờ, cậu đã tìm hiểu về cô gái trước mặt. Thành công mà cô có được không phải được trải hoa và thêu dệt sẵn. Hai năm trước, bước chân vào NJ cô gặp phải rất nhiều nghi ngờ, nội bộ của công ty cũng có nhiều người truyền ra nhiều tin không hay. Phần lớn mọi người coi thường xuất thân của cô, nghi ngờ tài năng của cô. Thậm chí có rất nhiều cuộc thảo luận tiêu cực trên các diễn đàn lớn về cô. Mặc dù NJ đã dập dập tắt phần lớn tin đồn, các thông tin về cô trên mạng đều đã được tẩy trắng, nhưng người trong nghề ai cũng biết những thông tin năm đó.

Với cậu, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô không hề giống như lời đồn. Người có nụ cười thánh thiện như vậy thì không thể nào mang một tâm hồn xấu. Tới ngày hôm nay, cậu đã thực sự bị mê hoặc bởi sự thân thiện và dễ mến của cô.

- Cảm ơn cô. Tôi nhất định sẽ viết một bài thật hay.

- Tôi rất mong chờ đó.

Tại một văn phòng làm việc khác, một chàng trai cầm một chiếc túi quà nhỏ bước vào:

- Tặng chị.

Người con gái đang làm việc hơi nhăn trán ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.

- Tháng trước đi thực địa về nghe Hứa Vi nói chị bị rụng tóc. Uống cái này sẽ đỡ.

Chàng trai nói xong, thái độ lúng túng như gà mắc tóc, nhanh chóng rời đi để lại người con gái vẫn còn nhìn ra cửa một lúc lâu.

Người con gái đó là Kim Linh, còn chàng trai là Lý Dũng. Hai người họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Cha Kim Linh là ông chủ Ngọc Đường, Lý Dũng là ông nhận nuôi tại cô nhi viện lúc ba tuổi. Cậu nhỏ hơn cô hai tuổi, thủa ban đầu cô đã luôn coi cậu như người em trai ruột thịt mà săn sóc. Nhưng từ khu sự việc đó xảy ra, cô cũng ít khi trở về. Cũng khá lâu rồi cô không về nhà, hôm nay cũng không quá nhiều việc, cô sắp xếp một chút, thông báo cho Ninh Bích rồ lái xe trở về.

Ngọc Đường bên ngoài là một võ đường dạy võ thuật truyền thống nhưng thực chất là nơi huấn luyện đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp, là một phần tài sản của Ninh Gia. Tổ tiên Ninh Gia đã sớm nhận ra rằng, muốn tồn tại trong ngành này, họ không chỉ cần tiềm lực tài chính, tài nguyên hùng hậu mà họ còn cần lưu giữ, bảo vệ tài sản họ làm ra. Chính vì vậy, Ngọc Đường được ra đời. Theo quy định, chủ nhân Ngọc Đường sẽ được chọn làm đại quản gia cho chủ nhân Ninh Gia. Chính vì vậy người thừa kế Ngọc Đường thường được lựa chọn và đào tạo rất sớm. Và người đó ba mươi năm trước được định sẵn là Kim Linh.

Kim Linh với tài năng võ thuật sớm bộc lộ đã được đặt kỳ vọng sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo, các môn sinh khác cũng rất kính trọng và yêu mến cô. Cha của cô lại càng đặt nhiều kỳ vọng vào cô hơn. Chính vì vậy, tuổi thơ cô là những chuỗi ngày tập luyện vất vả, thương tích đầy mình.

Bỏ ra nhiều như vậy mà mười lăm năm trước cô một lời từ bỏ thừa kế khiến rất nhiều người bất ngờ. Nhưng giờ Kim Linh hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô cũng không hối hận vì quyết định năm xưa. Bây giờ võ Đường do Lý Dũng quản lí rất tốt, chắc cha cô cũng sẽ rất yên lòng.

- Chị, về rồi sao?

Bình thường để thuận tiện cho công việc, cô thường ở tại điền trang Ninh Gia. Lý Dũng thì để thuận tiện cho việc quản lí thường hay chạy qua chạy lại giữa hai nơi.

- Đấu một trận đi.

Lý Dũng bật cười:

- Rất sẵn lòng.

Chiều hôm ấy, Ngọc Đường lại được dịp vui nhộn hơn thường ngày. Lý do thì chỉ có thể là cuộc đấu giữa cựu người thừa kế và ông chủ hiện tại.

Mồ hôi chảy ròng ai bên thái dương của Kim Bích, dạo gần đây cô xao nhãng việc luyện tập, kĩ năng và tốc độ đã kém đi một chút. Trong khi đó đối thủ của cô có vẻ như tiến bộ khá nhiều, xem ra trận đấu hôm nay cô không thể thắng rồi. Kim Linh vung chân ra đòn cuối cùng. Đây là đòn đá ngược sở trường của cô, uy lực rất mạnh, sức sát thương lớn, tuy nhiên nếu bị đối phương bắt được thì cũng sẽ là đòn trí mạng, thường thì cô sẽ chỉ dùng đòn đá này sau khi đã sử dụng một vài đòn đánh liên hoàn. Ấy vậy mà dù Lý Dũng lại bị đánh trúng ngã xuống sàn đấu.

- Chị, em thua rồi.

Kết quả này có phần ngoài dự đoán của cô. Trong lúc cô đang ngây người thì khán giả xung quanh vỗ tay bàn tán rầm rầm:

- Hay quá, chị Kim Linh đúng là danh bất hư truyền.

Tối hôm ấy tại sân sau Ngọc Đường, Kim Linh đã ngồi trước bài vị của cha cô rất lâu. Thật ra thế giới của cô luôn rất cô đơn, giống như Ninh Bích, cô được giáo dục để trở thành người thừa kế Ngọc Đường, tuổi thơ của cô là chuỗi ngày tập luyện gian khổ. Cô không có một người bạn nào cả, những lúc mệt mỏi cũng chỉ biết đến trước bài vị của cha để tâm sự.

- Chị, ăn đi.

Lý Dũng bước vào mang cho cô rất nhiều kẹo. Đây là món khi còn nhỏ cô thường hay thưởng cho cậu mỗi khi cậu thăng cấp cũng là món ăn vặt duy nhất cô được cha mua cho. Vị ngọt khiến tâm tính cô trở nên yên bình.

- Ngọc Đường vẫn luôn là của chị, trở về đi.

- Mười mấy năm rồi, sao vẫn không từ bỏ?

- Em sẽ đi cầu xin ông chủ và cô chủ, chị, trở về đi.

Kim Linh khẽ cười bất đắc dĩ, đây mới thực sự là bộ mặt thật của đại quản gia mặt lạnh, quá trẻ con, quá cố chấp.

- Làm đại quản gia quá mệt, còn phải trông nom Ngọc Đường nữa đừng đẩy bắt chị bận rộn như vậy, giờ chị đang sống rất tốt, rất thoải mái.

- Nhưng, căn nhà này không có chị rất lạnh lẽo.

Câu trả lời của Lý Dũng có phần ngoài dự đoán của Kim Linh. Cả cậu và cô đều đã trưởng thành, chính vì vậy đôi lúc sẽ vì những lời nói vô tình mà cảm giác thương tâm. Cô lấy một nắm kẹo đưa vào tay cậu, xoa đầu cậu như ngày hai người còn bé:

- Ngoan, ăn đi.

Từ phía xa có một tiếng chạy gấp gáp, không cần phải dò đoán, hai người cũng đoán được là ai:

- Chị Linh, sao không đưa em về cùng.

Húa Vi chạy đến ôm cổ Kim Linh.

- Cô chủ đã ăn tối chưa?

- Đã ăn tối rồi, sắp tới sẽ làm việc trong phòng chế tác. Cô chủ bảo em mấy ngày tới sang đây với chị.

- Ồ cũng tốt, Lý Dũng, nhớ chuẩn bị bài huấn luyện khó nhất.

- Rõ.

- Chị ...

Hứa Vi mặt nhăn làm điệu bộ làm nũng. Kim Linh và Lý Dũng vui vẻ bắt nạt cô em gái nhỏ. Góc sân nhỏ của Ngọc Đường rất lâu rồi không ầm ĩ như vậy. Nhờ có Ninh Gia, hai đứa trẻ mồ côi và một cô gái cô độc cũng đã có một gia đình ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro